Admin
[On 24/24] Lượt xem : 965 |
t ra sàn, khóc nấc, một khoảng lặng yên thật lâu. Thời khắc ấy bao nhiêu thắc mắc về sự lạ kì nơi em trong thâm tâm tôi đều được hóa giải. Tôi không biết mình đã đứng nhìn em như thế chính xác bao lâu, chỉ biết tim mình lạnh buốt và đau âm ỉ…
***
Công trình khởi công ở Đà Lạt nên anh đến tìm nàng rất thường xuyên. Nàng có người cùng thức đợi hoa quỳnh nở hoặc lặng lẽ ngắt một nhánh hoa dại rồi cài lên làn tóc mây óng ả. Nàng nhớ lần đầu tiên anh đến tìm nàng, nàng ngỡ anh nghe những gì mình viết trong mẩu giấy nhắn. Ai dè anh đến từ rất sớm, có lẽ đã đủ để chứng kiến hết mọi chuyện. Nàng không có ý giấu anh, gục lên vai anh rồi khóc nấc. Anh lặng lẽ giấu nàng trong vòng tay rộng, nàng thiếp đi trước lúc hoa quỳnh nở nhưng đêm đó, lần đầu tiên nàng mơ một giấc mơ đẹp và trong trẻo đến thế.
Anh hỏi sao nàng đậu mà không lên Sài Gòn học? Sao không nhân cơ hội đó mà thoát khỏi những cái vụt đầy ám ảnh? Sao ánh mắt cha nàng khủng khiếp vậy? Nàng lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt lặng lẽ rơi thêm. Nàng biết cha mình đau khổ, một nỗi tổn thương nàng chưa thể nào hiểu thấu sau cái nhìn hằn học của ông. Dù ông là người in những vết hằn dữ dội và nhiều nước mắt lên tuổi thơ nàng, nàng không oán trách, nàng sẽ vẫn gắn cuộc đời bên cạnh cha mình, chăm sóc ông vì bao nhiêu năm nay nàng vẫn tin, sắp đến ngày cha nàng đổi thay tâm tính để cho nàng hưởng chút tình thân ấm áp mà trước giờ, nàng chưa từng nếm thử.
Anh không can tâm nhìn nàng vậy nên nhất quyết kéo nàng ra khỏi những khi cha nàng có mặt ở nhà. Sau vài lần để ý, anh đã biết rất rõ. Cha nàng chỉ về nhà vào buổi trưa còn đi biệt tích. Có lần anh đưa nàng về tới, cha nàng chưa đi mà ngồi ngay phía trước vườn hoa, ánh nhìn u uẩn hệt ánh mắt nàng có lần anh bắt gặp. Thấy anh đưa nàng về, thấy cái nắm tay của anh siết chặt lấy tay nàng, ông ta không nói, chỉ lẳng lặng bỏ đi, mọi chuyện vẫn bình thường và suôn sẻ. Nàng cười nhiều hơn và những nụ cười đó làm anh vui phải biết.
Hoa quỳnh lại nở thôi em!
Hoa quỳnh lại nở thôi em!
***
Đêm nay, tôi lại đến tìm em. Cha em đã rời đi từ tầm chiều và có lẽ phải mờ sáng hôm sau, ông mới trở về. Ở quán nhậu hoặc lên rừng, em bảo không biết ông làm gì, nghĩ gì, chỉ biết rằng đã quen với điều đó.
Tôi đỗ ô tô phía ngoài rồi lặng lẽ vào ngồi cạnh em ở cái bậc thềm làm bằng gỗ cao hẳn lên so với vườn hoa. Chờ hoa quỳnh nở, tôi đã hiểu rất rõ cái thời khắc ấy có ý nghĩa thế nào đối với em. Hai năm qua, đã bao lần tôi cùng em đợi hoa quỳnh nở. Vậy mà tôi nghĩ mình vẫn chưa đủ hiểu em, chưa đủ làm em thực hạnh phúc. Đêm nay tôi cũng cùng em đợi hoa quỳnh nở rồi chớp mắt đã héo rũ, để lộ trong mắt em một tia hụt hẫng. Ngồi cạnh em, tôi thấy lòng mình nặng trĩu, tôi sắp phải luân chuyển công tác ra nước ngoài một thời gian do công việc thúc đẩy. Có thể nhanh, có thể lâu, tôi không biết trước được. Ngập ngừng mãi, tôi mới cất gọi tên em:
-Như này…
Em quay nhìn tôi bằng cặp mắt ngạc nhiên lộ rõ. Dường như rất lâu rồi, không có ai gọi tên em như thế cả. Sau một phút định thần, em cười, nụ cười dịu dàng như ánh trăng mộng mị, tôi nói tiếp:
-Anh sắp phải rời Đà Lạt một thời gian!
-Bao lâu? – em ra hiệu hỏi tôi.
-Anh không biết nữa, có thể sẽ rất lâu đấy. Công trình ở đây nghiệm thu đợt cuối rồi nhưng…
-…
-Anh nhất định trở lại tìm em.
Vai em so lên một chặp rồi rũ xuống. Nước mắt tự nhiên rớt đầy trên gò má. Tôi ôm riết bờ vai em, hôn lên những giọt nước mắt đang thi nhau rớt xuống. Tim tôi như rụng ra ngoài, một cảm giác chưa từng có ở cái thằng tôi suốt hơn hai chục năm qua. Tôi muốn nói điều gì đó để trấn an em mà cổ họng nghẹn lại không thể thốt nên lời. Lí trí bảo tôi nhất định còn cơ hội tìm em nhưng tôi lại thấy cứ như thể từ đây, em sẽ không mở cánh cửa trái tim để tôi bước vào thêm một lần nào nữa. Tim tôi đau nhói, đôi môi vội chiếm lĩnh lấy hơi thở em giá buốt giữa đêm Đà Lạt đầy sương giăng lạnh lẽo. Mắt em không nhắm nghiền mà mở to nhìn tôi, cái tia nhìn dữ dội nhất tôi từng thấy ở một người con gái.
Dưới vòng tay tôi, tôi chợt thấy em tan loãng như ánh trăng mờ ảo tan ra, chảy mải miết qua kẽ tay, phủ một lớp mỏng nhẹ lên cỏ cây, mái tóc, làn da của người con gái miền sơn cước. Nụ hôn sâu và dai dẳng. Vai em run lên từng chặp làm cái thằng đàn ông trong tôi yếu đuối quá chừng. Thì ra hoa quỳnh vừa héo rũ, tôi vẫn chưa đủ sức xóa đi cái tia hụt hẫng thoáng hiện trong đáy mắt em. Phải làm sao? Dường như tôi hơi lầm tưởng rằng mình đã làm em thực sự hạnh phúc.
Tôi nôn nóng đẩy em vào vùng cỏ mượt ướt đẫm sương đêm, nôn nóng lùa tay vô làn tóc mây óng ả, bờ môi tham lam chiếm lĩnh lấy một vùng ánh trăng tan chảy, tôi sắp xa em rồi. Tôi nghe nước mắt mình ào ra mặn đắng, cũng không hiểu được vì sao mình lại yếu lòng vậy, tôi chỉ biết mình đã gục đầu vào ngực em và cứ thế nức lên. Em hỏi vì sao tôi lại khóc khi em mạnh mẽ vậy, tôi không trả lời. Tôi thương em, và yêu nữa. Cứ nghĩ đến việc không thể thấy bóng hình em thân thuộc, không thể lo lắng cho em, không thể bảo vệ em khỏi người cha tàn nhẫn, tôi thấy mình không thở được. Cái thời khắc ấy, tôi có cảm tưởng thời gian không tính bằng giây, bằng phút nữa mà đổ ập đến một khoảnh khắc như con thác dữ dội vẫn đêm ngày gầm thét…
Chỉ còn lại bóng đêm, những đóa quỳnh vừa héo rũ…
Chỉ còn lại tôi…và em…
***
Anh đi rồi, nàng vẫn vậy, vẫn sáng sáng đến tiệm ăn, vẫn đêm đêm đợi hoa quỳnh nở vội nhưng niềm hẫng hụt lại dần lấp đầy nơi con tim trước giờ vẫn chỉ đập những nhịp lặng lẽ. Lẽ ra anh sắp có thể xóa đi cái tia hẫng hụt trong mắt nàng mỗi bận nhìn hoa quỳnh héo rũ. Vậy mà…anh đi vội quá. Những sợi hạnh phúc mong manh và ít ỏi nàng chưa thực quen thuộc không cho nàng quyền hi vọng rằng anh yêu nàng cũng cần thiết như là hơi thở. Huống hồ con tim nàng hoang sơ vậy, những xúc cảm gọi là tình yêu chỉ đơn thuần là tình yêu, không vương vấn chút gì làm vẩn màu những xúc cảm ấy.
Nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ hối hận dù thế nào đi nữa, dù anh rời bỏ hoàn toàn, dù nàng tổn thương và thiệt thòi mấy, nàng cũng sẽ không quỵ ngã. Nước mắt có thể rơi nhưng xúc cảm không bao giờ chai sạn, niềm tin sẽ không cạn và nàng vẫn sẽ bước tiếp thôi. Nàng là ai và đã lớn lên thế nào, nàng vẫn nhớ, không có bất kì thứ gì trên đời lay chuyển được điều đó. Nàng có thể sống bất chấp mọi thứ, trước giờ vẫn vậy nhưng tự sâu thẳm nàng vẫn ý thực được, thiếu anh, cuộc sống của nàng đã khuyết. Vệt khuyết được che đậy rất khéo trên bề mặt nhưng thực chất rất sâu. Trái tim nàng trước lúc có anh chỉ ăm ắp thất vọng và chút hi vọng chen chân thì bây giờ, sau khi anh bước vào và lại đi qua, nó trống rỗng, hoàn toàn trống rỗng.
Cha nàng trở về vào một đêm không đặc biệt. Đà Lạt vẫn vậy, vẫn gió lạnh, vẫn bảng lảng khói sương. Ông đột nhiên mất tích ba tháng ròng kể từ cái ngày anh đi. Nàng vốn đã vô cảm với những bước ở – đi của ông trong căn nhà này nhưng lần trở về này của ông, nàng đã rất mong. Có một điều ông nên biết, cần biết và phải biết dù cho đã có những khoảnh khắc nàng căm hận cha mình và mong ông biến mất khỏi cuộc đời nàng nhưng lần này thì khác.
Nàng có thai, ba tháng kể từ cái đêm định mệnh ấy. Sự hiện diện của một sinh linh mới không làm Như lo sợ hay hoảng hốt chút nào. Tình yêu với anh có lẽ đã khiến nàng biết mình thực sự mạnh mẽ đến độ nào. Nàng không có ý định báo cho anh biết, không muốn tìm anh, không muốn đòi quyền lợi. Nàng khước từ mọi thứ có thể liên lạc với anh, điện thoại hay thư từ. Với nàng, tình yêu có lẽ giản đơn và hoang sơ hệt như con tim nàng
***
Công trình khởi công ở Đà Lạt nên anh đến tìm nàng rất thường xuyên. Nàng có người cùng thức đợi hoa quỳnh nở hoặc lặng lẽ ngắt một nhánh hoa dại rồi cài lên làn tóc mây óng ả. Nàng nhớ lần đầu tiên anh đến tìm nàng, nàng ngỡ anh nghe những gì mình viết trong mẩu giấy nhắn. Ai dè anh đến từ rất sớm, có lẽ đã đủ để chứng kiến hết mọi chuyện. Nàng không có ý giấu anh, gục lên vai anh rồi khóc nấc. Anh lặng lẽ giấu nàng trong vòng tay rộng, nàng thiếp đi trước lúc hoa quỳnh nở nhưng đêm đó, lần đầu tiên nàng mơ một giấc mơ đẹp và trong trẻo đến thế.
Anh hỏi sao nàng đậu mà không lên Sài Gòn học? Sao không nhân cơ hội đó mà thoát khỏi những cái vụt đầy ám ảnh? Sao ánh mắt cha nàng khủng khiếp vậy? Nàng lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt lặng lẽ rơi thêm. Nàng biết cha mình đau khổ, một nỗi tổn thương nàng chưa thể nào hiểu thấu sau cái nhìn hằn học của ông. Dù ông là người in những vết hằn dữ dội và nhiều nước mắt lên tuổi thơ nàng, nàng không oán trách, nàng sẽ vẫn gắn cuộc đời bên cạnh cha mình, chăm sóc ông vì bao nhiêu năm nay nàng vẫn tin, sắp đến ngày cha nàng đổi thay tâm tính để cho nàng hưởng chút tình thân ấm áp mà trước giờ, nàng chưa từng nếm thử.
Anh không can tâm nhìn nàng vậy nên nhất quyết kéo nàng ra khỏi những khi cha nàng có mặt ở nhà. Sau vài lần để ý, anh đã biết rất rõ. Cha nàng chỉ về nhà vào buổi trưa còn đi biệt tích. Có lần anh đưa nàng về tới, cha nàng chưa đi mà ngồi ngay phía trước vườn hoa, ánh nhìn u uẩn hệt ánh mắt nàng có lần anh bắt gặp. Thấy anh đưa nàng về, thấy cái nắm tay của anh siết chặt lấy tay nàng, ông ta không nói, chỉ lẳng lặng bỏ đi, mọi chuyện vẫn bình thường và suôn sẻ. Nàng cười nhiều hơn và những nụ cười đó làm anh vui phải biết.
Hoa quỳnh lại nở thôi em!
Hoa quỳnh lại nở thôi em!
***
Đêm nay, tôi lại đến tìm em. Cha em đã rời đi từ tầm chiều và có lẽ phải mờ sáng hôm sau, ông mới trở về. Ở quán nhậu hoặc lên rừng, em bảo không biết ông làm gì, nghĩ gì, chỉ biết rằng đã quen với điều đó.
Tôi đỗ ô tô phía ngoài rồi lặng lẽ vào ngồi cạnh em ở cái bậc thềm làm bằng gỗ cao hẳn lên so với vườn hoa. Chờ hoa quỳnh nở, tôi đã hiểu rất rõ cái thời khắc ấy có ý nghĩa thế nào đối với em. Hai năm qua, đã bao lần tôi cùng em đợi hoa quỳnh nở. Vậy mà tôi nghĩ mình vẫn chưa đủ hiểu em, chưa đủ làm em thực hạnh phúc. Đêm nay tôi cũng cùng em đợi hoa quỳnh nở rồi chớp mắt đã héo rũ, để lộ trong mắt em một tia hụt hẫng. Ngồi cạnh em, tôi thấy lòng mình nặng trĩu, tôi sắp phải luân chuyển công tác ra nước ngoài một thời gian do công việc thúc đẩy. Có thể nhanh, có thể lâu, tôi không biết trước được. Ngập ngừng mãi, tôi mới cất gọi tên em:
-Như này…
Em quay nhìn tôi bằng cặp mắt ngạc nhiên lộ rõ. Dường như rất lâu rồi, không có ai gọi tên em như thế cả. Sau một phút định thần, em cười, nụ cười dịu dàng như ánh trăng mộng mị, tôi nói tiếp:
-Anh sắp phải rời Đà Lạt một thời gian!
-Bao lâu? – em ra hiệu hỏi tôi.
-Anh không biết nữa, có thể sẽ rất lâu đấy. Công trình ở đây nghiệm thu đợt cuối rồi nhưng…
-…
-Anh nhất định trở lại tìm em.
Vai em so lên một chặp rồi rũ xuống. Nước mắt tự nhiên rớt đầy trên gò má. Tôi ôm riết bờ vai em, hôn lên những giọt nước mắt đang thi nhau rớt xuống. Tim tôi như rụng ra ngoài, một cảm giác chưa từng có ở cái thằng tôi suốt hơn hai chục năm qua. Tôi muốn nói điều gì đó để trấn an em mà cổ họng nghẹn lại không thể thốt nên lời. Lí trí bảo tôi nhất định còn cơ hội tìm em nhưng tôi lại thấy cứ như thể từ đây, em sẽ không mở cánh cửa trái tim để tôi bước vào thêm một lần nào nữa. Tim tôi đau nhói, đôi môi vội chiếm lĩnh lấy hơi thở em giá buốt giữa đêm Đà Lạt đầy sương giăng lạnh lẽo. Mắt em không nhắm nghiền mà mở to nhìn tôi, cái tia nhìn dữ dội nhất tôi từng thấy ở một người con gái.
Dưới vòng tay tôi, tôi chợt thấy em tan loãng như ánh trăng mờ ảo tan ra, chảy mải miết qua kẽ tay, phủ một lớp mỏng nhẹ lên cỏ cây, mái tóc, làn da của người con gái miền sơn cước. Nụ hôn sâu và dai dẳng. Vai em run lên từng chặp làm cái thằng đàn ông trong tôi yếu đuối quá chừng. Thì ra hoa quỳnh vừa héo rũ, tôi vẫn chưa đủ sức xóa đi cái tia hụt hẫng thoáng hiện trong đáy mắt em. Phải làm sao? Dường như tôi hơi lầm tưởng rằng mình đã làm em thực sự hạnh phúc.
Tôi nôn nóng đẩy em vào vùng cỏ mượt ướt đẫm sương đêm, nôn nóng lùa tay vô làn tóc mây óng ả, bờ môi tham lam chiếm lĩnh lấy một vùng ánh trăng tan chảy, tôi sắp xa em rồi. Tôi nghe nước mắt mình ào ra mặn đắng, cũng không hiểu được vì sao mình lại yếu lòng vậy, tôi chỉ biết mình đã gục đầu vào ngực em và cứ thế nức lên. Em hỏi vì sao tôi lại khóc khi em mạnh mẽ vậy, tôi không trả lời. Tôi thương em, và yêu nữa. Cứ nghĩ đến việc không thể thấy bóng hình em thân thuộc, không thể lo lắng cho em, không thể bảo vệ em khỏi người cha tàn nhẫn, tôi thấy mình không thở được. Cái thời khắc ấy, tôi có cảm tưởng thời gian không tính bằng giây, bằng phút nữa mà đổ ập đến một khoảnh khắc như con thác dữ dội vẫn đêm ngày gầm thét…
Chỉ còn lại bóng đêm, những đóa quỳnh vừa héo rũ…
Chỉ còn lại tôi…và em…
***
Anh đi rồi, nàng vẫn vậy, vẫn sáng sáng đến tiệm ăn, vẫn đêm đêm đợi hoa quỳnh nở vội nhưng niềm hẫng hụt lại dần lấp đầy nơi con tim trước giờ vẫn chỉ đập những nhịp lặng lẽ. Lẽ ra anh sắp có thể xóa đi cái tia hẫng hụt trong mắt nàng mỗi bận nhìn hoa quỳnh héo rũ. Vậy mà…anh đi vội quá. Những sợi hạnh phúc mong manh và ít ỏi nàng chưa thực quen thuộc không cho nàng quyền hi vọng rằng anh yêu nàng cũng cần thiết như là hơi thở. Huống hồ con tim nàng hoang sơ vậy, những xúc cảm gọi là tình yêu chỉ đơn thuần là tình yêu, không vương vấn chút gì làm vẩn màu những xúc cảm ấy.
Nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ hối hận dù thế nào đi nữa, dù anh rời bỏ hoàn toàn, dù nàng tổn thương và thiệt thòi mấy, nàng cũng sẽ không quỵ ngã. Nước mắt có thể rơi nhưng xúc cảm không bao giờ chai sạn, niềm tin sẽ không cạn và nàng vẫn sẽ bước tiếp thôi. Nàng là ai và đã lớn lên thế nào, nàng vẫn nhớ, không có bất kì thứ gì trên đời lay chuyển được điều đó. Nàng có thể sống bất chấp mọi thứ, trước giờ vẫn vậy nhưng tự sâu thẳm nàng vẫn ý thực được, thiếu anh, cuộc sống của nàng đã khuyết. Vệt khuyết được che đậy rất khéo trên bề mặt nhưng thực chất rất sâu. Trái tim nàng trước lúc có anh chỉ ăm ắp thất vọng và chút hi vọng chen chân thì bây giờ, sau khi anh bước vào và lại đi qua, nó trống rỗng, hoàn toàn trống rỗng.
Cha nàng trở về vào một đêm không đặc biệt. Đà Lạt vẫn vậy, vẫn gió lạnh, vẫn bảng lảng khói sương. Ông đột nhiên mất tích ba tháng ròng kể từ cái ngày anh đi. Nàng vốn đã vô cảm với những bước ở – đi của ông trong căn nhà này nhưng lần trở về này của ông, nàng đã rất mong. Có một điều ông nên biết, cần biết và phải biết dù cho đã có những khoảnh khắc nàng căm hận cha mình và mong ông biến mất khỏi cuộc đời nàng nhưng lần này thì khác.
Nàng có thai, ba tháng kể từ cái đêm định mệnh ấy. Sự hiện diện của một sinh linh mới không làm Như lo sợ hay hoảng hốt chút nào. Tình yêu với anh có lẽ đã khiến nàng biết mình thực sự mạnh mẽ đến độ nào. Nàng không có ý định báo cho anh biết, không muốn tìm anh, không muốn đòi quyền lợi. Nàng khước từ mọi thứ có thể liên lạc với anh, điện thoại hay thư từ. Với nàng, tình yêu có lẽ giản đơn và hoang sơ hệt như con tim nàng
Bạn đã xem chưa ?
VỀ TRANG CHỦ Tải game online cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình965/1174