Admin
[On 24/24] Lượt xem : 1070 |
̀i xuống ghế, lấy ra khung vẽ và giấy, suy nghĩ gì đó anh vẽ lên. Anh vẽ một cô gái nhỏ, có đôi mắt rất to và đẹp, giống như đôi mắt của cô bé đang ngồi học đằng kia ấy.
_ Anh vẽ ai vậy ông chủ? – Hiền cười tít mắt nhìn anh, vô tình giống với nụ cười của cô bé anh đang vẽ
_ Sao lại không học mà tò mò thế nhóc? – anh nheo mắt
_ Nhờ ly nước của anh em học xong rồi! Em đang hỏi anh mà. Sao anh chỉ vẽ được lưng, nửa mặt của người ta vậy, lại đeo mặt nạ nữa – Hiền thắc mắc, rồi nhìn kĩ bức tranh anh vẽ hơn, cô có vẻ hơi ngạc nhiên – Ông chủ?
_ Em có muốn nghe anh kể môt câu chuyện không nhóc?
_ Anh kể đi em nghe nè?
“5 năm trước, anh công tác và chuyên tu cao học ở Paris. Anh yêu cái đất nước lãng mạn đó, yêu những kiến trúc cổ, và cũng yêu cô gái trong tranh này. Nhưng thật buồn cười, cả gương mặt cô ấy anh còn chẳng biết được, chỉ nhớ được đôi mắt to và nụ cười ấy. Anh gặp cô ấy tại một buổi dạ hội của môt quý tộc thượng lưu – một đối tác của công ty anh làm. Vì là dịp Halowen nên mọi người vào đó đều phải đeo mặt nạ mới có thể dự được. Giữa chốn đông người ấy anh bắt gặp một bóng dáng nhỏ bé đang vui đùa bên vườn hoa, anh như bị cuốn hút bởi cô ấy, anh lặng nhìn cô bé đó vui đùa cho tới khi cô bé bị vấp ngã khóc òa lên. Anh như kẻ ngớ chạy đến dỗ cô bé, làm đủ trò dụ cô ấy cười. Nụ cười của cô ấy như thiên thần vậy, đẹp và sáng rực. Anh như trúng tiếng sét của thần tinh yêu vậy, nhưng lúc ấy sao ngu quá không hỏi gì cô ấy cả, chỉ nhìn cô ấy cười, vui đùa cho tới khi cô ấy mời anh nhảy một bản nhạc. Đó là lần đầu tiên trái tim anh lỗi nhịp nhiều như thế, dìu cô ấy nhảy anh hạnh phúc không thể tả mặc dù anh không biết gì cô ấy cả.
_ Anh có thể tháo mặt nạ cho em biết mặt anh không? – cô ấy bảo anh thế khi bản nhạc kết thúc
Không nói gì, anh tháo chiếc mặt nạ ra, cô ấy nhìn rồi cười rất tươi, bảo mình sẽ mãi nhớ gương mặt ấy. Anh lấy hết can đảm hỏi cô ấy nhưng cô ấy đã vội đi mất, anh chỉ có thấy nhìn thấy lưng và nửa gương mặt của cô ấy lúc ấy. Những ngày sau đó lúc nào anh cũng nhớ về cô gái xa lạ ấy nhưng anh không thể tìm thấy cô ấy, không một thông tin nào về cô ấy, lúc ấy anh biết mình yêu cô ấy đeo mặt nạ ấy rồi. Ngốc lắm đúng không? Yêu một người chẳng biết người đó tên gì, bao tuổi, ở đâu, chút gì cũng không. Anh đã đem cả Paris về đây, đem cả những kí ức của cô ấy chôn giấu vào La Mer. Anh không biết cô ấy cô còn nhớ đến lời nói lúc xưa không rằng sẽ luôn nhớ lấy hình ảnh của anh như anh nhớ về cô ấy vậy. Nhưng 5 năm rồi, anh vẫn luôn chờ đợi và vẫn không một chút gì về cô gái đó. Hazz….anh vẫn yêu, yêu rất nhiều và cô gái ấy là cô gái trong tranh em nhìn thấy đấy”. Vừa dứt lời Nguyên nhìn sang Hiền thấy cô đã té xuống chiếc ghế gần đó nước mắt giàn giụa, cả người cô run lên.
_ HIền, em làm sao vậy? – Nguyên hoảng hốt chạy đến bên cô
_ huhu – cô khóc lớn hơn
_ Sao em lại khóc, đừng khóc nữa. Nói anh nghe đi, sao lại khóc, anh làm sai gì sao – anh lo lắng, không ngừng lau nước mắt của cô
_ Sao anh không làm trò như lúc đó anh đã làm đi. Dụ em cười đi, em nhớ mà, nhớ rất rõ gương mặt anh mà – cô òa khóc, ôm chầm lấy anh
_ Em……- Nguyên vẫn còn chưa hiểu gì
_ Đồ ngốc Văn Nguyên kia, anh là đồ xấu xa, có biết em đã chờ anh lâu thế nào không hả? Vì anh mà em đã phải bỏ cả gia đình để đến cái nơi xa lạ để tìm kiếm anh đấy anh biết không – cô đánh thùm thụp vào lưng anh
_ Em nói gì vậy? Anh có nghe nhầm không? – giờ thì Nguyên đã hiểu cô nói gì
“Em cũng kể anh nghe đấy. Gia đình em sống ở Pháp, ba em là chủ một công ty thiết kế nội thất. Khi 17 tuổi, em đã cùng ba đến dự dạ hội của một gia đình là đối tác của nhà em . Vào cái hôm ấy có một người đã cướp đi trái tim của em khi em gặp anh ta trong buổi tiệc. Cũng chính anh ta là người đã đến an ủi em, chọc em cười khi em té, em buồn và òa khóc. Người con trai đeo mặt nạ đó đã làm trái tim 17 tuổi đó biết thế nào là lỗi nhịp tim……em xin anh ta cho em được biết mặt để mãi nhớ đến anh ta dù không biết tên anh ta cũng được. Và anh biết không, khi em 18t em đã chọn học Đại học ở Việt Nam với ý định tìm kiếm anh ta mặc kệ sự phản đối của gia đình. Em biết anh ta thông qua ba mình, biết anh ta sống ở đâu nhưng chẳng biết rõ là ở đâu. Ngày đầu tiên đặt chân đất Sài Gòn, em xa lạ, chẳng biết đi đâu cả. Và ròng rã 2 năm trời em biết anh ta ở đâu, đang làm gì, có một quán café Pháp xinh đẹp như thế nào. Em đã đến và xin làm ở đấy với mơ ước chỉ mong gặp được anh ta. Nhưng em sợ anh ta không nhớ mình, thực sự là vậy, ngày đầu đến xin việc em đã muốn chạy tới ôm anh ta nhưng không thể vì anh ta chẳng biết gì về em cả, anh ấy cứ ngây ngô hỏi thông tin về em để tuyển người phục vụ, chẳng nhớ gì về ngày xưa cả. Làm gần năm trời anh biết em đau đến mức nào không, đau khi anh ấy lúc nào cũng thẫn thơ suy nghĩ về gì người con gái nào đó. Em như đã phát điên lên vì đều ấy, nhưng em thì có quyền gì làm thế chứ nhưng không lúc nào cảm thấy vui vẻ khi cứ nghĩ đến việc anh ấy đã có người để thương nhớ để thẩn thờ rồi…….anh hiểu em nói gì không”
_ Đồ ngốc, em là đại ngốc biết không hả. Tại sao lại không nói chứ, em có biết anh đã chờ em bao nhiêu năm không? – Nguyên nhìn cô trách móc
_ Đồ khờ
_ Ừ, anh khờ. Khờ khi em đã ở gần anh lâu như vậy nhưng đến giờ anh mới biết được. Anh là gã khờ – anh ôm cô vào lòng
_ Đồ ngốc nghe tên khờ này bảo đây…………..Je t’aime – Nguyên nhìn cô, đặt lên môi cô nụ hôn mà bao năm qua chôn giấu
_ Không được rời xa em nữa biết chưa!
_ Suốt đời này cũng không rời xa em đâu ngốc ạ.
“Em là ai giữa thế giới này em hở?…………………………là tất cả với anh . Je t’aime”
_ Anh vẽ ai vậy ông chủ? – Hiền cười tít mắt nhìn anh, vô tình giống với nụ cười của cô bé anh đang vẽ
_ Sao lại không học mà tò mò thế nhóc? – anh nheo mắt
_ Nhờ ly nước của anh em học xong rồi! Em đang hỏi anh mà. Sao anh chỉ vẽ được lưng, nửa mặt của người ta vậy, lại đeo mặt nạ nữa – Hiền thắc mắc, rồi nhìn kĩ bức tranh anh vẽ hơn, cô có vẻ hơi ngạc nhiên – Ông chủ?
_ Em có muốn nghe anh kể môt câu chuyện không nhóc?
_ Anh kể đi em nghe nè?
“5 năm trước, anh công tác và chuyên tu cao học ở Paris. Anh yêu cái đất nước lãng mạn đó, yêu những kiến trúc cổ, và cũng yêu cô gái trong tranh này. Nhưng thật buồn cười, cả gương mặt cô ấy anh còn chẳng biết được, chỉ nhớ được đôi mắt to và nụ cười ấy. Anh gặp cô ấy tại một buổi dạ hội của môt quý tộc thượng lưu – một đối tác của công ty anh làm. Vì là dịp Halowen nên mọi người vào đó đều phải đeo mặt nạ mới có thể dự được. Giữa chốn đông người ấy anh bắt gặp một bóng dáng nhỏ bé đang vui đùa bên vườn hoa, anh như bị cuốn hút bởi cô ấy, anh lặng nhìn cô bé đó vui đùa cho tới khi cô bé bị vấp ngã khóc òa lên. Anh như kẻ ngớ chạy đến dỗ cô bé, làm đủ trò dụ cô ấy cười. Nụ cười của cô ấy như thiên thần vậy, đẹp và sáng rực. Anh như trúng tiếng sét của thần tinh yêu vậy, nhưng lúc ấy sao ngu quá không hỏi gì cô ấy cả, chỉ nhìn cô ấy cười, vui đùa cho tới khi cô ấy mời anh nhảy một bản nhạc. Đó là lần đầu tiên trái tim anh lỗi nhịp nhiều như thế, dìu cô ấy nhảy anh hạnh phúc không thể tả mặc dù anh không biết gì cô ấy cả.
_ Anh có thể tháo mặt nạ cho em biết mặt anh không? – cô ấy bảo anh thế khi bản nhạc kết thúc
Không nói gì, anh tháo chiếc mặt nạ ra, cô ấy nhìn rồi cười rất tươi, bảo mình sẽ mãi nhớ gương mặt ấy. Anh lấy hết can đảm hỏi cô ấy nhưng cô ấy đã vội đi mất, anh chỉ có thấy nhìn thấy lưng và nửa gương mặt của cô ấy lúc ấy. Những ngày sau đó lúc nào anh cũng nhớ về cô gái xa lạ ấy nhưng anh không thể tìm thấy cô ấy, không một thông tin nào về cô ấy, lúc ấy anh biết mình yêu cô ấy đeo mặt nạ ấy rồi. Ngốc lắm đúng không? Yêu một người chẳng biết người đó tên gì, bao tuổi, ở đâu, chút gì cũng không. Anh đã đem cả Paris về đây, đem cả những kí ức của cô ấy chôn giấu vào La Mer. Anh không biết cô ấy cô còn nhớ đến lời nói lúc xưa không rằng sẽ luôn nhớ lấy hình ảnh của anh như anh nhớ về cô ấy vậy. Nhưng 5 năm rồi, anh vẫn luôn chờ đợi và vẫn không một chút gì về cô gái đó. Hazz….anh vẫn yêu, yêu rất nhiều và cô gái ấy là cô gái trong tranh em nhìn thấy đấy”. Vừa dứt lời Nguyên nhìn sang Hiền thấy cô đã té xuống chiếc ghế gần đó nước mắt giàn giụa, cả người cô run lên.
_ HIền, em làm sao vậy? – Nguyên hoảng hốt chạy đến bên cô
_ huhu – cô khóc lớn hơn
_ Sao em lại khóc, đừng khóc nữa. Nói anh nghe đi, sao lại khóc, anh làm sai gì sao – anh lo lắng, không ngừng lau nước mắt của cô
_ Sao anh không làm trò như lúc đó anh đã làm đi. Dụ em cười đi, em nhớ mà, nhớ rất rõ gương mặt anh mà – cô òa khóc, ôm chầm lấy anh
_ Em……- Nguyên vẫn còn chưa hiểu gì
_ Đồ ngốc Văn Nguyên kia, anh là đồ xấu xa, có biết em đã chờ anh lâu thế nào không hả? Vì anh mà em đã phải bỏ cả gia đình để đến cái nơi xa lạ để tìm kiếm anh đấy anh biết không – cô đánh thùm thụp vào lưng anh
_ Em nói gì vậy? Anh có nghe nhầm không? – giờ thì Nguyên đã hiểu cô nói gì
“Em cũng kể anh nghe đấy. Gia đình em sống ở Pháp, ba em là chủ một công ty thiết kế nội thất. Khi 17 tuổi, em đã cùng ba đến dự dạ hội của một gia đình là đối tác của nhà em . Vào cái hôm ấy có một người đã cướp đi trái tim của em khi em gặp anh ta trong buổi tiệc. Cũng chính anh ta là người đã đến an ủi em, chọc em cười khi em té, em buồn và òa khóc. Người con trai đeo mặt nạ đó đã làm trái tim 17 tuổi đó biết thế nào là lỗi nhịp tim……em xin anh ta cho em được biết mặt để mãi nhớ đến anh ta dù không biết tên anh ta cũng được. Và anh biết không, khi em 18t em đã chọn học Đại học ở Việt Nam với ý định tìm kiếm anh ta mặc kệ sự phản đối của gia đình. Em biết anh ta thông qua ba mình, biết anh ta sống ở đâu nhưng chẳng biết rõ là ở đâu. Ngày đầu tiên đặt chân đất Sài Gòn, em xa lạ, chẳng biết đi đâu cả. Và ròng rã 2 năm trời em biết anh ta ở đâu, đang làm gì, có một quán café Pháp xinh đẹp như thế nào. Em đã đến và xin làm ở đấy với mơ ước chỉ mong gặp được anh ta. Nhưng em sợ anh ta không nhớ mình, thực sự là vậy, ngày đầu đến xin việc em đã muốn chạy tới ôm anh ta nhưng không thể vì anh ta chẳng biết gì về em cả, anh ấy cứ ngây ngô hỏi thông tin về em để tuyển người phục vụ, chẳng nhớ gì về ngày xưa cả. Làm gần năm trời anh biết em đau đến mức nào không, đau khi anh ấy lúc nào cũng thẫn thơ suy nghĩ về gì người con gái nào đó. Em như đã phát điên lên vì đều ấy, nhưng em thì có quyền gì làm thế chứ nhưng không lúc nào cảm thấy vui vẻ khi cứ nghĩ đến việc anh ấy đã có người để thương nhớ để thẩn thờ rồi…….anh hiểu em nói gì không”
_ Đồ ngốc, em là đại ngốc biết không hả. Tại sao lại không nói chứ, em có biết anh đã chờ em bao nhiêu năm không? – Nguyên nhìn cô trách móc
_ Đồ khờ
_ Ừ, anh khờ. Khờ khi em đã ở gần anh lâu như vậy nhưng đến giờ anh mới biết được. Anh là gã khờ – anh ôm cô vào lòng
_ Đồ ngốc nghe tên khờ này bảo đây…………..Je t’aime – Nguyên nhìn cô, đặt lên môi cô nụ hôn mà bao năm qua chôn giấu
_ Không được rời xa em nữa biết chưa!
_ Suốt đời này cũng không rời xa em đâu ngốc ạ.
“Em là ai giữa thế giới này em hở?…………………………là tất cả với anh . Je t’aime”
Bạn đã xem chưa ?
VỀ TRANG CHỦ Tải game online cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình1070/1279