watch sexy videos at nza-vids!

Vimini.Mobi

wap giải trí tổng hợp
Tải game online miễn phí cho điện thoại
Chơi game trực tuyến những game hay nhất
Kho ứng dụng android iphone ipad
Người đẹp sexy  Admin [On 24/24]
Lượt xem : 998
ng lên như đĩa phải vôi.

- Cậu điên à?

- Vậy tại sao cậu phải làm toáng lên khi một thằng con trai 18 tuổi có người yêu? Nói đi.

- .....- tôi im lặng sau mấy phút làm mưa làm gió, cứng họng.

- Hay cậu vẫn còn thích cái thằng Hoàng gì đó?

- Tất nhiên....

- Lại nữa, sao cậu cứ thế nhỉ, cứ đem một hình ảnh của quá khứ để đánh lừa hiện tại. Cậu hạnh phúc khi đắm chìm trong quá khứ sao?

- ....

Tôi lại im lặng, không biết nên nói gì lúc này, chính xác hơn là không biết mình đang nghĩ gì lúc này. Tôi có thích Hoàng đến độ sẵn sàng lựa chọn cuộc sống của quá khứ không?

Là mình không thể hay là không muốn, quên cậu và thích một người khác? Là mình không trưởng thành hay đã từ chối lớn lên? Là ký ức về cậu luôn ám ảnh mình hay là mình đã ngộ nhận mọi thứ để lừa gạt chính bản thân? Hoàng, mình gọi cậu là mối tình đầu nhé, được không? Mối tình đầu đẹp nhưng không có nghĩa là nó bất biến, cũng như mình bây giờ đã lỡ thay đổi theo thời gian.

*****

Cuộc đời tôi không phải là một quyển tiểu thuyết, cũng chẳng phải là câu chuyện cổ tích thần tiên, tôi biết rõ điều đó, cuộc sống này chỉ có khái niệm quá khứ- hiện tại- tương lai và tất cả mọi người đều phải sống trọn vẹn từng giây phút trong đó, không thể tua kiểu một năm sau hay ít lâu sau đó, vì thế mà bây giờ tâm trạng của tôi lại càng tồi tệ.
Người ta nói: Điều đáng tiếc nhất trên thế gian này là từ bỏ những thứ không nên từ bỏ, níu giữ những thứ không nên níu giữ, tôi bị choáng váng trong cái vòng quay từ bỏ và níu giữ đó. Tôi có nên từ bỏ và níu giữ? Mọi chuyện liệu có còn kịp lúc khi Hoàng đã in sâu trong tôi như một tiềm thức và khi Duy đã có người yêu? Hoàng thật xa vời, xa đến mức khi tôi nhìn lại chỉ còn thấy hình bóng nhạt nhòa của quá khứ, còn Duy thì lại vô cùng gần gũi, gần đến độ khiến tôi vô tâm đánh mất lúc nào không hay. Tất cả có phải bây giờ đã quá muộn, cả Hoàng và cả Duy.

Có lẽ sẽ tốt đẹp hơn nếu mình thôi kiêu hãnh và chúng ta ngừng thay đổi bản thân. Nhưng thật sự đó là điều không thể. Và tình cảm này cũng chỉ là một chút xao xuyến thoáng qua trong tim. Rồi sẽ ổn thôi, đúng không? Chúng ta sẽ hạnh phúc, với những gì chúng ta lựa chọn....

*****

Trời mưa...

Tôi thích mưa, đặc biệt là vào những ngày hè, cảm giác tươi mát và thoải mái tràn ngập khắp tâm hồn, khiến tôi muốn ngay lập tức lao ra khỏi trường để vẫy vùng cho đã. Trống đánh hết tiết, tôi còn chưa thực hiện được dự định tắm mưa điên rồ của mình thì đã có một bàn tay níu tôi lại.

- Cậu hâm à, lại muốn tắm mưa? Có còn là con nít đâu.

Duy lầm bầm, một tay níu tay tôi, một tay bung ô.

- Đợi đấy, tớ đưa cậu ra bến xe buýt.

- Hôm nay cậu đi cũng đi buýt à?

- Không, đưa cậu ra bến thôi, hay là cậu muốn tắm mưa? Duy kéo dài giọng, như trêu chọc cái sở thích hâm đơ của tôi.

Tôi cười, trả lời ngang:

- Ừ đấy, sao?

Duy không trả lời, vì đã bung ô xong, kéo tôi lại gần vào dưới tán ô.

- Đi thôi.

Tôi thích mưa, đặc biệt là khi đi dưới tán ô được ai đó che cho, những lúc đó tôi chỉ việc hít thật sâu không khí trong lành mưa đem lại, và lãng đãng đưa tay ra hứng những hạt mưa trong vắt, cảm giác bình yên lạ kỳ, và vì thế tôi cứ cười mãi. Duy đi cạnh tôi, không nói gì, một tay cầm ô, một tay xỏ túi quần, phía vai trái hơi ướt, chắc vì cậu ấy nghiêng ô về phía tôi nhiều. Trong phim Hàn, những lúc như vậy, hẳn cô gái sẽ đưa tay đẩy ô về lại phía chàng trai, vì sợ chàng trai bị ướt, vì sợ chàng trai bị ốm; nhưng tôi thì không, tôi thích cái cảm giác được Duy bảo vệ, thích được là đứa con nít bên Duy, chỉ việc chơi đùa, mọi thứ còn lại sẽ do cậu ấy lo liệu, hơn nữa Duy cũng đã quen với việc này từ hồi còn nhỏ xíu rồi.

- Này... Duy lên tiếng, giọng nhỏ, có vẻ hơi do dự.

- Gì??.

- Chuyện này...à...ừm... có vẻ cậu ấy đang băn khoăn không biết nên nói hay không, và bắt đầu như thế nào.

- Đừng làm cái bộ dạng như gà mắc tóc thế. Cậu nói dối tớ chuyện gì, nói đi tôi liếc nhìn cậu ấy, tự hào với chính bản thân, tôi đã ở bên cạnh cậu ấy 17 năm có lẻ, chỉ cần nhìn biểu hiện là có thể biết cậu ấy nghĩ gì, nói cho dễ hiểu thì tôi hiểu cậu ấy còn hơn cả hiểu chính mình.

Duy chẳng ngạc nhiên gì với cái kiểu nói như biết hết của tôi, lại tiếp tục ngập ngừng:

- Ờ thì...có nói dối cậu...chuyện tớ...

Duy dừng chân hẳn lại, tôi cũng phải dừng theo, chúng tôi đứng đối diện nhau, trên đầu chúng tôi là tán ô màu vàng, những hạt mưa chạm nhẹ vào tán ô ấy, trượt xuống bên rìa rồi rơi xuống đất, vỡ tan thành nhiều hạt nhỏ.

Tôi thích mưa, và bây giờ...tôi cũng thích Duy nữa, cái cảm giác thân thuộc khi ở bên cậu ấy lan tỏa khắp từng tế bào, làm cho tôi hạnh phúc. Tôi bỗng muốn ôm Duy, ôm thật chặt, đấm vào lưng cậu ấy mà nói rằng: Đồ ngốc, dù cậu có nói dối tớ chuyện gì cũng chẳng sao cả, chỉ cần cậu ở bên cạnh tớ thế này, là Duy của tớ thế này, vậy là đủ.

- Tớ nói dối cậu... Duy tiếp tục- ...chuyện tớ hẹn hò.

- ???.

- Thật ra tớ không có hẹn hò với ai hết, tớ chỉ nói dối cậu thôi Duy cúi mặt, di di mũi giày trên mặt đất, đó là biểu hiện khi cậu ấy thú nhận điều gì đó.

- Tại sao? tôi hỏi.

Và chưa để Duy kịp trả lời, theo thói quen cũ những lúc trừng phạt cậu ấy nói dối, tôi vòng tay qua cổ Duy, dùng hết sức kẹp lại như gọng kìm, rồi xoay cậu ấy vòng quanh, cho chừa...cái tật nói dối. Chiếc ô màu vàng rơi xuống, cả hai chúng tôi đều ướt, mặc kệ...tôi xoay cậu ấy vài vòng nữa cho hả giận. Duy không phản kháng gì, còn tôi thì cười vui vẻ, miệng lầm bầm vài câu trách móc vô nghĩa.

- Hay là... tôi dừng lại, tay vẫn ở tư thế kẹp cổ Duy, thở hổn hển vì mệt nhưng cố nói cho hết câu - mình yêu nhau đi.

Tôi đã định nói như thế, thật đấy, tôi thề là tôi muốn nói như thế, nhưng không hiểu vì cái quái gì mà câu tỏ tình đó lại biến dạng thành:

- Hay là...mình chạy đua đi, xem ai ra bến xe buýt trước.

Nói xong tôi co giò chạy thẳng, mặc mưa làm cho mái tóc và áo quần ướt lem, tâm trạng của tôi bây giờ vô cùng thoải mái. Quay đầu nhìn lại, Duy đang chạy theo sau, tóc bết dính vì nước mưa, nhưng cậu ấy đang mỉm cười. Bất giác, tôi cũng mỉm cười.

Cậu và cậu ấy rất khác nhau. Ngày mưa năm đó, cậu làm trái tim mình rung động. Ngày mưa hiện tại, cậu ấy che ô cho mình, khiến mình ấm áp. Cậu và cậu ấy khác nhau, cậu không thể vượt qua khoảng hở xi- măng ở giữa để đến gần mình, còn cậu ấy thì luôn luôn ở cạnh, mỗi lúc mình quay đầu, nhìn sang phải sang trái, cậu ấy đều luôn ở đó, nhìn mình mỉm cười. Cậu và cậu ấy khác nhau, vì cậu ở thì quá khứ, còn cậu ấy đối với mình, cả quá khứ...hiện tại...lẫn tương lai. Hoàng, hay là...mình thật sự quên cậu nhé!!!.

- Này...- tôi nói với Duy, lúc chúng tôi đã ngồi ở trạm xe buýt- ...bây giờ tớ không muốn đi buýt nữa, chở tớ về đi.

- Nhưng tớ không có áo mưa, ô cũng bị ướt rồi, cậu lại muốn tắm mưa? vẫn là cái giọng điệu kéo dài từ cuối như trêu chọc quen thuộc.

- Cậu không biết hả, đã ướt rồi thì không sợ bị ướt nữa- tôi nghiêng đầu, nhớ lại câu thoại trong một bộ phim, bật cười.

- Cậu là con nít đấy à...- Duy thở dài đầu hàng- được rồi, vậy thì đi cậu ấy đứng lên trước rồi kéo tôi đứng dậy- bị ốm thì đừng có trách.

Tôi ôm luôn cánh tay cậu ấy, cố tỏ vẻ tự nhiên: Bị ốm thì cậu phải mua thuốc rồi.
Bạn đã xem chưa ?
VỀ TRANG CHỦ
Tải game online cho điện thoại
Từ khóa Google : , ,
Wap giải trí online, truyện tình cảm mới, hài ola tuyệt hay, đọc truyện ngắn tình yêu, hình nền 3d tình yêu, ảnh nền điện thoại, tải game miễn phí, trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình
998/1207