huyện khác nữa, ý nghĩ của cô chỉ hướng về bệnh tình của bố.
Thân thể bố cô luôn rất tốt, sao lại đột nhiên sinh bệnh, lẽ nào, đúng như Cổ Thừa Viễn nói…
Nghĩ vậy, trái tim Du Nhiên giống như biết thành một cái khăn mặt, bị người ta vắt chặt.
Đầu ngón tay của cô giống như vừa rút từ trong băng ra, cứng nhắc lạnh lẽo.
Sau đó, nhiệt độ của đồng loại chạm vào tay cô, khiến thân thể căng thẳng của cô dần dần bình tĩnh lại.
Tiểu Tân cầm tay cô, nhẹ nhàng nói: “Không có chuyện gì, rất nhanh sẽ tới nơi thôi, bình tĩnh lại, chỉ có thể xử lý tốt bản thân mới có thể quay về giúp đỡ bố mẹ, chứ không phải cho bọn họ thêm phiền.”
Trong khi lạnh lẽo nhất, một chút ấm áp là thứ vô cùng đáng quý, Du Nhiên nghe Tiểu Tân nói, trái tim lặng lẽ lắng xuống.
Đúng vậy, chính mình lúc này hẳn phải kiên cường lên.
Dưới sự che chở của bố mẹ, cô có thể vui vẻ trải qua hai mươi năm, còn bây giờ chính là lúc cô phải che chở bố mẹ.
Du Nhiên nắm chặt tay Tiểu Tân, tìm kiếm một chút sức mạnh từ lòng bàn tay ấm áp của cậu ta.
Trong giờ phút này, lần đầu tiên cô cảm giác được, Tiểu Tân không phải lúc nào cũng là Tiểu Tân.
Thời gian chờ đợi dài dằng dặc, nhưng cuối cùng cũng phải kết thúc.
Tới trước bệnh viện mà Cổ Thừa Viễn nói, Du Nhiên nhảy xuống xe, chạy ào vào, vội vàng hỏi y tá, đúng lúc này, khóe mắt cô thoáng nhìn thấy mẹ Bạch Linh ra khỏi thang máy.
Nhìn thấy Du Nhiên, Bạch Linh cảm thấy rất bất ngờ: “Du Nhiên, sao con lại ở đây?”
“Bố đâu? Mẹ, bố thế nào rồi?” Du Nhiên lòng nóng như lửa đốt, vội vàng xông lên hỏi.
“Còn ở trong phòng phẫu thuật, sao con biết bố phải nằm viện?” Bạch Linh hỏi.
Nhưng Du Nhiên đã không nghe thấy câu hỏi của mẹ nữa, trong đầu cô chỉ muốn nghe chính mẹ cô nói về bệnh tình của bố: “Rốt cuộc bố bị bệnh gì? Vì sao đột nhiên lại ngã bệnh, phẫu thuật có nguy hiểm không? Con cùng nhóm máu với bố, có thể truyền máu cho bố.”
“Thật ra, bố con đang làm…” Một câu nói của Bạch Linh khiến xung quanh yên tĩnh lại: “Phẫu thuật trĩ.”
Trĩ…
Du Nhiên cảm thấy toàn bộ hình ảnh lúc này là một đàn quạ đen đáng yêu bay ngang qua, kéo theo phía sau là một sự im lặng tuyệt đối.
Tiểu Tân cảm giác sau gáy chính mình và Du Nhiên toát ra một tầng mồ hôi hột.
“Bố con vốn có bệnh này, bình thường tương đối chú ý vấn đề ăn uống, nhưng hôm qua ông ấy ra ngoài với bạn, không nhịn được, ăn cay, lại uống rất nhiều rượu, vì vậy sáng nay tái phát, đau đến mức không ngồi được.” Bạch Linh nhã nhặn cười cười: “Yên tâm, chỉ là tiểu phẫu thôi, không có gì đáng lo cả.”
Trong đầu Du Nhiên bắt đầu hiện ra bộ dạng cha già ngồi trên bồn cầu, đau đến mức gào khóc thảm thiết.
Kết quả buồn cười này khiến Du Nhiên yên tâm lại. Phải đến lúc này, cô mới cảm thấy máu trong cơ thể có thể chảy một lần nữa.
“Làm thế nào con biết chuyện này?”
Câu hỏi của Bạch Linh khiến Du Nhiên phục hồi tinh thần, cô lập tức hỏi ngược lại: “Mẹ, vì sao mẹ không mở máy?”
“Không mở máy?” Bạch Linh lấy điện thoại từ trong túi xách ra, lẩm bẩm nói: “A, thật sự tắt máy rồi, chẳng lẽ sáng nay khi Thừa Viễn giúp mẹ sửa giờ đã không cẩn thận ấn vào phím tắt?”
Cổ Thừa Viễn.
Cổ Thừa Viễn!
Trong lòng Du Nhiên bốc lên một đám lửa vô danh, cô không khống chế được chính mình, xoay người chạy ra ngoài.
Cô biết, Cổ Thừa Viễn đang ở bên ngoài chờ cô.
Quả nhiên như Du Nhiên dự đoán, xe của Cổ Thừa Viễn vẫn dừng bên ngoài.
Du Nhiên xông lên hai ba bước, giơ chân đạp thẳng vào cửa xe, sau vài ba cái, Cổ Thừa Viễn xuống xe.
“Cẩn thận đau chân.” Anh ta nói.
“Anh có bệnh phải không? Vì sao lại bịa chuyện như vậy?” Du Nhiên chất vấn.
“Không coi là bịa chuyện chứ, bố em thật sự phải phẫu thuật mà.” Cổ Thừa Viễn nói.
Trước cửa bệnh viện rất nhiều người qua lại, đều liếc mắt nhìn hai người, Du Nhiên không muốn trở thành vật triển lãm nên kéo Cổ Thừa Viễn tới vườn hoa trung tâm của khu phòng bệnh.
Cảnh vật trong khu phòng bệnh không tệ, ở giữa cái hồ nhân tạo nước trong suốt có một cái đình bát giác cổ kính, bốn cây cầu gỗ nối cái đình với bờ hồ.
Du Nhiên và Cổ Thừa Viễn đứng ở bên cạnh một trong những cây cầu đó, tiếp tục tranh chấp vừa rồi.
“Rốt cuộc anh làm vậy là vì cái gì? Muốn nhìn thấy tôi lo lắng, muốn khiến tôi sống không yên bình phải không? Chỉ cần cuộc sống của tôi yên bình là anh lại muốn tới quấy rầy phải không?” Giọng điệu của Du Nhiên rất kích động.
“Không.” Cổ Thừa Viễn thẳng thắn thừa nhận: “Anh chỉ muốn nói với em một số chuyện ở trên xe, nhưng không ngờ thằng nhóc kia bỗng xuất hiện.”
“Chỉ vì vậy anh đã dùng sinh mệnh của bố tôi để nói đùa?!” Du Nhiên giờ mới phát hiện, cô càng ngày càng không hiểu Cổ Thừa Viễn.
Mỗi một lần, khi cô cho rằng nội tâm anh ta đã thâm trầm đến mức tận cùng rồi, thì anh ta luôn có thể làm ra chuyện khủng khiếp hơn.
Trái tim Cổ Thừa Viễn giống như một cái hang tối tăm, tối tăm đến mức vĩnh viễn không có điểm tận cùng.
“Cổ Thừa Viễn, tôi xin anh, vĩnh viễn đừng xuất hiện trong gia đình tôi nữa.” Du Nhiên nhẹ nhàng, chậm rãi lắc đầu: “Anh thật đáng sợ.”
Nghe vậy, khóe mắt Cổ Thừa Viễn khẽ hạ xuống, anh ta bỗng nhiên cười thật nhẹ nhàng, cười thật trong sáng, thế nhưng cảm giác mang đến cho người khác lại kinh khủng như ma quỷ: “Quả nhiên là mẹ con, em và bà ta, đều làm một chuyện giống nhau – trục xuất anh ra khỏi cuốc sống của các người.”
“Anh đang nói cái gì?” Du Nhiên hỏi.
Cổ Thừa Viễn nhìn Du Nhiên, nụ cười trên mặt vẫn duy trì như vậy, không có một chút biến đổi, nhìn qua giống như một người nhựa, không có bất cứ sức sống nào: “Bà mẹ từ ái trong cảm nhận của em kia, bà mẹ đã từng nói sẽ ở bên anh cả đời kia, sau khi gặp bố em, đã bỏ rơi anh, giống như ném đi một đôi giày, dễ dàng bỏ đi như thế.”
“Mẹ không phải cố ý, mẹ cũng thương anh, mẹ vẫn luôn cố gắng bồi thường cho anh!” Du Nhiên không cho phép Cổ Thừa Viễn nói xấu mẹ mình như vậy.
“Bồi thường? Mỗi tháng đón anh tới nhà em một lần, tận mắt nhìn thấy sự hạnh phúc của gia đình em, hưởng thứ tình cảm anh em, đây là bồi thường sao?” Trong vẻ cứng nhắc, trầm thấp của Cổ Thừa Viễn có chút gì đó vắng lạnh.
“Anh hận mẹ tôi bỏ lại anh kết hôn với bố tôi, anh hận tôi cướp đi vị trí của anh,vì vậy anh muốn trả thù tôi.” Du Nhiên thở sâu, nói: “Nhưng tôi cho rằng, anh đã trả thù đủ rồi, gia đình chúng tôi không còn nợ anh nữa.”
“Đủ?” Cổ Thừa Viễn nghiền ngẫm từ này trong miệng, nhẹ giọng nói: “Em có biết thế nào mới là đủ không? Ở lại bên cạnh anh, vĩnh viễn ở bên cạnh anh, như vậy mới đủ.”
“Tôi không thể lại làm như vậy.” Giọng nói của Du Nhiên rất kiên định, quả quyết: “Cổ Thừa Viễn, có mưu kế gì, anh cứ việc mang hết ra đây, tôi sẽ dùng hết sức để đấu với anh, nhưng tuyệt đối tôi sẽ không chịu thua.”
“Vậy, nếu sử dụng trên người bố mẹ em thì sao? Em sẽ làm thế nào?”
Cổ Thừa Viễn không mặn không nhạt nói một câu khiến Du Nhiên hoàn toản tức giận: “Anh dám!”
“Có lẽ…” Cổ Thừa Viễn nói: “Anh dám… Trừ khi em đồng ý yêu cầu của anh.”