đúng nghĩa người yêu và không bị mang tiếng là vô tâm. 5 mùa valentine trôi qua, anh vẫn đều đặn gửi Chocolate cho cô dù ở 1 đất nước xa xôi. Vì: "Ở nhà mẹ ép ăn đồ ngọt nhưng anh không thích nên gửi cho em. hahaha". Và vốn dĩ cô có đứa tính thẫn thờ dễ tin. Nên cứ nghĩ lời anh nói đều là sự thật.
"Ăn kem đi em, lọai vani em thích". Nhận lấy que kem trong tay anh. Vô tình chạm vào bàn tay ấy. 5 năm rồi cô mới cảm nhận vị ấm áp, thô ráp. Bỗng cuộn băng kí ức tua nhanh trước mặt. Cảnh ngày đầu đến trường mới. Thề với lòng quyết không yêu lo học hành. Nhưng 3 tháng sau cô nuốt lời thề trắng trợn. Đồng ý làm người yêu anh với ánh mắt ghen tị từ mọi cô gái. Cảnh anh đạp xe giữa mưa, tấm lưng to che cả gió, cả mưa và cả cuộc đời cô. Cảnh hai người núp mưa tại 1 mái hiên nhỏ. Anh hát "She Will Be Loved " cô mong mưa đừng bao giờ tạnh, đễ gần anh thêm một chút. đễ bài hát đừng bao giờ ngừng, đễ cô không bao giờ thóat khỏi khung cảnh này.......
"Dê à. Người ta sắp có vợ nhé ". "Ờ .... Thì người ta sắp lấy vợ ". Cô mặn đắng khắc sâu vào lòng: "NGƯỜI TA SẮP LẤY VỢ " 5 chữ đau đớn hơn cả mọi thứ cô từng trãi qua. Mọi trò chơi hôm nay cô cùng anh thực hiện khi còn thời sinh viên đó chỉ là ước muốn. Thầm nghĩ giá như đó chỉ là ước muốn, mãi chỉ là ước muốn và đừng bao giờ thực hiện. Cứ để đó như một món nợ mà không bao giờ muốn trả. Vốn dĩ đây là một công cuộc bù đắp vì khi là của anh. Cô là một người ngòai ước muốn ra. Chẳng thể có gì.
Sài Gòn 18 tháng 10
Trước ngày cưới 10 ngày
Thánh chỉ đến.
"Khỉ. Nhớ lời hứa của mình không. Ngày anh cưới em sẽ thiết kế váy đấy. Anh cho em 10 ngày nhá. hahahaha ". Cô buông dài cảm xúc với đầu óc trống rỗng. Mười ngày nữa anh sẽ mãi chẳng là người con trai từng bảo vệ chăm sóc mình. Anh thuộc về một người khác. Chỉ riêng cô là không nhận ra điều đó. Ngồi xới tung sấp giấy cũ. Có hinh dung và đặt mình vào vị trí người con gái trong ngày cưới. Vẽ vẽ, tô tô, ba tờ đều là khuôn mặt anh...
Càng cố bản thân càng gục ngã. Cô không phải cô dâu và anh không phải hòang tử của cô nữa. 240 tiếng nữa. Dưới hàng ghế khán giả. Người yêu cũ được vinh hạnh xem anh chính thức từ bỏ đời sống độc thân mà ràng buộc với người con gài xinh đẹp ấy. Cô ta cướp cả thế giới của cô. Cướp luôn cả giấc mơ sánh bước bên anh cũng trao nguyện ước. Bây giờ chỉ vì lời hứa mà chưa bao giờ bản thân mình gật đầu. Mặn đắng vẽ mẫu váy cưới mà người mặc không phải là mình. Cô ngồi vào một góc. Nhìn từng sấp giấy như nhìn từng kỉ niệm. Gía như cô chịu vẽ lại quãng thời gian bên anh để đốt đi cho dễ thở hơn bây giờ. Tới mảnh giấy vẽ cô dâu với đầm cưới đơn giản. Nét vẽ cũng thô sơ. Đó là ngày anh hứa lấy "chính nhà thiết kế ". Đó là ngày còn là của nhau khi cô chưa đi du học. Và quan trọng là chiếc đầm đó được hình thành từ niềm hạnh phúc. Thế là quyết định chọn và gửi đi cho người bạn thân thiết để kịp hòan thành...
Sài Gòn 19 tháng 10
Trước ngày cưới 9 ngày
Thánh chỉ đến. "10 phút nữa anh đến. Em cùng đi chọn bánh kem với anh".
Đôi mắt sưng húp vẫn kìm chân cô với cái giường: "Gía anh ta cũng yêu và giữ chặt tao như mày với cái giường". Bước ra ngòai. Hôm nay trời lại nắng.
"Trời ơi em đừng nói đôi mắt ấy là style ở Nhật nhá. hhahahahaha " "Ừm. Quê mùa. Go Go". Cùng anh đi vào nhà hàng. Họ đưa cho "ĐÔI VƠ CHỒNG TRẺ " - theo ý của mọi người gọi là vậy. Nào Chocolate, Dâu, Cam. Tóm lại là một vựa trái cây. Nhưng anh chọn Vani. Trùng mùi kem cô thích nhất. Lại một vết đâm vào tim mình. Vị vani mặn đắng chẳng còn ngọt ngào như lần đầu anh mua. Lúc đó cô ăn tận hai que mà chẳng ngán. Và từ đó dù như thế nào chỉ cần cô thích, cô muốn ăn. Anh nhất định sẽ mang tới. Bây giờ cô vẫn chưa sẵn sàng để nếm mà. Sự thật phũ phàng khiến cô nghẹn tận cổ họng. Nuốt trôi những thứ đã qua. Miệng vẫn khen đáo để bánh kem ngon. Vani ngọt...
"Chọn bánh này nha em. Cô ấy sẽ thích lắm. Cùng là con gái mà " - "Ừm .... Ừm ". "Anh nói đâu có sai, em đúng là quân sư của anh. hahahaha" - "Thôi đi mua nhẫn với anh ... Tất nhiên cũng là cho đám cưới ". Tới cửa hàng "ĐÔI VỢ CHỒNG TRẺ " lại bước vào. Cô và anh chọn trùng cặp nhẫn. Chị bán hàng khen đáo để sao trông đẹp đôi quá. Anh đeo thử chiếc nhẫn vào tay cô. Bỗng cô nhớ lúc anh ghé tiệm quà lưu niệm ngay góc trường. Mua chiếc nhẫn chưa đầy 20 nghìn. Cũng hành động đeo vào tay cùng lới hứa "Khi nào em đi học về anh mua chiếc đắt hơn và cưới em. hahaha. Giờ có nhiêu đó à. Đặt cọc nhá". Lúc ấy nụ cười anh dành cho cô sao vô tư quá. Chỉ yêu và yêu chẳng hề toan tính. Cô cũng thế, dại khờ tin đến tận bây giờ...
"Chọn cặp này nha em. Cô ấy sẽ thích lắm. hahahaha". "Ừm ừm ". "Uả khóc hả". "Không chiếc nhẫn đắt quá. Em tiếc tiền." "Điêu. Anh trả mà hahaha"
...
"Thôi anh đèo em về. Trễ rồi mà đầm cưới sao rồi em" - "Ổn cả anh ạ" - "Thế còn em" - "Ổn cả anh ạ" - "Ừm vậy thì anh mừng....."
Sài Gòn 20 tháng 10
Trước ngày cưới 8 ngày
"Đi dạo em ơi"
"Em bận về chiếc đầm quá"
"Thôi vậy"
Sài gòn 22 tháng 10
Trước ngày cưới 6 ngày
"Gặp anh chứ "
"Em mệt lắm. Bữa sau nhé "
" .... "
Cố chống chế một lí do để không gặp anh. Chiếc đầm cũng đã hòan thành. Nó tinh tế hơn cô nghĩ. Lớp vải ren mỏng nữa kín nữa hở. Phần vải được tỉ mỉ khâu vá. Trọn vẹn và đẹp đẽ như tình yêu cô dành cho anh. Ướm thử vào người và soi trước gương. Nước mắt lưng tròng tưởng tượng cùng anh tay trong tay bước vào lễ đường rồi thành vơ chồng. .....
Sài Gòn 23 tháng 10
Trước ngày cưới 5 ngày
Không sms
Sài Gòn 24 tháng 10
Trước ngày cưới 4 ngày
Không sms
Sài gòn 25 tháng 10
Trước ngày cưới 3 ngày
Không sms
Chắc là anh bận cho đám cưới ..... Chỉ người rảnh như mình mới tơ tưởng ...... đến những thứ không có......
Sài Gòn 27 tháng 10
Trước ngày cưới 1 ngày
"Mai anh cưới, em mang theo váy cưới và tới nhà thờ hộ anh. 7 giờ nhé"
Cô ngã quỵ trước thái độ của anh. Lôi cô từ Nhật trở về. Hại cô thê thảm. Trái tim con người là thịt chứ chẳng phải sắt đá. Anh cứ đùa giởn cố gợi những vết thương trong cô để làm gì. Hay a hận 5 năm nay cô không về thăm anh. Để bây giờ nhìn anh lên xe hoa lòng cô như tan hòa đầy đau đớn. Không trách anh vô tình. Trách duyên số chưa đủ lớn để vượt qua thử thách. Trách ngày ấy cô bỏ anh với vô vàn nỗi nhớ cuộc trào. Trách cô bỏ quên con gấu anh đi phụ quán bà Bảy tới tận tối khuya đễ mua cho cô mà không kịp mang theo. Trách chiếc nhẫn phai màu lớp phủ, nhạt nhòa trơ trọi. Cô tự giày xéo mình với những lỗi bất tắc. Đêm nay trời lại mưa....
Sài Gòn 28 tháng 10
Ngày cưới
Hôm nay dậy thật sớm. Cô trọn chiếc váy ôm màu trắng tinh khiết. Bới tóc trang điểm nhẹ nhàng. Nhìn trước gương cố động viên mình. "Mày giỏi giả vờ lắm. Cứ tưởng tượng lát nữa xem phim kinh dị là được" - Kéo lớp màn cố hi vọng tìm được vài tia nắng. Nhưng. Mưa suốt đêm và tới sáng. Mưa bụi phủ đầy vai cô. Gói ghém chiếc đầm kỉ càng. "Hiện tại nó còn quý hơn cả sinh mạng mình". Cô thầm thở dài nói. Chiếc xe máy lại hư. Chết tiệt. Cô chỉ còn nước chây bộ đến nhà thờ cách đây không xa. Bộ dạng chẳng thể thê thảm hơn. Đầu tóc ướt sũng. Mascara chảy tèm lem. Nước mắt cô hòa với làn mưa. Những giọt nước mắt đau khổ.
Tới nhà thờ. Tất cả trống rỗng ngòai cha sứ. Có hoa Phong Lan cô thích được đặt dọc lối đi. Có bài hát cô thích được vang lên:
"When the rain is blowing in yo
"Ăn kem đi em, lọai vani em thích". Nhận lấy que kem trong tay anh. Vô tình chạm vào bàn tay ấy. 5 năm rồi cô mới cảm nhận vị ấm áp, thô ráp. Bỗng cuộn băng kí ức tua nhanh trước mặt. Cảnh ngày đầu đến trường mới. Thề với lòng quyết không yêu lo học hành. Nhưng 3 tháng sau cô nuốt lời thề trắng trợn. Đồng ý làm người yêu anh với ánh mắt ghen tị từ mọi cô gái. Cảnh anh đạp xe giữa mưa, tấm lưng to che cả gió, cả mưa và cả cuộc đời cô. Cảnh hai người núp mưa tại 1 mái hiên nhỏ. Anh hát "She Will Be Loved " cô mong mưa đừng bao giờ tạnh, đễ gần anh thêm một chút. đễ bài hát đừng bao giờ ngừng, đễ cô không bao giờ thóat khỏi khung cảnh này.......
"Dê à. Người ta sắp có vợ nhé ". "Ờ .... Thì người ta sắp lấy vợ ". Cô mặn đắng khắc sâu vào lòng: "NGƯỜI TA SẮP LẤY VỢ " 5 chữ đau đớn hơn cả mọi thứ cô từng trãi qua. Mọi trò chơi hôm nay cô cùng anh thực hiện khi còn thời sinh viên đó chỉ là ước muốn. Thầm nghĩ giá như đó chỉ là ước muốn, mãi chỉ là ước muốn và đừng bao giờ thực hiện. Cứ để đó như một món nợ mà không bao giờ muốn trả. Vốn dĩ đây là một công cuộc bù đắp vì khi là của anh. Cô là một người ngòai ước muốn ra. Chẳng thể có gì.
Sài Gòn 18 tháng 10
Trước ngày cưới 10 ngày
Thánh chỉ đến.
"Khỉ. Nhớ lời hứa của mình không. Ngày anh cưới em sẽ thiết kế váy đấy. Anh cho em 10 ngày nhá. hahahaha ". Cô buông dài cảm xúc với đầu óc trống rỗng. Mười ngày nữa anh sẽ mãi chẳng là người con trai từng bảo vệ chăm sóc mình. Anh thuộc về một người khác. Chỉ riêng cô là không nhận ra điều đó. Ngồi xới tung sấp giấy cũ. Có hinh dung và đặt mình vào vị trí người con gái trong ngày cưới. Vẽ vẽ, tô tô, ba tờ đều là khuôn mặt anh...
Càng cố bản thân càng gục ngã. Cô không phải cô dâu và anh không phải hòang tử của cô nữa. 240 tiếng nữa. Dưới hàng ghế khán giả. Người yêu cũ được vinh hạnh xem anh chính thức từ bỏ đời sống độc thân mà ràng buộc với người con gài xinh đẹp ấy. Cô ta cướp cả thế giới của cô. Cướp luôn cả giấc mơ sánh bước bên anh cũng trao nguyện ước. Bây giờ chỉ vì lời hứa mà chưa bao giờ bản thân mình gật đầu. Mặn đắng vẽ mẫu váy cưới mà người mặc không phải là mình. Cô ngồi vào một góc. Nhìn từng sấp giấy như nhìn từng kỉ niệm. Gía như cô chịu vẽ lại quãng thời gian bên anh để đốt đi cho dễ thở hơn bây giờ. Tới mảnh giấy vẽ cô dâu với đầm cưới đơn giản. Nét vẽ cũng thô sơ. Đó là ngày anh hứa lấy "chính nhà thiết kế ". Đó là ngày còn là của nhau khi cô chưa đi du học. Và quan trọng là chiếc đầm đó được hình thành từ niềm hạnh phúc. Thế là quyết định chọn và gửi đi cho người bạn thân thiết để kịp hòan thành...
Sài Gòn 19 tháng 10
Trước ngày cưới 9 ngày
Thánh chỉ đến. "10 phút nữa anh đến. Em cùng đi chọn bánh kem với anh".
Đôi mắt sưng húp vẫn kìm chân cô với cái giường: "Gía anh ta cũng yêu và giữ chặt tao như mày với cái giường". Bước ra ngòai. Hôm nay trời lại nắng.
"Trời ơi em đừng nói đôi mắt ấy là style ở Nhật nhá. hhahahahaha " "Ừm. Quê mùa. Go Go". Cùng anh đi vào nhà hàng. Họ đưa cho "ĐÔI VƠ CHỒNG TRẺ " - theo ý của mọi người gọi là vậy. Nào Chocolate, Dâu, Cam. Tóm lại là một vựa trái cây. Nhưng anh chọn Vani. Trùng mùi kem cô thích nhất. Lại một vết đâm vào tim mình. Vị vani mặn đắng chẳng còn ngọt ngào như lần đầu anh mua. Lúc đó cô ăn tận hai que mà chẳng ngán. Và từ đó dù như thế nào chỉ cần cô thích, cô muốn ăn. Anh nhất định sẽ mang tới. Bây giờ cô vẫn chưa sẵn sàng để nếm mà. Sự thật phũ phàng khiến cô nghẹn tận cổ họng. Nuốt trôi những thứ đã qua. Miệng vẫn khen đáo để bánh kem ngon. Vani ngọt...
"Chọn bánh này nha em. Cô ấy sẽ thích lắm. Cùng là con gái mà " - "Ừm .... Ừm ". "Anh nói đâu có sai, em đúng là quân sư của anh. hahahaha" - "Thôi đi mua nhẫn với anh ... Tất nhiên cũng là cho đám cưới ". Tới cửa hàng "ĐÔI VỢ CHỒNG TRẺ " lại bước vào. Cô và anh chọn trùng cặp nhẫn. Chị bán hàng khen đáo để sao trông đẹp đôi quá. Anh đeo thử chiếc nhẫn vào tay cô. Bỗng cô nhớ lúc anh ghé tiệm quà lưu niệm ngay góc trường. Mua chiếc nhẫn chưa đầy 20 nghìn. Cũng hành động đeo vào tay cùng lới hứa "Khi nào em đi học về anh mua chiếc đắt hơn và cưới em. hahaha. Giờ có nhiêu đó à. Đặt cọc nhá". Lúc ấy nụ cười anh dành cho cô sao vô tư quá. Chỉ yêu và yêu chẳng hề toan tính. Cô cũng thế, dại khờ tin đến tận bây giờ...
"Chọn cặp này nha em. Cô ấy sẽ thích lắm. hahahaha". "Ừm ừm ". "Uả khóc hả". "Không chiếc nhẫn đắt quá. Em tiếc tiền." "Điêu. Anh trả mà hahaha"
...
"Thôi anh đèo em về. Trễ rồi mà đầm cưới sao rồi em" - "Ổn cả anh ạ" - "Thế còn em" - "Ổn cả anh ạ" - "Ừm vậy thì anh mừng....."
Sài Gòn 20 tháng 10
Trước ngày cưới 8 ngày
"Đi dạo em ơi"
"Em bận về chiếc đầm quá"
"Thôi vậy"
Sài gòn 22 tháng 10
Trước ngày cưới 6 ngày
"Gặp anh chứ "
"Em mệt lắm. Bữa sau nhé "
" .... "
Cố chống chế một lí do để không gặp anh. Chiếc đầm cũng đã hòan thành. Nó tinh tế hơn cô nghĩ. Lớp vải ren mỏng nữa kín nữa hở. Phần vải được tỉ mỉ khâu vá. Trọn vẹn và đẹp đẽ như tình yêu cô dành cho anh. Ướm thử vào người và soi trước gương. Nước mắt lưng tròng tưởng tượng cùng anh tay trong tay bước vào lễ đường rồi thành vơ chồng. .....
Sài Gòn 23 tháng 10
Trước ngày cưới 5 ngày
Không sms
Sài Gòn 24 tháng 10
Trước ngày cưới 4 ngày
Không sms
Sài gòn 25 tháng 10
Trước ngày cưới 3 ngày
Không sms
Chắc là anh bận cho đám cưới ..... Chỉ người rảnh như mình mới tơ tưởng ...... đến những thứ không có......
Sài Gòn 27 tháng 10
Trước ngày cưới 1 ngày
"Mai anh cưới, em mang theo váy cưới và tới nhà thờ hộ anh. 7 giờ nhé"
Cô ngã quỵ trước thái độ của anh. Lôi cô từ Nhật trở về. Hại cô thê thảm. Trái tim con người là thịt chứ chẳng phải sắt đá. Anh cứ đùa giởn cố gợi những vết thương trong cô để làm gì. Hay a hận 5 năm nay cô không về thăm anh. Để bây giờ nhìn anh lên xe hoa lòng cô như tan hòa đầy đau đớn. Không trách anh vô tình. Trách duyên số chưa đủ lớn để vượt qua thử thách. Trách ngày ấy cô bỏ anh với vô vàn nỗi nhớ cuộc trào. Trách cô bỏ quên con gấu anh đi phụ quán bà Bảy tới tận tối khuya đễ mua cho cô mà không kịp mang theo. Trách chiếc nhẫn phai màu lớp phủ, nhạt nhòa trơ trọi. Cô tự giày xéo mình với những lỗi bất tắc. Đêm nay trời lại mưa....
Sài Gòn 28 tháng 10
Ngày cưới
Hôm nay dậy thật sớm. Cô trọn chiếc váy ôm màu trắng tinh khiết. Bới tóc trang điểm nhẹ nhàng. Nhìn trước gương cố động viên mình. "Mày giỏi giả vờ lắm. Cứ tưởng tượng lát nữa xem phim kinh dị là được" - Kéo lớp màn cố hi vọng tìm được vài tia nắng. Nhưng. Mưa suốt đêm và tới sáng. Mưa bụi phủ đầy vai cô. Gói ghém chiếc đầm kỉ càng. "Hiện tại nó còn quý hơn cả sinh mạng mình". Cô thầm thở dài nói. Chiếc xe máy lại hư. Chết tiệt. Cô chỉ còn nước chây bộ đến nhà thờ cách đây không xa. Bộ dạng chẳng thể thê thảm hơn. Đầu tóc ướt sũng. Mascara chảy tèm lem. Nước mắt cô hòa với làn mưa. Những giọt nước mắt đau khổ.
Tới nhà thờ. Tất cả trống rỗng ngòai cha sứ. Có hoa Phong Lan cô thích được đặt dọc lối đi. Có bài hát cô thích được vang lên:
"When the rain is blowing in yo
Bạn đã xem chưa ?
VỀ TRANG CHỦ Tải game online cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình1217/1426