Tác giả: Mi Loan Loan
Tình trạng: Hoàn Thành
Tên truyện:
Người Vợ Ở Riêng
Thể loại:
Tiểu thuyết tình yêu,
truyện ngôn tình
Chương 1
Căn phòng tối đen, lầu 36 không có một tia sáng, bóng tối tràn ngập mỗi ngóc ngách, trong bóng tối của phòng đọc sách, nguồn sáng duy nhất càng sáng rõ, thậm chí có chút chói mắt.
Trên màn hình màu đen nổi lên hàng chữ trắng, một dòng chữ tiếng Anh bắt đầu không ngừng hiện ra, ngón tay thon dài lướt nhẹ nhàng trên bàn phím, giống như không cần suy nghĩ, các cú pháp dài không ngừng hiện ra trên màn hình.
Bùi Thần Dật liếc nhìn đồng hồ báo thức đặt cạnh máy tính, một giờ ba mươi sáng.
Bản thân là kỹ sư lập trình, việc đêm khuya không ngủ cũng giống như việc ăn cơm uống nước hàng ngày, tất nhiên điều kiện đầu tiên là người lập trình phải yêu thích công việc của mình, mà Bùi Thần Dật trong giới lập trình nổi tiếng là một thiên tài, mà điều quan trọng nhất là anh yêu lập trình như sinh mạng bản thân.
Đeo lên tai nghe xanh lam, Bùi Thần Dật bấm nhanh một dãy số, không bao lâu điện thoại truyền đến giọng nam trêu chọc.
"Thật là hiếm thấy, lúc này cậu lại nhớ tới mình, bỏ mấy cái mật mã, chương trình của cậu qua một bên sao?"
Bùi Thần Dật nhíu mày, không thèm để ý người kia trêu chọc, ngón tay không ngừng bay lượn trên bàn phím: "Cậu rảnh không? Có hẹn với người khác sao?"
Tiết Duệ Uyên không phủ nhận: "Mình không phải cậu, đêm khuya vẫn còn liều mạng làm việc, cậu nói xem bao nhiêu lâu cậu không có bạn gái rồi hả? Cậu có bề ngoài, dáng người cũng tốt, tuy không thể so sánh với mình, nhưng tại sao lại không có bạn gái được? Nếu không mình giới thiệu thư ký của mình cho cậu làm quen? Cô ấy không phải là "cay" bình thường, nhưng mình tin là cậu có thể chấp nhận được."
Bùi Thần Dật nghe xong bất đắc dĩ nói: "Cậu thật bà tám."
Làm người tốt thật khó, bên kia điện thoại Tiết Duệ Uyên cười khổ, nhưng mà thư ký của anh thật sự rất "cay", không chỉ dáng người nóng bỏng, tính tình lại càng nỏng nảy, nếu thật sự Bùi Thần Dật ở cùng cô ấy, nhất định có trò hay để xem.
Một người dù có gặp chuyện gì cũng bình tĩnh nói chuyện, một người không cẩn thận chọc tới liền tức giận nóng nảy, thật thú vị nha!
"Chỗ hổng được sửa gần như bình thường trở lại, về mặt tài liệu về trang bị trong trò chơi mới trên mạng cũng vậy, khoảng chiều nay là có thể đưa cậu."
Bùi Thần Dật nói tới đây thì ngừng công việc trên tay lại, nghiêm túc nói vào điểm quan trọng: "Uyên, trong thời điểm quan trọng Thịnh Thế ra mắt game lại xuất hiện lỗ hổng, tình huống này không phải mới xảy ra lần đầu, đối với chuyện này cậu có ý kiến gì không?"
Anh và Tiết Duệ Uyên là bạn tốt thời đại học, sau khi tốt nghiệp cùng nhau góp vốn sáng lập Thịnh Thế, thường nói vạn sự khởi đầu nan, nhưng sự phát triển của Thịnh Thế lại là ngoại lệ.
Thịnh Thế ra mắt trò chơi đầu tiên, dựa vào một câu chuyện tình đẹp, hình ảnh tinh tế, phối nhạc uyển chuyển thành công tạo danh tiếng, được nhiều người chơi khen ngợi, khiến cho người trong nghề khen không dứt miệng, kĩ thuật lập trình như vậy quả thật là cấp bậc của thiên tài, mà trò chơi này toàn bộ là do Bùi Thần Dật tham gia thiết kế lập trình.
Nói chung là từ đó trở về sau, trong lĩnh vực thiết kế hình thức này, danh hiệu thiên tài là để gọi Bùi Thần Dật, rất nhiều công ty muốn hợp tác với anh, muốn sử dụng số tiền lớn mời anh đi, nhưng anh đều từ chối từng người từng người một, vì thế mà anh đắc tội không ít người, việc này có phải nhằm mục đích trả thù anh hay không? Anh cũng không xác định được.
"Đầu tiên đã chắc canh việc này đúng như cậu suy nghĩ, tôi cần thêm thời gian để xác định ai đứng sau chuyện này giở trò quỷ, cậu yên tâm làm việc đi, việc này để tôi xử lý, nhưng mà cậu phải phối hợp một chút mới được." Tiết Duệ Uyên suy tính.
Bùi Thần Dật tài hoa khắp người, ở Thịnh Thế không đảm nhiệm quản lý hành chính, anh chỉ phụ trách thiết kế, lập trình, hoạt động hằng ngày của công ty đều do Tiết Duệ Uyên toàn quyền quyết định, bố trí trách nhiệm và công việc như vậy, họ đã kinh doanh công ty sáu năm.
Nghe Tiết Duệ Uyên nói xong, Bùi Thần Dật tiếp tục công việc trong tay: "Ừm."
Nói chuyện nghiêm túc xong, Tiết Duệ Uyên lại tiếp tục trêu chọc anh: "Cậu không muốn biết mình bảo cậu phối hợp như thế nào sao? Nếu không mỗi ngày cậu tới công ty một chuyến, ở lại văn phòng bảy tám tiếng là được."
Bùi Thần Dật rất ít khi xuất hiện tại Thịnh Thế, rất nhiều nhân viên mới cũng không nhận ra anh là người được mệnh danh thiên tài, từ xưa đến nay đối với Bùi Thần Dật chỉ nghe danh nhưng chưa bao giờ thấy người, Bùi Thần Dật không chỉ ở nhà, mà là luôn luôn ở nhà.
"Cậu nằm mơ đi." Bùi Thần dật không do dự trả lời.
"Cậu đã lâu không đến Thịnh Thế, đừng nói nhân viên mới, ngay cả nhân viên cũ cũng đã quên mặt mũi cậu như thế nào, nói đi cũng phải nói lại cậu thật sự không muốn gặp thư ký của mình một lần sao? Cô ấy thật sự rất "cay" nha!"
Tiết Duệ Uyên rất muốn nhìn hình ảnh lúc Bùi Thần Dật và thư ký của mình gặp gỡ, chắc canh là rất thú vị.
"Cút." Bùi Thần Dật bình tĩnh phun ra một chữ, giọng điệu bình tĩnh và lời nói của anh không có chút tương xứng.
"Dật, nói thật, có phải cậu không có hứng thú với phụ nữ? Chẳng lẽ cậu thích đàn ông? Vậy ngàn vạn lần cậu đừng yêu mình, nhưng mình chắc canh sẽ làm cho cậu khó quên." Tiết Duệ Uyên trêu đùa.
"Ừm, có lẽ vậy." Bùi Thần Dật lại liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức cạnh máy tính: "Không còn chuyên gì nữa thì mình gác máy đây, cậu không phải có hẹn sao?"
Tiết Duệ Uyên nhìn màn hình di động thông báo đã kết thúc cuộc gọi, trán đều đã đầy mồ hôi.
Này này, có lẽ là ý gì? Là có lẽ không có hứng thú với phụ nữ hay là có lẽ thích đàn ông, hay là có lẽ không yêu anh....... Tiết Duệ Uyên cảm thấy gần đây anh vẫn là không nên chọc vào Bùi Thần Dật thì tốt hơn, miễn cho người kia lại viết một chương trình thổ lộ với anh, Thượng Đế phù hộ.
Lập trình xong phần cuối của chương trình, Bùi Thần Dật tắt máy tính, chân trần dẫm lên sàn nhà gỗ màu nâu nhạt, ,ra khỏi thư phòng.
Thân thể rắn chắc mạnh khỏe lộ ra ngoài, toàn thân anh chắc chỉ có một cái quần lót, anh sống một mình không tồi, nếu không chắc chắc sẽ bị người khác cho là tên điên thích cởi trần.
Ở nhà, Bùi Thần Dật có thói quen không mặc quần áo, anh không thích cảm giác bị quần áo trói buộc, mỗi lần vừa vào cửa, chuyện đầu tiên anh làm là cởi quần áo, cho nên anh không thường xuyên ra ngoài là được.
Bên ngoài đang mưa to, hạt mưa đánh vào cửa kính tạo nên âm thanh phách phách bạch bạch, anh không mở đèn, chờ cho quen với bóng tối liền đi vào phòng bếp rót một ly nước.
Khi Bùi Thần Dật đang uống nước, anh tiện tay mở tủ lạnh, tiếp theo anh phát hiện một chuyện vô cùng phiền phức, anh đói bụng, nhưng trong tủ lạnh không còn lại chút gì.
Anh lấy tay vò tóc, đặt ly thủy tinh lên bàn bếp, đi đến cửa chính nhặt quần áo trên đất mặc vào, nói chung chỉ có những lúc như thế này anh mới tình nguyện đi ra ngoài.
Gần đ