Admin
[On 24/24] Lượt xem : 34 |
” Gió thổi qua gò má làm cho cái đầu lạnh đi không ít, vẻ đỏ ửng trên mặt cũng bị thổi bay luôn. Tô Ái Ái vuốt vuốt mái tóc bị gió thổi bay, Thạch Liệt Tình đứng bên cạnh lắc lắc bàn chân. Tiếng đọc bài lớp bên cạnh vẫn tiếp tục: “Thả phóng bạch lộc thanh nhai gian, tu hành tức kỵ phỏng danh sơn. An năng tồi mi chiết yêu sự quyền quý, sử ngã bất đắc khai tâm nhan!”…
Trong lớp truyền đến một câu nói sau cùng vô cùng đau lòng của thầy giáo Triệu: “Cứ cười đi, nếu ngày nào đó các em nghe thấy tôi mắng các em mà không thấy buồn cười mà thấy muốn khóc, thì lúc đó các em đã được cứu rồi!”
Cô và Thạch Liệt Tình không khỏi nhìn nhau, trừng mắt nhìn nhau.
Hai cô thiếu nữ 18 tuổi trong khoảnh khắc đó đã thấy được vẻ cố gắng kiềm chế nỗi buồn cười trong đôi mắt của đối phương.
Ai bảo tình hữu nghị vạn tuế không phải được bắt đầu từ cảnh cùng chung hoạn nạn chứ?
Tô Ái Ái luôn bị Lý Manh Manh chê là không quan tâm đến tình hình “thời sự”. Nhưng Tô Ái Ái lại phát hiện ra rằng, với những chuyện linh tinh, nếu như bạn không quan tâm thì nó chính là không khí, còn nếu bạn quan tâm nó sẽ tồn tại ở khắp nơi.
Cô nghe được rất nhiều chuyện.
“Phương Ca từng được giải nhất độc tấu violon!”
“Quan hệ của Phương Ca và Hứa Viễn Hạo đó, rất thân thiết!”
“Bạn gái của Phương Ca học lớp 12/7!”
…
Tô Ái Ái thực sự chú ý tới Phương Ca là vào một buổi sáng sớm đầu thu.
Hôm ấy, cô không may bị muộn học, điều đó rất hiếm khi xảy ra, nhưng phía trước lại còn có hai nam sinh khá cao không nhanh không chậm dắt xe đi trong bóng cây. Tô Ái Ái nghiến răng nghiến lợi cố duy trì khoảng cách đi phía sau, nhưng lại phtá hiện ra hai nam sinh đó đang hát.
Lúc đó rất thịnh hành một bài hát, là bài “Muốn gặp em” của Vô Ấn Lương Phẩm, hai người đó hát “Muốn gặp em, không có em, thành phố có mê hoặc nữa cũng chẳng còn ý nghĩa…”
Hầu hết thanh niên khi đó ai cũng có đầy bụng tình cảm, giọng hát của hai nam sinh đó rất êm dịu, hòa với tiếng đọc bài buổi sáng từ các phòng học xa xa truyền đến, tiếng chuông ở tháp đồng hồ, tiếng hòn đá rơi xuống mặt đường, khiến cho khu vườn trường vắng vẻ bỗng chốc trở nên tươi mát, giống như vỏ trứng màu trắng xám được ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào, tanh tách nứt ra.
Họ hát xong liền ngừng lại ngay, nam sinh bên trái nói: “Có một ca sĩ tên là Thái Y Lâm, bài Don’t stop của cô ấy, nghe chưa?”
Người bên phải trả lời: “Tớ còn hát được cơ!” Nói xong thực sự bắt đầu hát: “Don’t stop, never give up, vì tình yêu đi tìm một giấc mơ…!” Hơi lắc lắc thắt lưng.
Giọng hát của tuổi niên thiếu rất trong trẻo, nhưng thể loại bài hát này, một nam sinh hát lên như thế cũng có chút kì quặc. Tô Ái Ái vừa nghe vừa nghĩ đến MV của bài hát đó, đột nhiên lúc đó rất muốn cười, cũng đã bật cười thực sự.
(Chú thích: Bộ phim kể về hai cô bạn sắp vào cấp III, Hana và Alice (Alice là nickname của Arisugawa, chữ Alice đọc gần giống như Arisu theo cách phát âm của người Nhật). Alice nhút nhát, thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy, còn Hana quỷ quái, ít biểu hiện cảm xúc hơn. Trên xe điện đến trường, Alice và Hana gặp một chàng trai tên là Miyamoto Masashi, và sau này họ phát hiện ra Miyamoto cũng học chung trường cấp III của họ. Cả Hana và Miyamoto tình cờ cùng tham gia câu lạc bộ kể chuyện của trường.
Một ngày nọ, Miyamoto vì vừa đi vừa mải đọc sách nên đụng đầu vào một cánh cửa ga-ra của nhà người khác và bất tỉnh trong vài giây. Khi anh ta tỉnh dậy, Hana nói đùa rằng anh ta đã bị mất trí nhớ, và Hana thật ra là bạn gái của anh ta, nhưng không ngờ Miyamoto lại tin vào lời nói đùa này. Vì cũng thích Miyamoto, Hana lợi dụng cơ hội đó tiếp tục “phát triển” lời nói dối đó thành cả một câu chuyện hoàn chỉnh để Miyamoto chịu làm bạn trai của cô. Câu chuyện đi xa đến nỗi Alice cũng bị kéo vào cuộc …)
Lớp mười hai năm đó.
Sáng sớm hôm đi nhận lớp 12 đó, Tô Ái Ái đang xé quyển vở bài tập, viết chưa xong lại sợ thầy giáo kiểm tra đến trang vở có vết xé nham nhở.
Mẹ Tô vừa đặt bữa sáng lên mặt bàn vừa mắng: “Con bé này, lần nào cũng thấy xé vở như vậy, điển hình của kẻ hai mặt, thầy giáo của các con lần nào họp phụ huynh cũng khen con là trung thực, xem ra mẹ phải tới tìm thầy giáo của các con nói chuyện mới được…”
Tô Ái Ái vừa ngậm bánh bao vừa chỉnh lại cặp sách. Trung thực? Ở trước mặt thầy giáo ai dám không trung thực chứ!
Cô bắt đầu nghĩ ngợi: năm nay ban Văn chia lớp, chắc chắn lại phải đổi cả giáo viên chủ nhiệm, không biết có được phân vào cùng lớp với Manh Manh không nữa?
Lúc nghĩ đến đó, tóc bị mẹ Tô kéo rất đau, mẹ Tô mỗi lần chải đầu cho cô đều kéo mạnh đến nỗi như muốn lột da đầu cô ra vậy, nhưng chẳng có cách nào, sắp muộn rồi mà động tác của cô thì lại quá chậm chạp.
Tô Ái Ái ngồi thẳng người mặc cho mẹ mình hành hạ, đau đến nghiến răng nghiến lợi, tay vẫn còn phải cầm gói sữa đậu nành cho lên miệng uống.
Mẹ Tô hỏi: “Chọn cái dây buộc tóc nào đây?”
“Cái này, cái này!” Tô Ái Ái móc móc ngăn bên cạnh của cặp sách, móc được chiếc dây buộc tóc có một quả dâu tây rất to, lớp sơn vẫn còn rất mới, là hình một quả dâu tây ngon lành có những giọt nước trong suốt óng ánh đọng bên trên.
Dây buộc tóc này là mua được khi đi trên đường cùng Lý Manh Manh vào dịp hè, nhưng vẫn chưa dùng bao giờ.
Tâm tư của một cô gái nhỏ, trong lòng rất mong chờ nhưng ngoài miệng lại nói: “Khai giảng có gì hay chứ?”, “Chia lớp rồi lại chẳng quen biết ai…”
Đúng vậy, lúc đó thiếu nam thiếu nữ đều nói thế này: “Con gái (con trai) lớp chúng ta đều không thể động vào!” Nhưng thực ra, sau cùng vẫn sẽ thích một người trong số những người “không thể động vào” ấy, tâm trạng mới mẻ mang theo chút lo lắng bất an và cả một chút hưng phấn kích động nho nhỏ, đó mới đúng là tâm trạng của tuổi thanh xuân…
Lớp của Tô Ái Ái nằm ở chỗ quẹo trên tầng cao nhất, người tới sớm đã ồn ào ngồi trong lớp, bởi vì là lớp khoa học tự nhiên nên con trai chiếm đa số. Ông trời đúng là quá thiên vị cho Tô Ái Ái rồi. Lúc cô vào lớp, Lý Manh Manh đang ngồi nói chuyện với bạn cùng bàn, vừa thấy Tô Ái Ái bước vào liền giơ tay vẫy vẫy thật mạnh. Tô Ái Ái cười phá lên, quay đầu lại nhìn sơ đồ lớp ghi trên bảng đen, tổ ba, dãy thứ tư, nét chữ nắn nót trên bảng viết: “Tô Ái Ái-Thạch Liệt Tình.”
Tô Ái Ái cũng chẳng biết lúc đó ai là người xếp chỗ ngồi, rốt cuộc là xếp chỗ theo quy luật nào, cô chỉ nhớ khoảnh khắc trong năm lớp 12 ấy, cô nghĩ lúc cùng với Thạch Liệt Tình tuyệt đại song tiêu kia trình diễn màn “gian tình”, cũng sẽ hô to một câu: “Cứt vượn!”
Kỳ thực câu chuyện đó lúc mới bắt đầu cũng rất bình thường, tâm trạng của Thạch Liệt Tình hôm đó không tốt, cha mẹ cô nàng lại bắt đầu cãi nhau, lúc chia lớp vẫn rất không muốn đến nhận lớp cùng các bạn. Lúc cô nàng lảo đảo bước vào lớp, Tô Ái Ái đang ngồi ở bàn mình buôn chuyện với Lý Manh Manh, Lý Manh Manh ngồi chỗ của Tô Ái Ái, Tô Ái Ái ngồi vào chỗ của Thạch Liệt Tình. Lý Manh Manh từ rất xa đã nghe thấy tiếng thét chói tai của Thạch Liệt Tình, mắt cô nàng còn giật giật.
Lúc Tô Ái Ái đang nói chuyện rất vui vẻ, chỉ nghe phía trước có một cậu con trai hô to một câu: “Chị cả, cuối cùng chị cũng tới!”
Lại ngẩng đầu lên nhìn, một cô gái hiên ngang mặc áo T-shirt đang đứng bên cạnh bàn, tóc ngắn, xoăn tự nhiên, gò má hơi cao, khuôn mặt rất sắc sảo, làn da trắng hồng, trông rất khỏe mạnh, chỉ là gương mặt chẳng có cảm xúc gì, lại còn có chút hung dữ.
Tô Ái Ái tức khắc đã đoán được cô nàng là ai, nhích mông ra một chút, suy nghĩ rồi nói: “Xin lỗi!”
Thạch Liệt Tình đem cặ
Trong lớp truyền đến một câu nói sau cùng vô cùng đau lòng của thầy giáo Triệu: “Cứ cười đi, nếu ngày nào đó các em nghe thấy tôi mắng các em mà không thấy buồn cười mà thấy muốn khóc, thì lúc đó các em đã được cứu rồi!”
Cô và Thạch Liệt Tình không khỏi nhìn nhau, trừng mắt nhìn nhau.
Hai cô thiếu nữ 18 tuổi trong khoảnh khắc đó đã thấy được vẻ cố gắng kiềm chế nỗi buồn cười trong đôi mắt của đối phương.
Ai bảo tình hữu nghị vạn tuế không phải được bắt đầu từ cảnh cùng chung hoạn nạn chứ?
Tô Ái Ái luôn bị Lý Manh Manh chê là không quan tâm đến tình hình “thời sự”. Nhưng Tô Ái Ái lại phát hiện ra rằng, với những chuyện linh tinh, nếu như bạn không quan tâm thì nó chính là không khí, còn nếu bạn quan tâm nó sẽ tồn tại ở khắp nơi.
Cô nghe được rất nhiều chuyện.
“Phương Ca từng được giải nhất độc tấu violon!”
“Quan hệ của Phương Ca và Hứa Viễn Hạo đó, rất thân thiết!”
“Bạn gái của Phương Ca học lớp 12/7!”
…
Tô Ái Ái thực sự chú ý tới Phương Ca là vào một buổi sáng sớm đầu thu.
Hôm ấy, cô không may bị muộn học, điều đó rất hiếm khi xảy ra, nhưng phía trước lại còn có hai nam sinh khá cao không nhanh không chậm dắt xe đi trong bóng cây. Tô Ái Ái nghiến răng nghiến lợi cố duy trì khoảng cách đi phía sau, nhưng lại phtá hiện ra hai nam sinh đó đang hát.
Lúc đó rất thịnh hành một bài hát, là bài “Muốn gặp em” của Vô Ấn Lương Phẩm, hai người đó hát “Muốn gặp em, không có em, thành phố có mê hoặc nữa cũng chẳng còn ý nghĩa…”
Hầu hết thanh niên khi đó ai cũng có đầy bụng tình cảm, giọng hát của hai nam sinh đó rất êm dịu, hòa với tiếng đọc bài buổi sáng từ các phòng học xa xa truyền đến, tiếng chuông ở tháp đồng hồ, tiếng hòn đá rơi xuống mặt đường, khiến cho khu vườn trường vắng vẻ bỗng chốc trở nên tươi mát, giống như vỏ trứng màu trắng xám được ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào, tanh tách nứt ra.
Họ hát xong liền ngừng lại ngay, nam sinh bên trái nói: “Có một ca sĩ tên là Thái Y Lâm, bài Don’t stop của cô ấy, nghe chưa?”
Người bên phải trả lời: “Tớ còn hát được cơ!” Nói xong thực sự bắt đầu hát: “Don’t stop, never give up, vì tình yêu đi tìm một giấc mơ…!” Hơi lắc lắc thắt lưng.
Giọng hát của tuổi niên thiếu rất trong trẻo, nhưng thể loại bài hát này, một nam sinh hát lên như thế cũng có chút kì quặc. Tô Ái Ái vừa nghe vừa nghĩ đến MV của bài hát đó, đột nhiên lúc đó rất muốn cười, cũng đã bật cười thực sự.
(Chú thích: Bộ phim kể về hai cô bạn sắp vào cấp III, Hana và Alice (Alice là nickname của Arisugawa, chữ Alice đọc gần giống như Arisu theo cách phát âm của người Nhật). Alice nhút nhát, thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy, còn Hana quỷ quái, ít biểu hiện cảm xúc hơn. Trên xe điện đến trường, Alice và Hana gặp một chàng trai tên là Miyamoto Masashi, và sau này họ phát hiện ra Miyamoto cũng học chung trường cấp III của họ. Cả Hana và Miyamoto tình cờ cùng tham gia câu lạc bộ kể chuyện của trường.
Một ngày nọ, Miyamoto vì vừa đi vừa mải đọc sách nên đụng đầu vào một cánh cửa ga-ra của nhà người khác và bất tỉnh trong vài giây. Khi anh ta tỉnh dậy, Hana nói đùa rằng anh ta đã bị mất trí nhớ, và Hana thật ra là bạn gái của anh ta, nhưng không ngờ Miyamoto lại tin vào lời nói đùa này. Vì cũng thích Miyamoto, Hana lợi dụng cơ hội đó tiếp tục “phát triển” lời nói dối đó thành cả một câu chuyện hoàn chỉnh để Miyamoto chịu làm bạn trai của cô. Câu chuyện đi xa đến nỗi Alice cũng bị kéo vào cuộc …)
Lớp mười hai năm đó.
Sáng sớm hôm đi nhận lớp 12 đó, Tô Ái Ái đang xé quyển vở bài tập, viết chưa xong lại sợ thầy giáo kiểm tra đến trang vở có vết xé nham nhở.
Mẹ Tô vừa đặt bữa sáng lên mặt bàn vừa mắng: “Con bé này, lần nào cũng thấy xé vở như vậy, điển hình của kẻ hai mặt, thầy giáo của các con lần nào họp phụ huynh cũng khen con là trung thực, xem ra mẹ phải tới tìm thầy giáo của các con nói chuyện mới được…”
Tô Ái Ái vừa ngậm bánh bao vừa chỉnh lại cặp sách. Trung thực? Ở trước mặt thầy giáo ai dám không trung thực chứ!
Cô bắt đầu nghĩ ngợi: năm nay ban Văn chia lớp, chắc chắn lại phải đổi cả giáo viên chủ nhiệm, không biết có được phân vào cùng lớp với Manh Manh không nữa?
Lúc nghĩ đến đó, tóc bị mẹ Tô kéo rất đau, mẹ Tô mỗi lần chải đầu cho cô đều kéo mạnh đến nỗi như muốn lột da đầu cô ra vậy, nhưng chẳng có cách nào, sắp muộn rồi mà động tác của cô thì lại quá chậm chạp.
Tô Ái Ái ngồi thẳng người mặc cho mẹ mình hành hạ, đau đến nghiến răng nghiến lợi, tay vẫn còn phải cầm gói sữa đậu nành cho lên miệng uống.
Mẹ Tô hỏi: “Chọn cái dây buộc tóc nào đây?”
“Cái này, cái này!” Tô Ái Ái móc móc ngăn bên cạnh của cặp sách, móc được chiếc dây buộc tóc có một quả dâu tây rất to, lớp sơn vẫn còn rất mới, là hình một quả dâu tây ngon lành có những giọt nước trong suốt óng ánh đọng bên trên.
Dây buộc tóc này là mua được khi đi trên đường cùng Lý Manh Manh vào dịp hè, nhưng vẫn chưa dùng bao giờ.
Tâm tư của một cô gái nhỏ, trong lòng rất mong chờ nhưng ngoài miệng lại nói: “Khai giảng có gì hay chứ?”, “Chia lớp rồi lại chẳng quen biết ai…”
Đúng vậy, lúc đó thiếu nam thiếu nữ đều nói thế này: “Con gái (con trai) lớp chúng ta đều không thể động vào!” Nhưng thực ra, sau cùng vẫn sẽ thích một người trong số những người “không thể động vào” ấy, tâm trạng mới mẻ mang theo chút lo lắng bất an và cả một chút hưng phấn kích động nho nhỏ, đó mới đúng là tâm trạng của tuổi thanh xuân…
Lớp của Tô Ái Ái nằm ở chỗ quẹo trên tầng cao nhất, người tới sớm đã ồn ào ngồi trong lớp, bởi vì là lớp khoa học tự nhiên nên con trai chiếm đa số. Ông trời đúng là quá thiên vị cho Tô Ái Ái rồi. Lúc cô vào lớp, Lý Manh Manh đang ngồi nói chuyện với bạn cùng bàn, vừa thấy Tô Ái Ái bước vào liền giơ tay vẫy vẫy thật mạnh. Tô Ái Ái cười phá lên, quay đầu lại nhìn sơ đồ lớp ghi trên bảng đen, tổ ba, dãy thứ tư, nét chữ nắn nót trên bảng viết: “Tô Ái Ái-Thạch Liệt Tình.”
Tô Ái Ái cũng chẳng biết lúc đó ai là người xếp chỗ ngồi, rốt cuộc là xếp chỗ theo quy luật nào, cô chỉ nhớ khoảnh khắc trong năm lớp 12 ấy, cô nghĩ lúc cùng với Thạch Liệt Tình tuyệt đại song tiêu kia trình diễn màn “gian tình”, cũng sẽ hô to một câu: “Cứt vượn!”
Kỳ thực câu chuyện đó lúc mới bắt đầu cũng rất bình thường, tâm trạng của Thạch Liệt Tình hôm đó không tốt, cha mẹ cô nàng lại bắt đầu cãi nhau, lúc chia lớp vẫn rất không muốn đến nhận lớp cùng các bạn. Lúc cô nàng lảo đảo bước vào lớp, Tô Ái Ái đang ngồi ở bàn mình buôn chuyện với Lý Manh Manh, Lý Manh Manh ngồi chỗ của Tô Ái Ái, Tô Ái Ái ngồi vào chỗ của Thạch Liệt Tình. Lý Manh Manh từ rất xa đã nghe thấy tiếng thét chói tai của Thạch Liệt Tình, mắt cô nàng còn giật giật.
Lúc Tô Ái Ái đang nói chuyện rất vui vẻ, chỉ nghe phía trước có một cậu con trai hô to một câu: “Chị cả, cuối cùng chị cũng tới!”
Lại ngẩng đầu lên nhìn, một cô gái hiên ngang mặc áo T-shirt đang đứng bên cạnh bàn, tóc ngắn, xoăn tự nhiên, gò má hơi cao, khuôn mặt rất sắc sảo, làn da trắng hồng, trông rất khỏe mạnh, chỉ là gương mặt chẳng có cảm xúc gì, lại còn có chút hung dữ.
Tô Ái Ái tức khắc đã đoán được cô nàng là ai, nhích mông ra một chút, suy nghĩ rồi nói: “Xin lỗi!”
Thạch Liệt Tình đem cặ
Bạn đã xem chưa ?
VỀ TRANG CHỦ Tải game online cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình34/2237