câu văn của mình thật không bình thường. Duy mặc dù ngốc nghếch nhưng trái tim nhạy cảm của cậu sẽ suy đoán lung tung cho xem! Vỹ hắng giọng một cái rồi làm bộ không-có-gì, ngập ngừng hỏi:
- Mà, học trang điểm ấy, mình có cần mang theo cái gì không?
- Cậu thì có cái gì mà mang, làm như mình không biết cậu mười chín năm chưa từng trang điểm ấy! Ha ha. - Duy phá lên cười - Chỉ cần mang theo bộ mặt lơ ngơ ấy là được rồi.
Có tiếng Vỹ cười trong điện thoại. Khoảnh khắc này, Duy đáng yêu quá! Vỹ chỉ cười thôi mà chẳng đáp lại được gì. Cho đến khi Duy bảo:
- Thế nhé, Victoria's Secret. Sài Gòn đợi phố biển này.
cô cũng chỉ ậm ừ rồi tắt máy. Đầu cô còn ong ong những suy nghĩ vẩn vơ về Duy. Có lẽ nỗi nhớ của cô dành cho chàng trai xinh đẹp này đã không còn đơn giản nữa rồi. Cô nghe tim mình lỡ mất đâu đó một nhịp hệt như lần đầu tiên bắt gặp đôi mắt nâu trong trẻo dịu dàng đó nhìn mình. Ai bảo Duy quá đáng yêu và lúc nào cũng mang cho cô cảm giác mình phải ở bên chăm sóc và yêu thương đứa trẻ "19+" này. Mà, mỗi lần ở bên Duy cũng thật lạ, cảm giác như thời gian trôi rất hiền rất êm, như đang trải qua những cơn nhớ - quên đơn thuần của trời đất.
Tình yêu à? Biết đâu đấy!...
***
Vỹ phụng phịu để mặc Duy nắm tay mình lôi xềnh xệch đến trước bàn trang điểm. Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng cô còn khá ngại ngùng khi tiếp xúc "món" khó nhằn xa lạ này. Duy ấn cô ngồi xuống ghế rồi từ tốn chỉ vào từng thứ trong bộ đồ trang điểm "đồ sộ" của mình, tự hào giới thiệu, vẻ điệu bộ như thầy giáo thực thụ:
- Nhìn kĩ nhé! Đây là kem lót, đây là phấn phủ, đây là chì vẽ chân mày, chì kẻ mắt, cái này là phấn che khuyết điểm, còn đây là...
- Lắm thứ thế! - Vỹ nhăn mặt. Cô có cảm giác mình sắp bị ngộp với những thứ Duy vừa chỉ.
- Trật tự! Chưa xong đâu. Còn đây là hộp phấn mắt này! Mình còn chưa giới thiệu bộ cọ trang điểm cơ bản đấy!
- Chịu thôi, nhiều thế này mình nhớ không nổi đâu. - Vỹ lè lưỡi.
- Này! - Duy quát khẽ một tiếng - Cậu có phải con gái không đấy?
Vỹ chun mũi phản pháo lại ngay:
- Còn cậu rành thế này thì có phải là con trai không?
Duy bỗng nắm lấy cổ tay Vỹ giật về phía mình, và dí sát mặt mình vào khuôn mặt đang bị bất ngờ tột độ kia, thầm thì:
- Đồ ngốc, nhìn kĩ đi. Khuôn mặt này chỉ đẹp thôi chứ không pê-đê nhé!
Vỹ rút tay về lại và phá lên cười ngặt nghẽo. Kỳ thực, cô đang che giấu việc mình bối rối và hoàn toàn bị thu hút bởi đôi mắt nâu ấy ở cự ly quá gần.
- Thôi biết rồi, dạy mình tiếp đi. Ha ha ha. Mình nghiêm túc "tầm sư học đạo" đây!
Vỹ nói là làm. Cô ngồi ngoan ngoãn lắng nghe Duy giảng giải từng dụng cụ trang điểm nhỏ nhất, cố gắng ghi nhớ công dụng của từng thứ. Duy mỉm cười đung đưa lọ nước hoa hồng trên tay:
- Làm mẫu nhé! Ngồi yên đấy!
Quả thật, không ngồi yên sao được khi khuôn mặt Vỹ hoàn toàn đơ ra khi Duy dịu dàng bôi từng lớp kem, lớp phấn, rồi tỉ mần kẻ mi mắt cho cô. Mọi thứ Duy làm thật nhẹ nhàng, như sợ những dụng cụ trang điểm bé nhỏ này sẽ làm đau cô gái trước mặt cậu vậy. Khuôn mặt Duy nhìn gần đẹp đến nỗi Vỹ chỉ có thể ngồi yên ngắm nhìn, môi cũng không mấp máy được nữa. Cặp mắt đa tình của Duy như thể bắt mất hồn Vỹ từ lúc nào. Đến khi cậu hoàn thành xong "tác phẩm" của mình, Vỹ vẫn ngẩn người ra. Duy phải lắc lắc tay Vỹ mấy cái, cô mới thôi ngẩn ngơ. Soi mình trong gương, Vỹ tròn xoe mắt, lắc lắc mái tóc dày:
- Ai đây?
- Victoria's Secret đã qua photoshop. - Duy cười toe toét.
- Không. - Vỹ nheo nheo mắt về phía Duy - Là Victoria's Secret phiên bản Valentine.
- Hả? Valentine? - Duy ngạc nhiên hỏi lại.
- Bao lâu cậu không xem lịch rồi? Mình tưởng cậu đếm từng ngày để mong gặp mình cơ đấy! Hôm nay đã 14/2 rồi đồ xinh đẹp ạ! Chắc những ngày vừa rồi cậu chỉ soi gương thôi hả?
- Không. Mình nhớ cậu.
- Hả? - Đến lượt Vỹ bị bất ngờ.
- Những ngày vừa rồi, vì bận nhớ cậu mà mình hết thời gian rỗi để làm thứ khác.
- Giờ mình ở đây rồi, cậu sẽ làm gì nữa? - Vỹ thích thú ghé mặt mình vào gần khuôn mặt xinh đẹp đối diện.
Duy bất ngờ tiến gần hơn và ghé sát môi vào tai Vỹ, thầm thì, khẽ như một chút gió lạc ngang:
- Mình yêu cậu mất rồi, Victoria's Secret!
Vỹ có cảm giác thời gian ngừng hẳn vào khoảnh khắc kỳ diệu lạ lùng ấy. Cô không cảm nhận được tiếng thở của chính mình nữa. Câu nói của Duy như vọng lại từ nơi xa xăm không biết nào. Cô chỉ cần liếc mắt vào chiếc gương trước mặt là có thể nhận ra hai má mình đang đỏ ửng lên. Cô chưa hề chuẩn bị cho tình huống bất ngờ quá đỗi đáng yêu này. Cố gắng thu hồi hết cảm xúc, Vỹ hắng giọng một cái, nghiêng đầu nhìn Duy:
- Cho mình một lí do đi.
- Vì cậu là Victoria's Secret!
- Một lí do cụ thể hơn!
- Thôi được rồi, - Duy gật đầu - vì cậu rất giống một người.
- Mẹ, chị, hay bạn gái cũ của cậu? - Vỹ nhe răng cười he he.
- Bạn gái tương lai của mình.
Nói rồi, để mặc Vỹ lại bối rối ngẩn ngơ thêm lần nữa, Duy kéo tay Vỹ đặt trong lòng mình, rồi dịu dàng lau đi một vệt phấn không đều trên má cô.
- Mình đùa đấy, không phải là rất giống đâu, mà cậu... sẽ là người đó nhé, Victoria's Secret! À không, Vỹ!
Vỹ lắc đầu rất khẽ rồi mỉm cười nhìn thật sâu vào mắt Duy:
- Cứ gọi mình là Victoria's Secret! Nếu không nhờ nó, chắc giờ cậu đang tỏ tình với cô gái nào khác rồi.
- Cậu không chạy trốn được nhân duyên đâu! - Duy dí tay vào trán Vỹ.
- Phải rồi. - Vỹ "à" lên một tiếng rồi vội mở túi xách, lôi ra một cái hộp nhỏ, đặt vào tay Duy, thầm thì - Tặng cậu này. Trong một lần shopping lanh quanh thấy và nghĩ ngay đến cậu.
Duy đón lấy với vẻ thích thú lạ lùng. Bên trong là một chiếc gương nhỏ cầm tay hình thỏi chocolate. Cậu bật cười mở nắp gương, soi mình trong đó. Phản chiếu bên trong tấm kính nhỏ là một khuôn mặt đẹp đang sáng ngời vẻ hạnh phúc không giấu giếm.
- Người đẹp ơi, - Vỹ dịu dàng - sau này, nếu có bất cứ điều gì làm cậu khóc, thì cứ tự nhiên mà khóc cho thật ngon nhé! Đừng nén lòng. Xong xuôi rồi cứ việc soi gương dặm phấn kẻ mắt lại, như chưa có gì xảy ra cả! Hiểu không? Cảm xúc để lâu không thể hiện sẽ di căn thành tâm bệnh đấy!
Vỹ nói câu cuối cùng với vẻ mặt hài hước làm Duy không sao nhịn cười được. Cậu yêu cô gái này quá! Cô gái luôn dịu dàng ở cạnh bên, chẳng bao giờ vồn vã, nhưng chưa từng bỏ rơi những xúc cảm của cậu, cô gái có đôi mắt to tròn màu đen láy ít gặp và luôn phảng phất bên mình hương nước hoa Victoria's Secret. Có lẽ đó cũng là người duy nhất cho phép cậu khóc mà không màng đến việc đẹp - xấu của bản thân. Cô gái ấy, đang ở trước mặt cậu đây rồi. Một cách không cố ý, Valentine của cậu trở nên ngọt ngào và dễ thương như chưa từng.
- Mà này, mình đã tặng quà cho cậu rồi. Cậu không có gì đáp trả lại à? - Vỹ nhỏ nhẻ nghịch ngợm.
- Hát tặng cậu nhé!
- Rhythm of the rain hả?
- Đồ ngốc! Trời có mưa đâu! - Duy lại dí tay vào giữa trán Vỹ làm cô la oai oái.
- Thế là bản tình ca nào?
- Love you like a love song.
Lần thứ bao nhiêu trong ngày, đôi má Vỹ ửng lên màu đỏ thẹn thùng này, cô cũng không nhớ nữa. Mặc kệ, nhỉ! Chỉ cần đó là vì hạnh phúc.
- Mà, học trang điểm ấy, mình có cần mang theo cái gì không?
- Cậu thì có cái gì mà mang, làm như mình không biết cậu mười chín năm chưa từng trang điểm ấy! Ha ha. - Duy phá lên cười - Chỉ cần mang theo bộ mặt lơ ngơ ấy là được rồi.
Có tiếng Vỹ cười trong điện thoại. Khoảnh khắc này, Duy đáng yêu quá! Vỹ chỉ cười thôi mà chẳng đáp lại được gì. Cho đến khi Duy bảo:
- Thế nhé, Victoria's Secret. Sài Gòn đợi phố biển này.
cô cũng chỉ ậm ừ rồi tắt máy. Đầu cô còn ong ong những suy nghĩ vẩn vơ về Duy. Có lẽ nỗi nhớ của cô dành cho chàng trai xinh đẹp này đã không còn đơn giản nữa rồi. Cô nghe tim mình lỡ mất đâu đó một nhịp hệt như lần đầu tiên bắt gặp đôi mắt nâu trong trẻo dịu dàng đó nhìn mình. Ai bảo Duy quá đáng yêu và lúc nào cũng mang cho cô cảm giác mình phải ở bên chăm sóc và yêu thương đứa trẻ "19+" này. Mà, mỗi lần ở bên Duy cũng thật lạ, cảm giác như thời gian trôi rất hiền rất êm, như đang trải qua những cơn nhớ - quên đơn thuần của trời đất.
Tình yêu à? Biết đâu đấy!...
***
Vỹ phụng phịu để mặc Duy nắm tay mình lôi xềnh xệch đến trước bàn trang điểm. Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng cô còn khá ngại ngùng khi tiếp xúc "món" khó nhằn xa lạ này. Duy ấn cô ngồi xuống ghế rồi từ tốn chỉ vào từng thứ trong bộ đồ trang điểm "đồ sộ" của mình, tự hào giới thiệu, vẻ điệu bộ như thầy giáo thực thụ:
- Nhìn kĩ nhé! Đây là kem lót, đây là phấn phủ, đây là chì vẽ chân mày, chì kẻ mắt, cái này là phấn che khuyết điểm, còn đây là...
- Lắm thứ thế! - Vỹ nhăn mặt. Cô có cảm giác mình sắp bị ngộp với những thứ Duy vừa chỉ.
- Trật tự! Chưa xong đâu. Còn đây là hộp phấn mắt này! Mình còn chưa giới thiệu bộ cọ trang điểm cơ bản đấy!
- Chịu thôi, nhiều thế này mình nhớ không nổi đâu. - Vỹ lè lưỡi.
- Này! - Duy quát khẽ một tiếng - Cậu có phải con gái không đấy?
Vỹ chun mũi phản pháo lại ngay:
- Còn cậu rành thế này thì có phải là con trai không?
Duy bỗng nắm lấy cổ tay Vỹ giật về phía mình, và dí sát mặt mình vào khuôn mặt đang bị bất ngờ tột độ kia, thầm thì:
- Đồ ngốc, nhìn kĩ đi. Khuôn mặt này chỉ đẹp thôi chứ không pê-đê nhé!
Vỹ rút tay về lại và phá lên cười ngặt nghẽo. Kỳ thực, cô đang che giấu việc mình bối rối và hoàn toàn bị thu hút bởi đôi mắt nâu ấy ở cự ly quá gần.
- Thôi biết rồi, dạy mình tiếp đi. Ha ha ha. Mình nghiêm túc "tầm sư học đạo" đây!
Vỹ nói là làm. Cô ngồi ngoan ngoãn lắng nghe Duy giảng giải từng dụng cụ trang điểm nhỏ nhất, cố gắng ghi nhớ công dụng của từng thứ. Duy mỉm cười đung đưa lọ nước hoa hồng trên tay:
- Làm mẫu nhé! Ngồi yên đấy!
Quả thật, không ngồi yên sao được khi khuôn mặt Vỹ hoàn toàn đơ ra khi Duy dịu dàng bôi từng lớp kem, lớp phấn, rồi tỉ mần kẻ mi mắt cho cô. Mọi thứ Duy làm thật nhẹ nhàng, như sợ những dụng cụ trang điểm bé nhỏ này sẽ làm đau cô gái trước mặt cậu vậy. Khuôn mặt Duy nhìn gần đẹp đến nỗi Vỹ chỉ có thể ngồi yên ngắm nhìn, môi cũng không mấp máy được nữa. Cặp mắt đa tình của Duy như thể bắt mất hồn Vỹ từ lúc nào. Đến khi cậu hoàn thành xong "tác phẩm" của mình, Vỹ vẫn ngẩn người ra. Duy phải lắc lắc tay Vỹ mấy cái, cô mới thôi ngẩn ngơ. Soi mình trong gương, Vỹ tròn xoe mắt, lắc lắc mái tóc dày:
- Ai đây?
- Victoria's Secret đã qua photoshop. - Duy cười toe toét.
- Không. - Vỹ nheo nheo mắt về phía Duy - Là Victoria's Secret phiên bản Valentine.
- Hả? Valentine? - Duy ngạc nhiên hỏi lại.
- Bao lâu cậu không xem lịch rồi? Mình tưởng cậu đếm từng ngày để mong gặp mình cơ đấy! Hôm nay đã 14/2 rồi đồ xinh đẹp ạ! Chắc những ngày vừa rồi cậu chỉ soi gương thôi hả?
- Không. Mình nhớ cậu.
- Hả? - Đến lượt Vỹ bị bất ngờ.
- Những ngày vừa rồi, vì bận nhớ cậu mà mình hết thời gian rỗi để làm thứ khác.
- Giờ mình ở đây rồi, cậu sẽ làm gì nữa? - Vỹ thích thú ghé mặt mình vào gần khuôn mặt xinh đẹp đối diện.
Duy bất ngờ tiến gần hơn và ghé sát môi vào tai Vỹ, thầm thì, khẽ như một chút gió lạc ngang:
- Mình yêu cậu mất rồi, Victoria's Secret!
Vỹ có cảm giác thời gian ngừng hẳn vào khoảnh khắc kỳ diệu lạ lùng ấy. Cô không cảm nhận được tiếng thở của chính mình nữa. Câu nói của Duy như vọng lại từ nơi xa xăm không biết nào. Cô chỉ cần liếc mắt vào chiếc gương trước mặt là có thể nhận ra hai má mình đang đỏ ửng lên. Cô chưa hề chuẩn bị cho tình huống bất ngờ quá đỗi đáng yêu này. Cố gắng thu hồi hết cảm xúc, Vỹ hắng giọng một cái, nghiêng đầu nhìn Duy:
- Cho mình một lí do đi.
- Vì cậu là Victoria's Secret!
- Một lí do cụ thể hơn!
- Thôi được rồi, - Duy gật đầu - vì cậu rất giống một người.
- Mẹ, chị, hay bạn gái cũ của cậu? - Vỹ nhe răng cười he he.
- Bạn gái tương lai của mình.
Nói rồi, để mặc Vỹ lại bối rối ngẩn ngơ thêm lần nữa, Duy kéo tay Vỹ đặt trong lòng mình, rồi dịu dàng lau đi một vệt phấn không đều trên má cô.
- Mình đùa đấy, không phải là rất giống đâu, mà cậu... sẽ là người đó nhé, Victoria's Secret! À không, Vỹ!
Vỹ lắc đầu rất khẽ rồi mỉm cười nhìn thật sâu vào mắt Duy:
- Cứ gọi mình là Victoria's Secret! Nếu không nhờ nó, chắc giờ cậu đang tỏ tình với cô gái nào khác rồi.
- Cậu không chạy trốn được nhân duyên đâu! - Duy dí tay vào trán Vỹ.
- Phải rồi. - Vỹ "à" lên một tiếng rồi vội mở túi xách, lôi ra một cái hộp nhỏ, đặt vào tay Duy, thầm thì - Tặng cậu này. Trong một lần shopping lanh quanh thấy và nghĩ ngay đến cậu.
Duy đón lấy với vẻ thích thú lạ lùng. Bên trong là một chiếc gương nhỏ cầm tay hình thỏi chocolate. Cậu bật cười mở nắp gương, soi mình trong đó. Phản chiếu bên trong tấm kính nhỏ là một khuôn mặt đẹp đang sáng ngời vẻ hạnh phúc không giấu giếm.
- Người đẹp ơi, - Vỹ dịu dàng - sau này, nếu có bất cứ điều gì làm cậu khóc, thì cứ tự nhiên mà khóc cho thật ngon nhé! Đừng nén lòng. Xong xuôi rồi cứ việc soi gương dặm phấn kẻ mắt lại, như chưa có gì xảy ra cả! Hiểu không? Cảm xúc để lâu không thể hiện sẽ di căn thành tâm bệnh đấy!
Vỹ nói câu cuối cùng với vẻ mặt hài hước làm Duy không sao nhịn cười được. Cậu yêu cô gái này quá! Cô gái luôn dịu dàng ở cạnh bên, chẳng bao giờ vồn vã, nhưng chưa từng bỏ rơi những xúc cảm của cậu, cô gái có đôi mắt to tròn màu đen láy ít gặp và luôn phảng phất bên mình hương nước hoa Victoria's Secret. Có lẽ đó cũng là người duy nhất cho phép cậu khóc mà không màng đến việc đẹp - xấu của bản thân. Cô gái ấy, đang ở trước mặt cậu đây rồi. Một cách không cố ý, Valentine của cậu trở nên ngọt ngào và dễ thương như chưa từng.
- Mà này, mình đã tặng quà cho cậu rồi. Cậu không có gì đáp trả lại à? - Vỹ nhỏ nhẻ nghịch ngợm.
- Hát tặng cậu nhé!
- Rhythm of the rain hả?
- Đồ ngốc! Trời có mưa đâu! - Duy lại dí tay vào giữa trán Vỹ làm cô la oai oái.
- Thế là bản tình ca nào?
- Love you like a love song.
Lần thứ bao nhiêu trong ngày, đôi má Vỹ ửng lên màu đỏ thẹn thùng này, cô cũng không nhớ nữa. Mặc kệ, nhỉ! Chỉ cần đó là vì hạnh phúc.
Bạn đã xem chưa ?
VỀ TRANG CHỦ Tải game online cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình53/2388