watch sexy videos at nza-vids!

Vimini.Mobi

wap giải trí tổng hợp
Tải game online miễn phí cho điện thoại
Chơi game trực tuyến những game hay nhất
Kho ứng dụng android iphone ipad
Người đẹp sexy  Admin [On 24/24]
Lượt xem : 130
khốn nạn đó. Giờ thì, còn điều gì có thể khiến tôi lưỡng lự?

Tôi sống với chị, một cách yên bình. Chị dậy cực sớm. Thường thì trước khi tôi bước xuống giường, tôi sẽ phải "Ứ ứ ứ" một vài cái rồi mới chịu dậy. Chính vì vậy, sau đó mỗi lần chị kêu:" Ứ ứ dậy đi nào!" là tôi mắc cười chịu không nổi và chẳng ngủ tiếp được nữa. Ở với chị, chẳng tốn tiền ăn sáng bao giờ, vì còn gì tuyệt hơn một mẻ bánh ngon lành do chị nấu cùng thứ nước trà đắng đót mà thơm phức của cao nguyên? Một vài buổi trưa mẹ gọi tới, hỏi Đang làm gì thế con gái? Tôi đáp nhẹ nhàng: Con chuẩn bị ra vườn hái khoai tây. Tự sửng sốt với chính câu trả lời của mình.

Hàng vạn lần trong giấc mơ sâu thẳm nơi cao nguyên, tôi thấy Huy cùng khoảng thời gian yên bình, vui vẻ. Mỗi lần như vậy, gối lại ướt. Cảm giác bị bỏ rơi không dễ chịu gì. Nhưng cái cảm giác cách xa người ta yêu thương mấy trăm cây số lại khiến ngày trôi qua như hàng thế kỷ. Nhiều lúc tôi muốn nói với chị, thôi chắc em về lại Sài Gòn tìm Huy. Nhớ quá chịu không nổi. Không biết Huy có hạnh phúc không chị? Chắc là có, vì nếu không thì Huy đã lên đây tìm em rồi. Chị lắc đầu, bảo đừng vì đàn ông mà bi lụy quá. Hãy cứ sống như một ngọn gió, mọi sự ràng buộc nào trên đời cũng mang đến nhiều xót xa. Tôi nhìn chị, tự hỏi, phải chăng chị cũng đã một lần xót xa như em? Chị chỉ khẽ lắc đầu. Thôi chị đi nấu cơm. Trưa rồi...

Về sau này, tôi cảm thấy khoảng thời gian ở với chị quý giá biết bao.Thường là vậy, khi chúng ta đã đi qua một quãng đời và nhìn lại, mới biết được giá trị của nó. Tôi học làm bánh, bánh ngọt, bánh từ khoai tây, cách chiên khoai tây vừa giòn vừa không ngậy, cách pha trà chuẩn xác...Tôi luôn ngạc nhiên hỏi chị :" Những điều này chị học ở đâu?"..Chị im lặng. Rồi khẽ khàng:" Có một người thích ăn bánh ngọt, thích uống trà đắng đót, những đêm lạnh thích ăn khoai tây chiên. Chị đã học cách làm những thứ kể trên một cách tốt nhất. Cho người ta".

"Người ta nào hả chị?"

" Người dưng. Không hơn. Không còn ở đây nữa"

" Người chị yêu phải không?"

Đáp lại chỉ có tiếng nước sôi òng ọc trong bình. Bên bếp lò, lửa soi sáng gương mặt chị. Đuôi mắt mệt mỏi và mặn mòi. Chợt thấy lòng buồn không tả.

Từ dạo ấy, tôi hay lén quan sát chị. Rồi còn tìm kiếm quanh quẩn trong nhà xem có dấu vết của một người đàn ông nào không. Tuyệt nhiên không. Một tấm hình cũng không có. Chỉ thấy chị hay lén chùi mắt khi đứng nấu trà. Một ngày chị đốt không biết bao nhiêu điếu thuốc." Thuốc làm ấm người dễ dàng". Chị nói vậy. Tôi không phản đối. Và cuối cùng kết luận: Chị độc thân. Bởi chẳng có người đàn ông nào cho phép cô gái của họ hút thuốc nhiều đến như thế cả.

Một ngày âm u, Huy xuất hiện, như cơn giông không báo trước. Anh nói ngắn gọn về những thứ dễ hiểu. Sự ân hận, nuối tiếc, cảm giác nhớ mong, sự yêu thương, quay về...Đơn giản thôi. Tôi nhìn sâu trong mắt Huy, nhớ lại đôi mắt chân chim của chị:" Đừng vì đàn ông mà bi lụy quá. Hãy cứ sống như một ngọn gió, mọi sự ràng buộc nào trên đời cũng mang đến nhiều xót xa" . Nhưng chị ơi, khoảng thời gian yêu thương có khi ngắn ngủi thật, nhưng em không thể sống mà không yêu ai. Chưa kể em đã từng yêu người đứng trước mặt em đây rất nhiều. Huy nói em muốn ở lại đây chơi vài ngày rồi về, hay là về bây giờ luôn. Tùy em lựa chọn.

Như cái cách anh đã lựa chọn cô ấy, không phải em, đúng không Huy?

Tôi để Huy ở một mình trong khách sạn cũ, về nhà chị và nói ngắn gọn:"Có lẽ đã đến lúc em phải về thành phố". Chị chỉ mỉm cười, không nói gì. Đêm xuống, chị dắt tôi lên một bản nhỏ. Ở đó có rải rác một vài ngôi nhà, sống đơn sơ, giản dị. Mùi rượu xông vào mũi nồng nặc, chếch choáng và đắm say. Một đốm lửa được đốt trước sân nhà. Chị ghé vào mua một bình rượu. Rượu gì đấy chẳng biết tên." Một ngụm nhỏ thôi, nhé. Không say đâu". Rượu nào mà rượu chẳng say. Tôi vẫn cứng đầu uống cùng chị. Rượu nồng nặc, xông lên mũi nóng buốt. Dần dà, tôi biết cách uống hơn và không để nó xộc thẳng vào mũi nữa. Bỗng nhiên, tôi không cảm thấy mình đang hạnh phúc như mình tưởng. Huy vẫn ở đây, như chưa từng rời xa. Tôi vẫn yêu Huy, như chưa bao giờ có khoảng lặng. Thế mà tất cả dường như vô nghĩa và trống rỗng. Rồi câu chuyện được thốt ra trong màn sương đêm. Chuyện về một người đàn ông đã từng yêu chị. Hạnh phúc, êm đềm, năm tháng, nụ cười, tất cả ngỡ vô biên. Rồi một ai đó cũng bỏ ra đi, để lại mùi trà đắng đót, những mẻ bánh đượm mùi khét trong góc bếp, và cả vườn khoai tây héo hắt đến đáng thương." Không bao giờ có một lý do cụ thể cho bất kỳ sự ra đi nào cả. Người thứ ba càng không. Quan trọng là con tim họ không còn muốn dành cho mình nữa. Sự có mặt của mình trở thành thói quen, và thói quen, giết chết sự lãng mạn nơi người đàn ông, Ngày anh ấy đi, chị không khóc. Cô đơn đến mấy cũng không khóc. Chỉ là hàng đêm chị cứ nằm và nghĩ tới sáng mai, tự hỏi chị sẽ nướng bánh cho ai ăn nữa đây mà thôi. ". Tôi nhìn chị, không biết nói gì. Nếu việc nướng bánh vào buổi sáng cho người đàn ông mình yêu dần trở thành thói quen khó bỏ, thì tôi tự hỏi, những mẻ bánh mà tôi đã ăn trong những ngày qua, có phải là ngon nhất?

Trên xe về lại thành phố, Huy ngồi bên cạnh tôi và im lặng. Bàn tay Huy nắm chặt tay tôi. Tôi nhớ về hơn một tháng trước đây, khi tôi cũng ngồi ở đây, háo hức với chuyến du lịch cao nguyên cùng người tôi yêu. Tôi đã cười nói vui vẻ thế nào, luyên thuyên ra sao. Giờ đây, cũng trên chuyến xe này, cũng với người tôi yêu, mà sao chẳng thấy vui. Khi xe đi qua đồi núi ngút ngàn, tiếng gió đập vào khung cửa sổ rát buốt, tôi nhìn sâu vào mắt Huy:" Nói đi Huy. Nói rằng anh chưa bao giờ thấy vui như những ngày vừa qua, khi anh được gặp lại người yêu cũ bé nhỏ. Nói đi, và em sẽ tha thứ hết cho anh." Huy im lặng, mím chặt môi nhìn tôi. Cái nắm tay không còn ấm áp như ngày nào nữa. Buồn rầu và tội nghiệp biết bao khi nhận ra giữa hai người từng là thân quen, bỗng xuất hiện một khoảng cách không thể nào lấp đầy, cũng chẳng có ai muốn tìm cách xóa bỏ. Chúng tôi đã có một khoảng cách. Và khoảng cách, dù là về mặt địa lý hoặc tâm hồn, cũng có thể giết chết tình yêu.

Mùa mưa qua nhanh, như cái tình yêu còn sót lại. Hết mùa mưa, tôi tìm về lại thành phố cao nguyên và đứng lặng trước ngôi nhà xưa trống trải. Tôi nghe được nhiều điều, rằng chị đã bỏ đi. Đi đâu không rõ. Hoặc cũng có thể chị tìm về với gia đình. Nhiều người ác ý còn bảo chị đã tự tử...Tôi lững thững đi ra vườn khoai tây. Khung cảnh tiêu điều buồn bã. Thật sự thì, tình yêu có thể khiến con người ta cô độc đến mức ấy ư? Đến mức cứ mãi sống trong một không gian kỷ niệm, ngày ngày lặp đi lặp lại những công việc thường ngày, chỉ để mong chờ bước chân ai đó trở về? Nhưng tôi tin rằng sau tất cả mọi chuyện, một điều gì đó đẹp đẽ đọng lại.Sự can đảm. Can đảm yêu, can đảm chờ đợi và can đảm rời xa. Tôi tự hỏi với chính mình, có phải chị đã trở thành gió rồi không? Không còn bị ràng buộc bởi trà xanh và bánh ngọt nữa? Vườn khoai tây rộng ngút ngàn, lan tới từng ngọn đồi và như kéo dài đến cả đường chân trời. Đứng mãi, nước mắt tôi khô tự bao giờ. Tôi viết vội vài chữ vào một tờ giấy và nhét vào khe thư trước cổng nhà. Tự nhủ với lòng, và cả với chị nữa, khi về lại thành phố, tôi có thể sẽ thử mở một tiệm bánh ngọt nho nhỏ. Tận hưởng sự ngọt ngào của cuộc đời tuổi 20. Cả việc dang tay đón nhận một ai đó, một niềm thiết tha nào đó nữa...Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều đúng không, nếu ta mở rộng trái tim mình và đón gió. Sau này, nếu tôi còn gặp lại chị, tôi sẽ mỉm cười và nói rằng: "Em không thể là g
Bạn đã xem chưa ?
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap giải trí online, truyện tình cảm mới, hài ola tuyệt hay, đọc truyện ngắn tình yêu, hình nền 3d tình yêu, ảnh nền điện thoại, tải game miễn phí, trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
130/1424