Uống một ngụm rượu, Vi Thiếu Phàm theo giai điệu dần dần quên hết tất cả, tất cả chuyện không vui trong lòng đều không còn tồn tại.
Lam Tư Nhược liên tiếp đánh hai ca khúc nhạc cổ điển, lúc nghỉ giữa khúc thì dì Thúy đến nói mấy câu bên tai cô, cô gật đầu một cái, đứng dậy đi đến chỗ nhóm người viện trưởng Tiêu và Vi Thiếu Phàm đang ngồi.
Ghế salon ở đây đều được thiết kế dạng nửa vòng tròn, thấy Lam Tư Nhược đi tới, viện trưởng Tiêu và Vi Thiếu Phàm lập tức cách ra một khoảng, nhường vị trí ở giữa cho cô.
Lam Tư Nhược cũng không thích xã giao, nhưng không thể tránh né.
"Hai vị tiên sinh, chào mừng tới đây, tôi mời mọi người." Tiếng nói và tiếng đàn của cô đều say đắm lòng người, cúi thấp đầu nâng ly thăm hỏi.
"Cô Lam, bên cạnh cô là viện trưởng bệnh viện tổng hợp Hoằng Vi, anh ấy lần đầu tới đây, cô nên mời anh ấy trước."
Viện trưởng bệnh viện tổng hợp Hoằng Vi?
Lam Tư Nhược bất ngờ ngẩng đầu nhìn Vi Thiếu Phàm, bởi vì xúc động nên ly rượu trong tay cô không cẩn thận rơi lên người Vi Thiếu Phàm.
"Xin lỗi, rất xin lỗi!" Cô vội càng cầm khăn giấy lau lên người Vi Thiếu Phàm, hoàn toàn không kịp nhìn mặt anh.
"Không sao". Vi Thiếu Phàm muốn lấy khăn giấy trong tay cô tự lau cho mình, tay hai người cứ như đụng vào nhau.
Hai người giật mình rụt tay lại, Lam Tư Nhược mang theo sợ hãi ngước nhìn cặp mắt thản nhiên của Vi Thiếu Phàm.
Anh là Vi Thiếu Phàm sao? Đúng là Khả Khả có mũi và mắt giống với anh, anh không những hình dáng không xấu, thậm chí còn có thể nói là rất đẹp.
Cô cho rằng mình sẽ không còn cơ hội nhìn thấy anh, hoặc chỉ gặp thoáng qua như không quen biết, đêm đó chỉ là một đêm xinh đẹp bên lề sinh mệnh của anh, để lại ký ức nuối tiếc.
Vi Thiếu Phàm cúi xuống nhìn cô, cô trên mặt đỏ hồng, giống như bông hoa đang chớm nở; trên người cô tỏa ra phong cách khác xa Triệu Uyển Bình, và có một ít giống Nhâm Hiểu Thần, hấp dẫn ánh mắt anh dừng lại trên người cô.
Anh hoàn toàn không mơ ước có một người vợ như anh họ anh là Vi Khắc Phàm, mà anh "Một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng". Anh rất sợ phụ nữ cố tình gây sự, chỉ cần trên người phụ nữ nào có chút yếu ớt, anh chỉ sợ tránh còn không kịp.
Đây cũng là kinh nghiệm anh rút ra được từ cuộc hôn nhân này, đó cũng là lý do anh chưa từng có người phụ nữ bên ngoài. Bây giờ, anh đã đem người phụ nữ giống Nhâm Hiểu Thần làm tiêu chuẩn chọn phụ nữ của mình, chỉ cần anh gặp được người phụ nữ như vậy, anh tuyệt đối sẽ dọn ra ngoài dù cho ly hôn chưa được. Anh chắc chắn mình sẽ làm như vậy.
Dù biết mặt mình đang nóng lên, Lam Tư Nhược vẫn không đem ánh mắt trở về ."Xin hỏi... anh thật sự là... là viện trưởng bệnh viện tổng hợp tập đoàn Hoằng Vi?"
"Tôi là Vi Thiếu Phàm." Viện trưởng bệnh viện tổng hợp tập đoàn Hoằng Vi làm cô rất kinh ngạc sao?
"Vi Thiếu Phàm...” Cô nhỏ giọng lẩm nhẩm tên này, tại sao lại trùng hợp như vậy, có lẽ cô lầm người.
"Cô Lam đã từng nghe qua tên của viện trưởng Vi sao?" viện trưởng Tiêu hỏi.
"Tôi..." Cô lắc đầu một cái, "Chưa từng nghe qua. Tôi chỉ nghe qua bệnh viện tổng hợp này, Đài Loan có mấy bệnh viện tổng hợp tập đoàn Hoằng Vi?" Cô nên xác nhận lại chuyện này mới được.
"Trước mắt chỉ có một ở Đài Bắc." Vi Thiếu Phàm trả lời.
"Sẽ có, sẽ có bệnh viện cùng tên không?" Trong lòng cô đột nhiên giật mình.
"Không có khả năng."
"Vậy anh đã đi qua...” A Lý Sơn sao?
Trời ạ, tại sao cô lại hỏi vậy? Thiếu chút nữa đã tiết lộ mình chính là người mang thai hộ trong nhà gỗ nhỏ ở A Lý Sơn.
"Đi nơi nào?" Vi Thiếu Phàm hỏi ngược lại.
"Đi hồ Trừng Thanh chưa? Hồ Trừng Thanh rất đẹp." Lam Tư Nhược chột dạ mở to mắt nói dối.
"Còn chưa có cơ hội đi."
"Viện trưởng Vi, anh làm viện trưởng bao lâu rồi? Có, có được ba năm chưa?"
"Có."
Câu trả lời của anh làm cô biết chắc chắn anh là ba của Khả Khả, cô khẩn trương đến mức ngừng thở, một tay run rẩy làm đổ rượu, nâng ly lên cũng rơi rượu ra ngoài.
Vi Thiếu Phàm nhận lấy chai rượu trong tay của cô, vì cô rót đầy, không hiểu vì sao cô khẩn trương, nhưng không tiện hỏi cô quá nhiều.
Lam Tư Nhược bưng ly rượu lên, vẫn không kiểm soát được tay mình, lại vẩy lên người Vi Thiếu Phàm.
" Xin lỗi, rất xin lỗi, tôi...” Cô nhìn anh với cặp mắt đen vô tội. Ánh mắt đầy khiếp sợ.
Vi Thiếu Phàm nhìn vào mắt cô, "Không sao, không sao."
"Thế nào? Tư Nhược có phải con đắc tội với khách không?" Dì Thúy nghe thấy ồn ào vội vàng tới đây. Bà không phải sợ Lam Tư Nhược đắc tội với khách, bởi vì bà biết Lam Tư Nhược rất hiểu chuyện cư xử đúng mực, nếu đắc tội với khách chắc chắn là do khách động tay động chân, bà đi qua chỉ muốn giúp cô giải vây.
"Con không cẩn thận đỗ rượu." Lam Tư Nhược giải thích
"Không có gì, không nên trách cô ấy." Vi Thiếu Phàm nghĩ là cô sẽ bị trách, lập tức giúp cô nói tốt.
"Bà chủ Thúy, đừng trách cô Lam, viện trưởng Vi cuả chúng tôi rất độ lượng, anh ấy đã nói không sao nghĩa là không sao." Viện trưởng Tiêu cũng vội vàng nói thêm.
"Mọi người cũng đã nói như vậy, tôi làm sao có thể trách cô ấy? Tư Nhược, đã đến lúc rồi, mọi người đang chờ nghe con đàn."
Lam Tư Nhược đứng dậy, đi đến trước đàn Piano ngồi xuống, cô tiếp tục trình diễn.
Ấn ngón tay lên phím đàn, cô quay đầu nhìn Vi Thiếu Phàm một cái, ánh mắt chạm vào nhau một lần nữa, trước mặt mọi người, cô mắc cỡ cúi đầu nhìn xuống phím đàn, thu về tâm trạng tiếp tục đánh đàn.
Vi Thiếu Phàm thì nhìn cô không chớp mắt.
"Thế nào? không phải cũng có hứng thú với cô ấy đó chứ?"Viện trưởng Tiêu chế nhạo huých Vi Thiếu Phàm một cái.
Vi Thiếu Phàm uống một ngụm rượu, "Cô ấy rất đặc biệt, chỉ là, đàn ông tốt không cướp của kẻ khác."\
"Nói cái gì đó, tôi không phải người hẹp hòi như vậy, có lẽ cậu có thể thay cô ấy chuộc thân; cô Lam đổ rượu lên người cậu hai lần có lẽ hai người có duyên. Thiếu Phàm, chỉ xin bình an không thì không đủ, tạo một gia đình khác, làm cho vợ của cậu chấp nhận ly hôn, mới là biện pháp tốt nhất."
Một câu nói có thể thức tỉnh người đang mơ, anh sao có thể không muốn biện pháp như vậy, sao phải ngu ngốc "diễn một vở kịch tồi" trong hôn nhân với Triệu Uyển Bình ?
"Anh lúc trước cũng ly hôn như vậy sao?" Anh muốn biết có đáng giá hay không.
Viện trưởng Tiêu có một người vợ tiêu tiền như nước, mà tình huống của anh còn tệ hơn, Triệu Uyển Bình không chỉ tiêu tiền như nước, cộng thêm tính hay nghi ngờ.
"Cứ xem như thế đi! Đàn ông không trở về nhà, phụ nữ sớm muộn gì cũng chết lòng, tất nhiên là cậu phải cho cô ta một khoản tiền nuôi dưỡng kha khá, tuyệt đối phải tốt hơn so với việc cô ta sống như vậy đến già."
Vi Thiếu Phàm tiếp tục nhìn kỹ Lam Tư Nhược, "Cô ấy... chuộc được chứ?"
"Cô ấy có một con gái, vô cùng đáng yêu, có lẽ do cô ấy từng không biết nhìn người. Tôi đề nghị cậu nên tìm hiểu về cô ấy trước, thử gặp gỡ một thời gian đi."
"Anh đề nghị? Anh vốn không chuộc được cô ấy, như vậy đề nghị của anh có thể dùng được sao?"
"Cô ấy hoàn toàn không cho tôi cơ hội. Nhưng tôi thấy cô ấy đối với cậu ấn tượng không giống tôi, ai bảo tôi lớn tuổi lại xấu xí thua xa cậu tuổi trẻ lại đẹp trai."