ợng ngay cả chào hỏi cũng không đã trực tiếp đuổi giết tới nhà Tần Hạo chiều nay.
Khi ấy tay tôi vẫn còn cầm mấy cái túi, một tay kia lôi kéo Âu Dương Suất đang làm bộ ông cụ non bên cạnh, vẻ mặt bi thương sắp khóc đến nơi điên cuồng ấn chuông cửa nhà Tần Hạo.
Rất nhanh, cửa được ôn nhu mở ra, gương mặt tuấn tú đeo mắt kiếng của Tần Hạo xuất hiện ở trước mắt, một khắc đó, tôi cảm thấy được dường như phía sau anh ta có ánh sáng trắng lấp lánh lóe lên, anh giống như là thiên sứ được thượng đế phái xuống cứu vớt mình vậy.
Nhưng mà một giây sau, tôi lập tức nghi ngờ, nếu Hàn Lỗi đi công tác thì tại sao thân là thư ký của anh mà Tần Hạo ngược lại lại ung dung ở nhà a?!
Tần Hạo tựa hồ cũng nhìn thấy nghi ngờ của tôi, anh ta khép môi âm trầm nhìn tôi một cái, sau đó nghiêng đầu nở nụ cười kéo Âu Dương Suất nãy giờ vẫn cúi gằm mặt vào nhà.
Nhìn bóng lưng của anh ta, tôi đột nhiên cho cảm thấy hết sức tiếc nuối trong lòng: aizzz, xem ra là bị thất sủng rồi, tiếc cho một đời Tần Hạo, nhất định là đã thất sủng!
^____^
Tôi cùng với Âu Dương Suất biết điều một chút ngồi ở trên ghế salon nhà Tần Hạo, im lặng uống nước chanh, không khí có chút lúng túng cùng quỷ dị.
Thừa dịp Âu Dương Suất vẫn còn đang thất thần, Tần Hạo ngồi xuống bên cạnh tôi, thấp giọng hỏi: “Cô đã làm gì với thằng bé vậy?” Trong giọng nói có khinh bỉ, trách cứ, nghi ngờ và…không tín nhiệm.
Nhìn vẻ mặt Tần Hạo, tôi oan ức đầy mình, vẻ mặt vô tội kể hết mọi chuyện buổi sáng ở cửa hàng quần áo trẻ em ra cho anh ta.
Nghe xong lời tôi kể, Tần Hạo liền dựa lưng vào salon, một tay sờ cằm, một tay khoác lên tay vịn của ghế, vẻ mặt trầm tư vô cùng.
Đột nhiên, hai mắt anh ta sáng ngời, nhẹ nhàng gọi Âu Dương Suất: “Tiểu Suất, trò chơi lần trước em bảo anh hình như Tần Dương đang download thì phải, em vào trong gian phòng kia tìm nó xem sao đi!”
Nghe thấy lời Tần Hạo, Âu Dương Suất đột nhiên “thức tỉnh”, khôi phục thần sắc bình thường sau đó nhanh như chớp dạ một tiếng rồi phóng như bay vào gian phòng mà Tần Hạo chỉ.
Nhìn vẻ mặt tươi cười một lần nữa hiện lên trên gương mặt thằng nhóc, tôi chỉ muốn cảm khái, thì ra, “Hàn Lỗi” vẫn là không sánh bằng được với trò chơi kia rồi.
“Quả nhiên cậu đã có đối sách, đúng bệnh bốc thuốc rồi!” Vẻ mặt tôi vạn phần bội phục nhìn Tần Hạo-kẻ có thể làm cho Âu Dương Suất khôi phục bộ dáng bình thường.
Ai dè Tần Hạo đảo mắt nói: “Làm sao mà được, chiêu của tôi đây là dời đi lực chú ý, như thế nào, cao tay không?”
“...”
Sau đó, tôi cùng với Tần Hạo cũng đi vào gian phòng của Tần Dương, không thể không nói, thứ ấn tượng nhất trong này vẫn là cái đầu trọc sáng bóng có thể phản quang của nó.
Lúc này Âu Dương Suất biết điều một chút ngồi ở bên người Tần Dương, hai người đối mặt với máy vi tính, vừa nói vừa cười.
Tôi đi tới phía sau bọn họ, phát hiện bọn họ đang download trò chơi, ngó thử danh sách xong, tôi khẽ cau mày.
Warcraft, bóng rổ đường phố, Mộng Ảo Tây Du, Nhiệt Huyết Giang Hồ…
Mọi người nói xem, bọn trẻ bây giờ đang thích chơi cái gì cơ chứ, không phải là ma thú thì là đánh nhau máu me đầm đìa, lại nhớ tới mình năm đó, chơi toàn là xe tăng với cả Mario, hơn nữa còn là chơi trên máy điện tử* cơ nhé, có phải máy tính như thế này đâu, sau đó bị cha phát hiện ra, kết quả là bị một trận cải cách “Tư tưởng giáo dục” tơi bời.
0
Quả nhiên là thời đại tiến bộ, trò chơi cũng theo đó mà đổi mới a.
“Các cậu không chơi Sức Mạnh Vô Song à?” Tôi không nhịn được hỏi.
Nghe vậy, Tần Dương thì khinh bỉ nhìn, còn Âu Dương Suất thì nghi hoặc ngó tôi chằm chặp.
Tôi lạnh lùng nhìn trả lại Tần Dương, đó là Sức Mạnh Vô Song a, tôi bây giờ chỉ mới miễn cưỡng chơi đến cấp 140 thôi đó, hơn nữa, game muốn hỏi nhất tôi còn chưa có nói ra khỏi miệng đâu, nếu tôi mà hỏi, đầu trọc này có mà nhảy dựng lên luôn ấy chứ!
Thật ra thì tôi muốn hỏi nhất chính là, các cậu có chơi “Mắt kiếng của quỷ” không?
Cho nên suốt cả buổi chiều, Tần Dương cùng với Âu Dương Suất một lớn một nhỏ ngồi chơi hết mấy trò game kia, hò hét ầm ĩ, mặc kệ tôi đang nước mắt ròng ròng ngồi ngay bên cạnh.
Thật sự là không thể không thừa nhận, tuổi mình cũng đã lớn rồi a, những trò chơi nhiệt huyết kia chẳng còn thích hợp với “lão thái gia” đây nữa rồi, sau này có lẽ chỉ có thể chơi đùa một chút với QQ được thôi, tỷ như game đúng sai, cờ caro, chọn điểm khác biệt, tìm lỗi sai hay mạt chược là tốt rồi.
TT___TT
Suy nghĩ chán chê, tôi liếc nhìn Âu Dương Suất đang ngủ say sau đó xoay người muốn rời đi, nhưng chỉ mới thoáng quay đầu, tôi đã lập tức trở lại, rón rén hướng chiếc giường tiến tới.
Quả nhiên, tôi không có nhìn lầm, khóe mắt Âu Dương Suất thật sự vẫn còn đọng những giọt nước, cái miệng nhắn khẽ nhếch lên như đang lầm bầm cái gì đó.
Tôi nhẹ nhàng quỳ gối xuống cạnh giường, đưa lỗ tai nhích tới gần cái miệng nhỏ của nó, lấy bộ dáng nghe lén thô tục nhất cố giải nghĩa tiếng nói mớ từ miệng tiểu tử này.
“Mẹ... Mẹ...”
Thì ra là nó nhớ mẹ.
Tôi đứng thẳng người, vẻ mặt ôn nhu nhìn cậu bé, kìm lòng không được vươn tay xoa đầu đứa nhỏ.
Từ thư của mẹ già tôi biết được, khi Âu Dương Suất năm tuổi đã theo cha mẹ tới nước Mỹ định cư, hai người họ bận rộn làm ăn thường xuyên không có cách nào chăm sóc ở bên cạnh nó, vì thế tiểu tử này rất cô độc, thiếu thốn tình cảm gia đình, không có mẹ đau, không có cha thương, mà bây giờ hai bên cha mẹ lại muốn ly hôn, tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình, họ thì dễ dàng thôi, chỉ có đứa nhỏ này là đáng thương, ở bên cha hay mẹ cũng không tốt, bất luận đi theo ai, đối với nó mà nói cũng là một tổn thương không nhỏ. Cho nên thân là bạn bè tốt, mẹ tôi mới chủ động đề nghị trong giai đoạn làm thủ tục này đưa thằng bé sang chỗ tôi nghỉ ngơi, thực tế là muốn thoát khỏi thực tế tàn khốc lúc cha mẹ chia tay, ít nhất trong tháng này nó có thể thật vui vẻ chơi đùa, có người khác làm bạn.
Nhìn Âu Dương Suất đã dần dần không còn nói mớ nữa, tôi biết lòng mình đang dần dần mềm nhũn ra, nhìn từ một khía cạnh khác, chúng tôi cũng có thể coi như là đồng bệnh tương liên, cùng là kẻ lưu lạc, nhưng mà nó so với tôi đáng thương hơn rất nhiều. Nhớ năm đó, khi cả cha lẫn mẹ đều song song “rời nhà trốn đi”, tôi đã lên cấp 2 rồi, suy nghĩ cùng năng lực thừa nhận cũng mạnh hơn so với đứa nhỏ này, chủ yếu nhất là, tôi vẫn có thể hưởng thụ tình yêu thương của mẹ, mà Âu Dương Suất thì sao, tuổi còn nhỏ đã thiếu hụt tình yêu thương, bây giờ cha mẹ còn muốn tách ra mỗi người một ngả nữa, haizz, thật là một đứa trẻ tội nghiệp!
Thật khó có thể hiểu được làm sao để nó lớn lên hiểu chuyện, biết điều lại ngoan ngoãn như thế này a!
Tình thương của mẹ thì tôi không cách nào có thể cho anh, cho dù mẹ ruột của đứa trẻ này cũng không phải tôi, nhưng mà sự ấm áp thì ít nhất Hạ Anh này vẫn còn làm được.
Thế nên tôi nhẹ nhàng bò lên giường của nó, nằm nghiêng bên cạnh, đem đứa nhỏ người sang hướng mình, dịu dàng kéo nó vào trong ngực.
Âu Dương Suất chơi đến mệt mỏi nên ngủ rất say, dĩ nhiên không hề hay biết đậu hũ nho nhỏ của mình đã bị tôi không chút khách khí hưởng dụng, chỉ thấy nó mơ màng phát ra những tiếng hừ hừ thoải mái, cái đầu nhỏ cũng hướng trong ngực tôi mà dụi vào, khóe
Khi ấy tay tôi vẫn còn cầm mấy cái túi, một tay kia lôi kéo Âu Dương Suất đang làm bộ ông cụ non bên cạnh, vẻ mặt bi thương sắp khóc đến nơi điên cuồng ấn chuông cửa nhà Tần Hạo.
Rất nhanh, cửa được ôn nhu mở ra, gương mặt tuấn tú đeo mắt kiếng của Tần Hạo xuất hiện ở trước mắt, một khắc đó, tôi cảm thấy được dường như phía sau anh ta có ánh sáng trắng lấp lánh lóe lên, anh giống như là thiên sứ được thượng đế phái xuống cứu vớt mình vậy.
Nhưng mà một giây sau, tôi lập tức nghi ngờ, nếu Hàn Lỗi đi công tác thì tại sao thân là thư ký của anh mà Tần Hạo ngược lại lại ung dung ở nhà a?!
Tần Hạo tựa hồ cũng nhìn thấy nghi ngờ của tôi, anh ta khép môi âm trầm nhìn tôi một cái, sau đó nghiêng đầu nở nụ cười kéo Âu Dương Suất nãy giờ vẫn cúi gằm mặt vào nhà.
Nhìn bóng lưng của anh ta, tôi đột nhiên cho cảm thấy hết sức tiếc nuối trong lòng: aizzz, xem ra là bị thất sủng rồi, tiếc cho một đời Tần Hạo, nhất định là đã thất sủng!
^____^
Tôi cùng với Âu Dương Suất biết điều một chút ngồi ở trên ghế salon nhà Tần Hạo, im lặng uống nước chanh, không khí có chút lúng túng cùng quỷ dị.
Thừa dịp Âu Dương Suất vẫn còn đang thất thần, Tần Hạo ngồi xuống bên cạnh tôi, thấp giọng hỏi: “Cô đã làm gì với thằng bé vậy?” Trong giọng nói có khinh bỉ, trách cứ, nghi ngờ và…không tín nhiệm.
Nhìn vẻ mặt Tần Hạo, tôi oan ức đầy mình, vẻ mặt vô tội kể hết mọi chuyện buổi sáng ở cửa hàng quần áo trẻ em ra cho anh ta.
Nghe xong lời tôi kể, Tần Hạo liền dựa lưng vào salon, một tay sờ cằm, một tay khoác lên tay vịn của ghế, vẻ mặt trầm tư vô cùng.
Đột nhiên, hai mắt anh ta sáng ngời, nhẹ nhàng gọi Âu Dương Suất: “Tiểu Suất, trò chơi lần trước em bảo anh hình như Tần Dương đang download thì phải, em vào trong gian phòng kia tìm nó xem sao đi!”
Nghe thấy lời Tần Hạo, Âu Dương Suất đột nhiên “thức tỉnh”, khôi phục thần sắc bình thường sau đó nhanh như chớp dạ một tiếng rồi phóng như bay vào gian phòng mà Tần Hạo chỉ.
Nhìn vẻ mặt tươi cười một lần nữa hiện lên trên gương mặt thằng nhóc, tôi chỉ muốn cảm khái, thì ra, “Hàn Lỗi” vẫn là không sánh bằng được với trò chơi kia rồi.
“Quả nhiên cậu đã có đối sách, đúng bệnh bốc thuốc rồi!” Vẻ mặt tôi vạn phần bội phục nhìn Tần Hạo-kẻ có thể làm cho Âu Dương Suất khôi phục bộ dáng bình thường.
Ai dè Tần Hạo đảo mắt nói: “Làm sao mà được, chiêu của tôi đây là dời đi lực chú ý, như thế nào, cao tay không?”
“...”
Sau đó, tôi cùng với Tần Hạo cũng đi vào gian phòng của Tần Dương, không thể không nói, thứ ấn tượng nhất trong này vẫn là cái đầu trọc sáng bóng có thể phản quang của nó.
Lúc này Âu Dương Suất biết điều một chút ngồi ở bên người Tần Dương, hai người đối mặt với máy vi tính, vừa nói vừa cười.
Tôi đi tới phía sau bọn họ, phát hiện bọn họ đang download trò chơi, ngó thử danh sách xong, tôi khẽ cau mày.
Warcraft, bóng rổ đường phố, Mộng Ảo Tây Du, Nhiệt Huyết Giang Hồ…
Mọi người nói xem, bọn trẻ bây giờ đang thích chơi cái gì cơ chứ, không phải là ma thú thì là đánh nhau máu me đầm đìa, lại nhớ tới mình năm đó, chơi toàn là xe tăng với cả Mario, hơn nữa còn là chơi trên máy điện tử* cơ nhé, có phải máy tính như thế này đâu, sau đó bị cha phát hiện ra, kết quả là bị một trận cải cách “Tư tưởng giáo dục” tơi bời.
0
Quả nhiên là thời đại tiến bộ, trò chơi cũng theo đó mà đổi mới a.
“Các cậu không chơi Sức Mạnh Vô Song à?” Tôi không nhịn được hỏi.
Nghe vậy, Tần Dương thì khinh bỉ nhìn, còn Âu Dương Suất thì nghi hoặc ngó tôi chằm chặp.
Tôi lạnh lùng nhìn trả lại Tần Dương, đó là Sức Mạnh Vô Song a, tôi bây giờ chỉ mới miễn cưỡng chơi đến cấp 140 thôi đó, hơn nữa, game muốn hỏi nhất tôi còn chưa có nói ra khỏi miệng đâu, nếu tôi mà hỏi, đầu trọc này có mà nhảy dựng lên luôn ấy chứ!
Thật ra thì tôi muốn hỏi nhất chính là, các cậu có chơi “Mắt kiếng của quỷ” không?
Cho nên suốt cả buổi chiều, Tần Dương cùng với Âu Dương Suất một lớn một nhỏ ngồi chơi hết mấy trò game kia, hò hét ầm ĩ, mặc kệ tôi đang nước mắt ròng ròng ngồi ngay bên cạnh.
Thật sự là không thể không thừa nhận, tuổi mình cũng đã lớn rồi a, những trò chơi nhiệt huyết kia chẳng còn thích hợp với “lão thái gia” đây nữa rồi, sau này có lẽ chỉ có thể chơi đùa một chút với QQ được thôi, tỷ như game đúng sai, cờ caro, chọn điểm khác biệt, tìm lỗi sai hay mạt chược là tốt rồi.
TT___TT
Suy nghĩ chán chê, tôi liếc nhìn Âu Dương Suất đang ngủ say sau đó xoay người muốn rời đi, nhưng chỉ mới thoáng quay đầu, tôi đã lập tức trở lại, rón rén hướng chiếc giường tiến tới.
Quả nhiên, tôi không có nhìn lầm, khóe mắt Âu Dương Suất thật sự vẫn còn đọng những giọt nước, cái miệng nhắn khẽ nhếch lên như đang lầm bầm cái gì đó.
Tôi nhẹ nhàng quỳ gối xuống cạnh giường, đưa lỗ tai nhích tới gần cái miệng nhỏ của nó, lấy bộ dáng nghe lén thô tục nhất cố giải nghĩa tiếng nói mớ từ miệng tiểu tử này.
“Mẹ... Mẹ...”
Thì ra là nó nhớ mẹ.
Tôi đứng thẳng người, vẻ mặt ôn nhu nhìn cậu bé, kìm lòng không được vươn tay xoa đầu đứa nhỏ.
Từ thư của mẹ già tôi biết được, khi Âu Dương Suất năm tuổi đã theo cha mẹ tới nước Mỹ định cư, hai người họ bận rộn làm ăn thường xuyên không có cách nào chăm sóc ở bên cạnh nó, vì thế tiểu tử này rất cô độc, thiếu thốn tình cảm gia đình, không có mẹ đau, không có cha thương, mà bây giờ hai bên cha mẹ lại muốn ly hôn, tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình, họ thì dễ dàng thôi, chỉ có đứa nhỏ này là đáng thương, ở bên cha hay mẹ cũng không tốt, bất luận đi theo ai, đối với nó mà nói cũng là một tổn thương không nhỏ. Cho nên thân là bạn bè tốt, mẹ tôi mới chủ động đề nghị trong giai đoạn làm thủ tục này đưa thằng bé sang chỗ tôi nghỉ ngơi, thực tế là muốn thoát khỏi thực tế tàn khốc lúc cha mẹ chia tay, ít nhất trong tháng này nó có thể thật vui vẻ chơi đùa, có người khác làm bạn.
Nhìn Âu Dương Suất đã dần dần không còn nói mớ nữa, tôi biết lòng mình đang dần dần mềm nhũn ra, nhìn từ một khía cạnh khác, chúng tôi cũng có thể coi như là đồng bệnh tương liên, cùng là kẻ lưu lạc, nhưng mà nó so với tôi đáng thương hơn rất nhiều. Nhớ năm đó, khi cả cha lẫn mẹ đều song song “rời nhà trốn đi”, tôi đã lên cấp 2 rồi, suy nghĩ cùng năng lực thừa nhận cũng mạnh hơn so với đứa nhỏ này, chủ yếu nhất là, tôi vẫn có thể hưởng thụ tình yêu thương của mẹ, mà Âu Dương Suất thì sao, tuổi còn nhỏ đã thiếu hụt tình yêu thương, bây giờ cha mẹ còn muốn tách ra mỗi người một ngả nữa, haizz, thật là một đứa trẻ tội nghiệp!
Thật khó có thể hiểu được làm sao để nó lớn lên hiểu chuyện, biết điều lại ngoan ngoãn như thế này a!
Tình thương của mẹ thì tôi không cách nào có thể cho anh, cho dù mẹ ruột của đứa trẻ này cũng không phải tôi, nhưng mà sự ấm áp thì ít nhất Hạ Anh này vẫn còn làm được.
Thế nên tôi nhẹ nhàng bò lên giường của nó, nằm nghiêng bên cạnh, đem đứa nhỏ người sang hướng mình, dịu dàng kéo nó vào trong ngực.
Âu Dương Suất chơi đến mệt mỏi nên ngủ rất say, dĩ nhiên không hề hay biết đậu hũ nho nhỏ của mình đã bị tôi không chút khách khí hưởng dụng, chỉ thấy nó mơ màng phát ra những tiếng hừ hừ thoải mái, cái đầu nhỏ cũng hướng trong ngực tôi mà dụi vào, khóe
Bạn đã xem chưa ?
VỀ TRANG CHỦ Tải game online cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình14/2532