Admin
[On 24/24] Lượt xem : 1135 |
Cô hiểu Tâm đang đi bên cạnh cô. Nhưng:
- Sao Đất à, cậu gợi lại hình ảnh anh ấy nhưng không thể làm thay đổi nhịp đập trái tim tớ. Tớ xin lỗi!
Cô quyết định đi du học. Cô đi mang theo kí ức ngắn ngủi nhưng đẹp về anh về mùa thu về những cơn mưa rào mùa hạ còn vương lại trong tâm hồn cô. Cô sẽ nuôi mầm hạnh phúc bởi cô là Mưa Rào, và anh mãi là Gió của cô. Gió sẽ đi cùng mưa sẽ bên mưa dù cơn mưa vẫn rơi hay đã tạnh.
Tiễn Mai ra sân bay, Tâm nở một nụ cười buồn:
- Cậu hãy luôn nhớ rằng, tớ là Sao Đất ở rất gần cậu. Cậu hãy đi, khi nào Gió ngừng thổi thì hãy quay lại nhé. Ngôi Sao Đất sẽ luôn chiếu sáng và không bao giờ lặn để có thể sưởi ấm cho Mưa Lạnh.
Máy bay cắt ngang bầu trời. Cô đi để mãi giữ hình ảnh một ngôi sao đã vụt qua chỉ còn lại những vệt sáng lấp lánh … Và cô đi, cô muốn Sao Đất là sao của bầu trời chứ đừng là ngôi sao chờ một cơn mưa không bao giờ tạnh.
Khi nào gió ngừng thổi thì quay lại nhé!
Khi nào gió ngừng thổi thì quay lại nhé!
7 năm sau…
Quán hoa nhỏ bên hồ khoe sắc với những loại hoa khác nhau, Ban Mai chăm chút cho từng chậu hoa. Cô bận rộn cả ngày với công việc của cửa hàng, giờ niềm vui lớn nhất của cô là làm việc với công việc mình thích. Dường như tâm hồn nhạy cảm luôn có sở thích liên quan tới hoa trong cô không mất đi ngay cả khi thời gian trôi qua. Có những lúc cô để cho tâm hồn mình lắng trong xúc cảm lặng lẽ để nhìn cuộc sống qua đi. Cô biết mình cần phải tiếp tục trên con đường nhiều quãng trầm này bởi đó là số phận, cô hiểu không ai tự tạo hay biết trước được vận mệnh của mình nhưng thay đổi được nó hay không lại tùy thuộc vào mình. Và cứ như thế một mình cô đi qua những thay đổi, bất trắc mà cuộc sống luôn muốn thử thách cô.
Có tiếng gọi của Hân Hân ngoài cửa. Vừa thấy cô bạn thân, Ban Mai vui mừng khôn xiết:
- Hân Hân, cậu đến rồi à? Mau giúp mình một tay bó lại chỗ hoa này để kịp chuyển cho khách không muộn mất.
- Cậu một mình kiêm hết công việc nhiều thế này, chịu được không đấy?
- Được chứ, chỉ hôm nay thôi, ngày mai nhân viên trở lại sẽ đỡ vất hơn.
- À, cậu gặp lại Tâm chưa?
- À…ừm…
- Chưa chứ gì? Cái cách cậu ngập ngừng như vậy là đủ biết rồi.
- Con bé này, lâu không gặp lại, cậu vẫn đanh đá vậy?
- Còn cái ngập ngừng bối rối của cậu thì không lẫn vào đâu được.
Họ cười đùa vui vẻ, tìm lại những kỷ niệm ngày xưa – cái thời còn là sinh viên ngây ngô hồn nhiên ấy. Rồi vô tình, Hân Hân lại nhắc đến Tâm:
- Tâm giờ khác lắm rồi nha. Cậu ấy chững chạc hơn rất nhiều trong bộ quân phục.
Bông hoa trong tay Ban Mai cầm hình như bị rụng mấy cánh.
- Này, cậu định cứ mãi vuốt ve bông hoa đó đến bao giờ? Nó hỏng rồi, vứt qua bên này đi.
- Hả… À…ừ…
- Cậu tính không gặp lại Tâm nữa thật đấy à?
- Cậu nghĩ hoàn cảnh của mình như vậy còn có thể gặp lại Tâm nữa sao?
- Tại sao không chứ? Có phải ai cũng được chọn hạnh phúc hoàn hảo cho mình đâu? Mà Tâm lúc nào cũng hỏi mình về tin tức của cậu. Mỗi lần nói dối cậu ấy, mình thấy có lỗi lắm!
Ban Mai im lặng, chỉ còn là sự nặng nề trong không gian thở dài. Giờ cô còn biết lựa chọn nào ngoài lặng lẽ sống, cô đã tự quy ước với chính mình rằng cô là cơn mưa rào không bao giờ tạnh. Cô không muốn thêm lần nữa làm cho trái tim Tâm bị tổn thương. Dòng đời đã cuốn cô đi trong cơn lốc của những khổ đau tận cùng, cô không muốn nỗi đau ấy lan tỏa đến những người cô yêu thương.
Ban Mai đang lúi húi chăm chút cho từng bó hoa, cô bỗng ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng khách hàng:
- Cho tôi một bó hoa hồng phớt!
Là Tâm! Người bạn – Sao Đất thân thiết của cô:
- Cậu…! Sao cậu biết tớ ở đây?
- Sao Mai về nước mà không nói với Tâm? Tâm đã mong tin Mai nhường nào biết không?
- Tớ… tớ xin lỗi.
Giọng nói của Ban Mai ngập ngừng, có lẽ cô đang cố kìm những xúc động đang trào lên trong lòng. Lần gặp gỡ bất ngờ này khiến cô càng cảm thấy mình có lỗi với Tâm khi không nói một lời với anh.
- Mai về lâu rồi sao không liên lạc với Tâm? Hân Hân nói hết với Tâm rồi. Mai thật vẫn ngốc như ngày nào! Có chuyện gì thì vẫn có Tâm bên cạnh, dù Mai nghĩ gì thì xin hãy nghĩ ít nhất Tâm cũng là một người bạn của Mai chứ.
- Tớ… xin lỗi… có lẽ là lỗi của tớ.
Những năm tháng trên đất người cô quên sao được từ ngày cô rời xa Tâm. Cuộc sống này vốn bất ngờ mà con người ta không thể ngờ hết. Ngày ấy cô chọn ra đi để quên nỗi đau, quên đi Minh- mối tình đầu đầy hạnh phúc và đau khổ. Cô ra đi mang theo lời hứa với Sao Đất khi nào gió ngừng thổi thì quay lại. Nhưng cơn mưa rào khiến cô lạnh trong tâm hồn, cô đã gặp người đàn ông phong trần, lịch lãm trên nơi xứ người. Trái tim lạnh của cô non nớt, run rẩy và mềm yếu trước những yêu thương và sự thấu hiểu của anh- một bến bờ xa lạ trong thế giới của cô. Anh đã vỗ về nỗi đau và sự rạn nứt trong trái tim cô. Cô mong manh, yếu ớt nép mình trong cánh tay anh.
Họ đến với nhau bằng những xúc cảm chân thật của người bị tổn thương trong tâm hồn và nỗi cô đơn khát khao. Nhưng hạnh phúc nhỏ bé ấy cô cũng không giữ được khỏi bàn tay của tạo hóa. Anh khác cô quá nhiều, anh giống như một chàng hoàng tử trong thế giới giàu sang còn cô chỉ là cô lọ lem, mà cuộc đời đâu giống truyện cổ tích lọ lem có bao giờ biến thành công chúa. Những chia rẽ từ gia đình anh khiến cả hai cùng mệt mỏi, những cố gắng của họ cuối cùng cũng chỉ là những rạn nứt. Cô thấy ngột ngạt trước cuộc sống, trước những áp lực mà gia đình anh đặt ra, anh có cố gắng bên cô thì vẫn không thể từ bỏ gia đình của mình. Cô chọn lối giải thoát cho cả hai bằng cách đầu hàng hoàn cảnh, đầu hàng sự phản đối của gia đình anh. Cô muốn rời xa thế giới mà cô không bao giờ bước chân đến và mãi mãi không thuộc về.
Cô bước ra khỏi dòng suy nghĩ với câu chuyện về những gì mình đã trải qua. Cuộc đời này cũng giống như một giấc mơ, và cái lạnh của cơn mưa lòng cho cô biết tất cả không tràn ngập một màu hồng như cô thường mơ.
- Cậu sống tốt chứ?
- Cậu muốn chọn loại hoa nào?
- Hoa hồng phấn.
Cô khẽ lẩm bẩm: “ Đó cũng là loài hoa mình thích mà!”
Tâm vẫn lắng nghe cô, lặng lẽ nhìn cô bằng ánh mắt ngày xưa anh đã dành cho cô. Anh biết trong lòng cô vẫn đang là khúc nhạc dở dang vang lên khi cuộc sống đã làm tổn thương cô. Anh nhìn cô rơi lệ mà lòng đau xót, muốn đưa bàn tay lau những giọt nước mắt cho cô nhưng tay anh khựng lại, có lẽ dù cô đang trước mặt anh nhưng giữa hai người vẫn tồn tại một khoảng cách vô hình…
Chiều tắt nắng. Anh bước ra khỏi cửa hàng. Bước chân anh nặng nề bước đi trên con đường lẻ loi. Những suy nghĩ miên man bám riết lấy anh, hình ảnh Ban Mai vẫn còn hiện lên trong đầu anh, tưởng ngỡ có thể hạnh phúc chừng nào khi được gặp lại cô- mối tình đầu của anh sau bao năm đằng đẵng xa cách nhưng giờ sao anh lại thấy tim nhói đau đến thế. Anh có thể làm gì được cho cô? Anh trong cô là gì hay chỉ như một người bạn? Anh phải đối mặt sao với cô với tình cảm của mình? Những câu hỏi không có lời giải đáp cứ cuốn lấy suy nghĩ anh…. Bóng đêm đang dần buông xuống con phố…
Họ cùng ngồi trong quán xưa, mọi thứ vẫn vậy chỉ có con người khác đi. Anh không còn là một chàng trai ngô nghê mà đã chững chạc, trưởng thành. Còn cô nét đằm thắm của người phụ nữ đã thay thế cho vẻ ngây thơ thuở nào. Họ đã đi qua thời gian trên những con đường khác nhau và giờ lại gặp nhau tại nơi quen thuộc- nơi mà cô gặp Minh, nơi mà cô nghe tiếng sét đau đớn về người cô yêu, nơi mà lần cuối cùng cô gặp Tâm trước khi chia tay đi xa… Không ai nói với ai lời nào nhưng dường như họ đang thả hồn mình đâu đó tr
Bạn đã xem chưa ?
VỀ TRANG CHỦ Tải game online cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình1135/1344