Admin
[On 24/24] Lượt xem : 1150 |
nh hoa bồ công anh này sẽ bay đi cùng cơn gió.
Anh hiểu rõ, mặt hồ trong trái tim Ngọc chưa bao giờ tỉnh lặng, cả anh cũng vậy, là anh đang cố gắng điềm tĩnh mà thôi. Trong mối quan hệ này, luôn tồn tại như khoảng trông dù mỗi ngày anh chăm chỉ lấp đầy, nhưng sao mãi mà vẫn chưa xong. Có phải tình yêu của anh chưa bao giờ cô thấy đủ, sự quan tâm của anh chưa bao giờ làm cô ấm lòng? Mỗi ngày, cảm giác mất mát cần rõ rệt, xuất hiện làm trái tim anh đau nhói từng đợt, có khi cảm giác thật đến nổi như điều đó đang ở rất gần, hoặc đang xảy ra. Nó khiến anh nghẹt thở.
“ Cảm giác cô đơn như thế nào hả anh?”
“ Là dù bên cạnh người khác nhưng em vẫn chỉ thấy em chỉ có một mình.”
“ Anh có đang hạnh phúc không?”
“ Không phải đang hạnh phúc mà đang rất hạnh phúc” Anh nhéo má cô.
“ Hạnh phúc là như thế nào?”
Minh Ngọc đi ra ban công, như câu hỏi đó không cần anh trả lời, cả ảnh mắt và nụ cười của cô Hoàng Vinh thấy trong đó một màn mưa lạnh ngắt mưa. Ban công đầy nắng, Ngọc cứ đứng đấy, nhìn vào khoảng không xa vời đầy những nhà là nhà. Gió thổi mái tóc cô tung bay trong gió, chết tiệt tại sao gió cứ quấn lấy cô, đưa dòng suy nghĩ của cô bay đi tận đẩu tận đâu, làm anh chẳng đuổi theo kịp, làm anh chẳng thể hiểu nổi cô đang nghĩ gì. Rồi cô bắt đầu đếm những ngôi nhà, đếm hoài đếm mãi.
“Anh có như anh ấy, có rời rời xa em không?Liệu anh có đủ can đảm để níu em ở lại?”
Minh Ngọc ra về, bỏ lại anh với câu hỏi đó, và cả nghìn thứ hổn độn, ngổn ngang trong đầu. Cả trăm ngàn lần như thế, thì anh vẫn muốn gào thét lên thật to rằng anh không bao giờ như thế, rằng anh sẽ ở lại bên cô, rằng cô hãy quên tất cả đi mà tin tưởng anh. Trăm ngàn lần thời gian có quay trở lại thì anh vẫn muốn nói “ anh luôn bên em”. Nhưng anh im lặng, anh nhìn cô bước ra khỏi cánh của màu xanh lá cây đó, dù rất muốn nhưng anh vẫn không chạy lại ôm cô thật chặt. như có một lực vô hình nào níu chặt chân anh.
Nắng chiều sóng sánh vàng hắt qua lớp kính khung cửa sổ, rát rạt. Hoàng Vinh chẳng buồn dịch đi chỗ khác, nằm dài trên sofa, ánh mắt của Ngọc ngày đầu tiên anh gặp hiện về rõ mồn một. Phải chẳng dù có anh bên cạnh nhưng cô vẫn luôn cảm thấy cô đơn. Dù có anh hiện diện trong cuộc đời cô hay không thì những lẽ loi vẫn được cô đong đếm mỗi ngày.
Một ngày, hai ngày, rồi một tuần Ngọc không xuất hiện. Anh biết Ngọc sẽ không xuất hiện nữa. Có lẽ cô đang rong rủi trên một chặng đường xa mịt mờ nào đó trong một chương trình tình nguyện dài hơi. Hoàng Vinh không tìm kiếm, không lo lắng, anh bình thản tiếp tục cuộc sống của mình như ngày Ngọc chưa đến. Vẫn đều đặn đến trường, tuần ba buổi đánh đàn ở quán, nhưng sao dạo này anh toàn đàn những bài buồn, ca từ ướt đẫm não nề. Những buổi tối rảnh rổi, anh sẽ nấu một vài món ăn rồi ra ban công nhìn ngắm Sài Gòn vào đêm, nhìn những ngôi nhà với ánh đèn sáng sủa. Trong những ngôi nhà đó, có phải là một gia đình hạnh phúc, hay là những ước mơ sắp được bay xa, hay là một ai đó đang đếm những cô đơn. Bất chợt nhớ ra ngày xưa Ngọc rất thích đếm những ngôi nhà, ngày đó anh thấy việc ấy là một điều vô vị. Đếm hết được bao nhiều ngôi nhà rồi sao nữa, thật vô nghĩa. Nhưng bây giờ anh muốn đếm, có lẽ anh sẽ hiểu được những suy nghĩ của cô, hiểu được những cảm giác của cô. Rồi anh bắt đầu đếm. Đếm hoài, đếm mãi.
Anh hay tự hỏi cảm giác của Ngọc ngày đó có giống của anh bây giờ, đơn độc ngay cả khi bận rộn, tất bật trong cuộc sống hiện tại. Cô đơn ngay khi bên cạnh có một người yêu thương, cô đơn ngày giữ lòng Sài Gòn bộn bề người xe. Có lẽ cảm giác ấy còn dày vò cô nhiều hơn ngay cả cảm giác kinh khủng anh đang trải qua, nếu cứ bất lực nhìn những đơn côi đi qua đời, người ta có thể chết không nhỉ? Có thể lắm chứ, may mắn là cô không chết, nếu cô ra đi theo cách đó, thì anh biết phải làm sao? Phải chăng là lỗi của anh, chưa bao giờ anh cố gắng hiểu cô, chưa bao giờ những câu hỏi quan tâm từ anh trọn vẹn sự chân thành, phải chẳng anh say đắm với những mới mẻ từ cô mà quên mất đi cô cần nhiều hơn những gì anh đã dành cho cô. Phải chẳng, khi quay lung bước đi, cô cần lắm một cánh tay níu giữ, một cánh tay ôm cô thật chặt, phải chăng lúc đó cô cần có anh.
Một buổi tối muộn, khi đi làm về, anh nhận được một tấm ảnh của cô chụp cùng một cậu bé người dân tộc thiểu số. Nụ cười cô tươi rói, ánh mắt cũng tươi rói, ánh mắt chẳng còn là giọt mưa mang trong mình những nỗi u buồn. Nhìn cô gầy và đen nhẻm đi, nhưng anh biết cô đang sống rất vui vẻ. Mặt sau có ghi:
Những ngày cao nguyên đầy gió.
Nếu em là bồ công anh, thì anh đừng là gió mà hãy là đất được không anh?
Anh hiểu rõ, mặt hồ trong trái tim Ngọc chưa bao giờ tỉnh lặng, cả anh cũng vậy, là anh đang cố gắng điềm tĩnh mà thôi. Trong mối quan hệ này, luôn tồn tại như khoảng trông dù mỗi ngày anh chăm chỉ lấp đầy, nhưng sao mãi mà vẫn chưa xong. Có phải tình yêu của anh chưa bao giờ cô thấy đủ, sự quan tâm của anh chưa bao giờ làm cô ấm lòng? Mỗi ngày, cảm giác mất mát cần rõ rệt, xuất hiện làm trái tim anh đau nhói từng đợt, có khi cảm giác thật đến nổi như điều đó đang ở rất gần, hoặc đang xảy ra. Nó khiến anh nghẹt thở.
“ Cảm giác cô đơn như thế nào hả anh?”
“ Là dù bên cạnh người khác nhưng em vẫn chỉ thấy em chỉ có một mình.”
“ Anh có đang hạnh phúc không?”
“ Không phải đang hạnh phúc mà đang rất hạnh phúc” Anh nhéo má cô.
“ Hạnh phúc là như thế nào?”
Minh Ngọc đi ra ban công, như câu hỏi đó không cần anh trả lời, cả ảnh mắt và nụ cười của cô Hoàng Vinh thấy trong đó một màn mưa lạnh ngắt mưa. Ban công đầy nắng, Ngọc cứ đứng đấy, nhìn vào khoảng không xa vời đầy những nhà là nhà. Gió thổi mái tóc cô tung bay trong gió, chết tiệt tại sao gió cứ quấn lấy cô, đưa dòng suy nghĩ của cô bay đi tận đẩu tận đâu, làm anh chẳng đuổi theo kịp, làm anh chẳng thể hiểu nổi cô đang nghĩ gì. Rồi cô bắt đầu đếm những ngôi nhà, đếm hoài đếm mãi.
“Anh có như anh ấy, có rời rời xa em không?Liệu anh có đủ can đảm để níu em ở lại?”
Minh Ngọc ra về, bỏ lại anh với câu hỏi đó, và cả nghìn thứ hổn độn, ngổn ngang trong đầu. Cả trăm ngàn lần như thế, thì anh vẫn muốn gào thét lên thật to rằng anh không bao giờ như thế, rằng anh sẽ ở lại bên cô, rằng cô hãy quên tất cả đi mà tin tưởng anh. Trăm ngàn lần thời gian có quay trở lại thì anh vẫn muốn nói “ anh luôn bên em”. Nhưng anh im lặng, anh nhìn cô bước ra khỏi cánh của màu xanh lá cây đó, dù rất muốn nhưng anh vẫn không chạy lại ôm cô thật chặt. như có một lực vô hình nào níu chặt chân anh.
Nắng chiều sóng sánh vàng hắt qua lớp kính khung cửa sổ, rát rạt. Hoàng Vinh chẳng buồn dịch đi chỗ khác, nằm dài trên sofa, ánh mắt của Ngọc ngày đầu tiên anh gặp hiện về rõ mồn một. Phải chẳng dù có anh bên cạnh nhưng cô vẫn luôn cảm thấy cô đơn. Dù có anh hiện diện trong cuộc đời cô hay không thì những lẽ loi vẫn được cô đong đếm mỗi ngày.
Một ngày, hai ngày, rồi một tuần Ngọc không xuất hiện. Anh biết Ngọc sẽ không xuất hiện nữa. Có lẽ cô đang rong rủi trên một chặng đường xa mịt mờ nào đó trong một chương trình tình nguyện dài hơi. Hoàng Vinh không tìm kiếm, không lo lắng, anh bình thản tiếp tục cuộc sống của mình như ngày Ngọc chưa đến. Vẫn đều đặn đến trường, tuần ba buổi đánh đàn ở quán, nhưng sao dạo này anh toàn đàn những bài buồn, ca từ ướt đẫm não nề. Những buổi tối rảnh rổi, anh sẽ nấu một vài món ăn rồi ra ban công nhìn ngắm Sài Gòn vào đêm, nhìn những ngôi nhà với ánh đèn sáng sủa. Trong những ngôi nhà đó, có phải là một gia đình hạnh phúc, hay là những ước mơ sắp được bay xa, hay là một ai đó đang đếm những cô đơn. Bất chợt nhớ ra ngày xưa Ngọc rất thích đếm những ngôi nhà, ngày đó anh thấy việc ấy là một điều vô vị. Đếm hết được bao nhiều ngôi nhà rồi sao nữa, thật vô nghĩa. Nhưng bây giờ anh muốn đếm, có lẽ anh sẽ hiểu được những suy nghĩ của cô, hiểu được những cảm giác của cô. Rồi anh bắt đầu đếm. Đếm hoài, đếm mãi.
Anh hay tự hỏi cảm giác của Ngọc ngày đó có giống của anh bây giờ, đơn độc ngay cả khi bận rộn, tất bật trong cuộc sống hiện tại. Cô đơn ngay khi bên cạnh có một người yêu thương, cô đơn ngày giữ lòng Sài Gòn bộn bề người xe. Có lẽ cảm giác ấy còn dày vò cô nhiều hơn ngay cả cảm giác kinh khủng anh đang trải qua, nếu cứ bất lực nhìn những đơn côi đi qua đời, người ta có thể chết không nhỉ? Có thể lắm chứ, may mắn là cô không chết, nếu cô ra đi theo cách đó, thì anh biết phải làm sao? Phải chăng là lỗi của anh, chưa bao giờ anh cố gắng hiểu cô, chưa bao giờ những câu hỏi quan tâm từ anh trọn vẹn sự chân thành, phải chẳng anh say đắm với những mới mẻ từ cô mà quên mất đi cô cần nhiều hơn những gì anh đã dành cho cô. Phải chẳng, khi quay lung bước đi, cô cần lắm một cánh tay níu giữ, một cánh tay ôm cô thật chặt, phải chăng lúc đó cô cần có anh.
Một buổi tối muộn, khi đi làm về, anh nhận được một tấm ảnh của cô chụp cùng một cậu bé người dân tộc thiểu số. Nụ cười cô tươi rói, ánh mắt cũng tươi rói, ánh mắt chẳng còn là giọt mưa mang trong mình những nỗi u buồn. Nhìn cô gầy và đen nhẻm đi, nhưng anh biết cô đang sống rất vui vẻ. Mặt sau có ghi:
Những ngày cao nguyên đầy gió.
Nếu em là bồ công anh, thì anh đừng là gió mà hãy là đất được không anh?
Bạn đã xem chưa ?
VỀ TRANG CHỦ Tải game online cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình1150/1359