Admin
[On 24/24] Lượt xem : 1579 |
Tôi chưa bao giờ nói với Tiểu Khả những lời như tthế. Nhưng, tự sâu thẳm đáy lòng mình, tôi dường như đã rất nhiều lần thốt ra câu nói đó.
Phải, 3 năm trước khi tôi quyết định rời xa em, vứt bỏ em vào tận sâu trong một góc của linh hồn mình, xem thứ tình cảm nam nữ giữa tôi và em "như chưa từng tồn tại".....thì đó cũng chính là lúc tôi mang trái tim mình bỏ vào huyệt sâu, đính kèm một lời hẹn ước mà tôi đã mặc định cho kiếp sau của mình "kiếp sau anh sẽ cưới em".
Tôi không thể cưới Tiểu Khả (tất nhiên). Ba năm trước, chẳng phải tôi đã biết rất rõ hay sao. Tôi biết rõ nên mới bỏ em, đi xây hạnh phúc (con gái tôi đã 2 tuổi rồi còn gì). Tôi biết rõ nên mới run lên từng hồi, gọi tên em một cách khó nhọc, cay xè.
Em ngồi bên khóm hoa, miệng vẫn không ngừng "Chỉ ngốc chút thôi.....Có thích không....Chỉ ngốc chút thôi". Em hỏi trời, hỏi lòng hay trách tôi? Ở nơi đó, bầu trời vẫn xanh như thế, gương mặt em vẫn tinh khiết như thế, mùi hương trà sữa tỏa ra từ khóe môi em vẫn ngọt ngào như cái thuở tôi vụng về bộc lộ bản năng của một thằng đàn ông – hôn nhẹ vào môi em. Trời vẫn xanh; lòng em vẫn trắng; chốn cũ vẫn là chốn cũ – tinh khôi, trong trẻo; chỉ có lòng tôi là thay đổi. Tôi không còn là "anh Hạo" có thể cho em một cái quẩy khi em đói, một ly trà sữa khi em khát. Hay nói đúng hơn, "anh Hạo" mà em từng "không thể rời xa" đã chết từ ba năm trước.
Ba năm trước, tôi không thể cưới em. Liệu rồi ba năm sau có thể không khi mà em chỉ là một bệnh nhân Đao, còn tôi lại là một kẻ đã có gia đình? Gia đình? Bất giác tôi cảm thấy sợ hãi hai từ này. Ba năm trước, tôi đã vì nó mà chấp nhận làm "kẻ di trú" trốn chạy khỏi em, khỏi trái tim mình.
Tôi thở dài, đưa tấm lưng rộng đang run lên vì xúc động về phía em, hướng mắt nhìn chân trời sâu thẳm. Trời xanh trong, đẹp đến tê tái lòng người "Tiểu Khả! Tôi yêu em"
"Anh Hạo có thích Tiểu Khả không? Anh thích Tiểu Khả nên mới hôn Tiểu Khả, đúng không?"
Ba năm trước, em đã từng hỏi tôi như thế. Ba năm sau, vẫn cái nhìn tinh khôi toát ra từ đôi mắt trong đến nỗi không thể trong hơn, vẫn đôi môi thơm ngọt mùi hương trà sữa mấp máy những ngôn từ quen thuộc trong ký ức nhỏ bé, em lại một lần nữa làm tim tôi quặn thắt. Tôi xoay người theo bản năng; nhìn chăm chăm vào cái thân hình gầy còm như que củi của em.....Cay xè.....
- "Tiểu Khả, đi theo anh Hạo"
(Tôi cố nén tiếng nấc, thả hai chữ "anh Hạo" trong nghẹn ngào; đăm đăm chờ phản ứng của em, chỉ mong em nhớ tôi như trong ký ức em từng nhớ – dù nó chẳng ngọt ngào)
-"Anh Hạo?"
(Ngơ ngác).
- "Tiểu Khả rất thích anh Hạo"
(Mỉm cười).
- "Ngốc quá"
- "Chỉ ngốc chút thôi"
- "Đi theo anh"
2. Tôi là người không tin vào định mệnh. Nhưng có một điều (dù không tin), tôi vẫn phải thừa nhận, đó là: Tiểu Khả tìm đến cuộc đời tôi như một định mệnh. Định mệnh luôn thích trói buộc người khác. Mà đã là trói buộc thì cho dù có trốn chạy cũng vô ích. Nếu hỷ, nộ, ái, ố của đời người đã được định sẵn trong tương lai thì đối mặt là cách duy nhất.
Tôi nắm đôi tay gầy như que củi của em, dẫn em đi từ chiều cho đến sẩm tối, đi hết đọan đường này đến đọan đường khác vẫn không tìm được chỗ nghỉ chân cho em, cho tôi và cho cả cái định mệnh đang trói buộc trước mắt.
Tôi là một thằng đàn ông tồi.
Có lẽ không chỉ đêm nay mà cả ba năm về trước, tôi vẫn "tồi" như thế. Tôi yêu em nhưng cũng yêu gia đình mình. Em nhìn tôi, hỏi tôi có thích không; tim tôi quặn thắt. Chút lửa u minh còn nhen nhóm trong lòng khiến tôi hiểu tôi cần em. Bây giờ, khi em ngoan ngõan, lặng lẽ đi theo sau tôi; chờ tôi định đoạt cho cái tương lai mờ ảo mà chính tôi cũng không nhìn thấy chân trời, tôi lại không biết đối mặt như thế nào với gia đình mình, với Đinh Vĩ và với cả em. Lại hẹn em kiếp sau chăng? Điên rồ.
Tôi cố nặn hết mớ trí tuệ có được trong đầu mình để suy nghĩ xem có cách nào vẹn cả đôi đường: không làm tổn thương một ai mà cái chính là để Tiểu Khả không phải đi lang thang khắp nơi thế này. Nói thì dễ, làm thì khó, tôi dường như đã xài hết mớ chất xám tích tụ trong đầu suốt 28 năm qua vẫn không tìm ra được cách vẹn toàn, mang Tiểu Khả về thì gia đình tan nát; để Tiểu Khả lại thì lòng tôi không cho phép. Suy cho cùng, Tiểu Khả cũng vì tôi mà đến nông nỗi. Đang loay hoay, chợt tôi nhìn thấy một khách sạn đối diện. Chậc....cho Tiểu Khả ở đó trước, còn mọi chuyện tính sau vậy. Cô nhóc cũng mệt rồi.
-"Tiểu.....Em không mang giày à?"
Gật đầu.
-"Ngốc quá"
-"Chỉ ngốc chút thôi"
-"Đi theo anh"
-"Đau"
Mải lo chạy theo cái suy nghĩ (có thể nói) là cuồng nhiệt của mình, tôi cứ thế lôi em đi mà không để ý thấy chân em không mang giày, cứ thế chạy theo tôi suốt mấy con đường. Khi tôi nhìn lại thì chân em đã bong tróc, máu và máu cứ thế tướm ra trên đôi bàn chân trắng ngần của em. Ấy thế mà tôi còn định lôi em đi tiếp, băng qua kia đường vào khách sạn. Nếu em không khẽ chau mày la đau, có lẽ tôi cũng không bế thốc em lên, cứ thế xăm xăm vào khách sạn mất rồi.
Tôi thuê cho Tiểu Khả một phòng trong khách sạn, băng bó vết thương cho em, dặn dò em mọi thứ thật kỹ càng. Tiểu Khả tuy là bệnh nhân nhưng lại rất ngoan, em im lặng nghe tôi dặn dò rồi gật đầu ngoan ngoãn đợi tôi chỉ thị. Tiểu Khả vẫn như thế, vẫn sùng bái tôi như thần thánh, cái cảm giác thỏa mãn của một vị anh hùng – tôi lại một lần nữa nếm trải. Tôi không biết trong mớ từ điển hỗn độn của một đứa bé như Tiểu Khả có khái niệm tình yêu hay thứ gì đó đại loại như tình cảm nam nữ hay không, duy có một điều mà tôi biết rất rõ, đó là: trong thế giới của em chỉ có duy nhất một mình tôi. Còn trong thế gới của tôi có quá nhiều: gia đình, bạn bè, người thân, Tiểu Khả, và có cả bản thân tôi.....nếu gộp lại tất cả thì chính tôi cũng không biết em nằm nơi đâu trong thế giới xô bồ của mình. Kiếp trước chúng ta có nợ nhau? Là em nợ tôi hay tôi nợ em?
Sau khi thu xếp mọi thứ cho em xong xuôi, tôi quay người ra khỏi khách sạn, đón một chiếc taxi về nhà; chuẩn bị đối mặt cho cái định mệnh đang trói buộc tôi phía trước.
Tiểu Khả, không cần biết kiếp trước là em nợ tôi hay tôi nợ em. Nhưng nếu như kiếp này, định mệnh trói chặt buộc chúng ta phải đối mặt thì hãy để mọi thứ ràng buộc đó đuợc trả lại đúng vị trí của nó ngay ngắn vững vàng. Tôi không muốn đợi kiếp sau vì chính tôi cũng không biết sau khi qua cầu Đại Hà, uống Mạnh Bà canh, em có còn nhớ tôi.........
-"Anh về rồi à?"
-"Sao em còn ở đây, không vào phòng ngủ?"
-"Em đợi anh về? Sao hôm nay anh về trễ thế?"
-"Uhm....công ty có chút chuyện nên anh ở lại làm"
Gật gù.
-"Anh đói bụng không?"
-"Anh ăn rồi. Anh mệt quá, muốn ngủ"
Xoay người...
-"Anh Hạo..."
-"Gì?"
-"Anh có gì muốn nói với em không?"
-"Không"
Khi tôi về đến nhà thì thần đêm cũng bắt đầu đi ngủ, chút ánh sáng bình minh cũng đã hé rạng. Tòan thân mệt mỏi, tôi quăng mình lên giường một cách nhanh chóng, vội vã như thể ngày hôm nay là ngày cuối cùng thần ngủ ghé thăm vậy.
Một ngày khá vất vả với những xáo trộn của cơn lửa lòng, nghĩ lại cũng thấy giật mình, không ngờ hôm nay tôi lại can đảm đến thế – đối diện với cái sự thật mà mình đã trốn chạy suốt ba năm qua: tôi yêu Tiểu Khả. Ngày mai tôi sẽ nói hết sự th
Bạn đã xem chưa ?
VỀ TRANG CHỦ Tải game online cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình1579/1788