Admin
[On 24/24] Lượt xem : 445 |
Tôi nhớ anh, nhớ, rất nhớ, nhớ đến quay quắt.
***
Bảo Ngọc về quê thăm bà ngoại hôm trước thì hôm sau tôi bị cảm, khắp người đau như dần, tôi bỏ nắm gạo vào nồi cơm điện nấu cháo, định mua lạng thịt nạc mà không nhấc chân lên nổi. Miệng đắng, cháo trắng, tôi cố nuốt 2 thìa cháo, uống 2 viên Paracetamol rồi nằm mê mệt. Nửa ngày trôi qua, tôi tỉnh và uống thêm 2 viên thuốc nữa, uống Paracetamol mà không ăn gì chắc chắn sẽ bị đau dạ dày, nhưng phải uống thôi, nếu không sẽ gục mất. Bây giờ tôi không buồn ngủ nữa, chỉ mệt và đau người, tôi nằm, nỗi nhớ anh và con cuộn lên từng đợt, làm cái đau thêm nhức nhối, đau đến tê buốt từng đầu ngón tay, tôi nhấc điện thoại lên bấm số của anh rồi lại xoá, rồi lại bấm, rồi lại xoá… lần cuối cùng tiếng chuông reo lên là lúc tôi tắt máy và buông rời điện thoại, tôi không thể gọi cho anh.
Tha thứ cho em
Tha thứ cho em
Chuông reo. Tôi nhấc máy, tiếng anh ấm áp:
- Em à, em đang ở đâu đấy
- Em đang ở quê với mẹ
- Tự nhiên anh thấy nóng ruột quá, đang định qua nhà thăm em và con
(Tiếc thật, giá mình không gọi, tôi thầm nghĩ)
- Em đưa Bảo Ngọc về thăm bà, chả hiểu sao nấm đợt này lên rất nhỏ mà bị chấm đen ở đầu, mình xử lý thế nào hở anh?
Anh tỉ mỉ bày cho tôi cách xử lý, tôi hỏi chỉ để hỏi, chỉ để được nói chuyện với anh một chút thôi, chứ tôi đã giúp mẹ tôi giải quyết vấn đề này từ lâu rồi.
***
Hai năm trước, tôi được phân công đến Viện nghiên cứu của anh để cùng thực hiện một đề tài. Ngay từ ngày đầu, tôi đã bị cuốn hút bởi người chủ nhiệm đề tài, anh đẹp trai và cực kỳ giỏi chuyên môn. Tôi kinh ngạc về khả năng làm việc của anh, thường chúng tôi mong chóng hết giờ là vội vàng ra về, còn bao nhiêu việc ở nhà. Nhưng bao giờ anh cũng ở lại và thường làm việc đến nửa đêm mới về. Anh làm việc miệt mài rất nghiêm túc, và nổi nóng khi chúng tôi không hoàn thành công việc, cô bạn tôi sợ đến mức tẹo nữa xin rút ra khỏi nhóm. Nhưng vào những giờ nghỉ ngơi, anh lại cực kỳ hài hước và quan tâm đến mọi người.
Công việc nhiều, thường chúng tôi phải ở lại làm thêm, tôi thuê anh Taxi-moto đưa Bảo Ngọc đến thẳng cơ quan tôi, cháu cùng ăn với chúng tôi và học bài ngay tại cơ quan, thường 8, 9 giờ tôi mới đưa cháu về nhà. Chúng tôi không ăn ở ngoài mà mỗi ngày cắt một người ra nấu nướng, về sau thấy tôi nấu ngon nên tự nhiên tôi thành đầu bếp lúc nào không biết, đương nhiên mọi người phải làm thêm phần chuyên môn của tôi. Phải nói là tôi nấu ăn rất ngon (bạn bè thường đùa là tôi chọn nhầm nghề), và rất thích mọi người khen ngợi tài nấu bếp của mình, nhưng cái cách khen của anh thì thật độc đáo. Anh ăn những món tôi nấu rất từ tốn, thong thả tận hưởng và sự thoải mái thể hiện trên cả từng cơ mặt, hết đồ ăn, anh nhẹ nhàng đưa bát lên, đổ đến giọt cuối cùng vào thìa, rất chậm, và ăn. Không một lời khen, nhưng tôi cảm động lắm. Bạn đừng nghĩ rằng nghề nấu ăn là không có cảm xúc nhé, rất nhiều cảm xúc. Mỗi lần nhìn anh chắt những giọt nước cuối vào thìa, bao giờ tim tôi cũng ngừng lại vì xúc động, tôi rất muốn múc thêm cho anh mà không dám. Về sau, bao giờ tôi cũng làm dư thêm một suất, lặng lẽ để phần anh vì biết anh làm việc đến tận nửa đêm.
Nhớ ngày đầu tôi đưa Bảo Ngọc đến cơ quan, anh hỏi:
- Con mấy tuổi rồi
- Con 12 tuổi
- Bằng Bình An nhà bác, nhưng con phải cao hơn Bình An đến nửa cái đầu
Anh xoa đầu cháu và nói, anh không hỏi con học lớp mấy, học có giỏi không như mọi người vẫn hỏi. Mấy hôm sau anh mua cho Bảo Ngọc một món đồ chơi, nói là bác thấy cái này hay quá, tiện mua cho Bình An, bác mua cho con luôn. Lúc rảnh rỗi, anh rất hay kể chuyện Bình An nhà anh, tôi luôn hình dung anh có một gia đình thật hạnh phúc mà ngưỡng mộ. Hạnh phúc quá đi chứ, Bình An thông minh học giỏi, vợ anh trẻ và xinh, làm việc ở ngân hàng, rất giỏi giao tiếp và sành điệu, anh là thủ trưởng một cơ quan và thành đạt. Chẳng giống tôi, một mẹ một con, công việc thì làng nhàng, tương lai một màu xám xịt. Tôi cảm động vì thấy anh yêu quí Bảo Ngọc, nhưng về sau tôi biết, anh yêu quí bất kỳ một đứa trẻ nào, đứa nào anh cũng gọi là con và xưng bác, vì vậy ở cái cơ quan nghiên cứu này, mọi người sợ ông viện trưởng nhưng lại chẳng bao giờ e ngại khi mang con mình đến. Đợt ấy, chúng tôi phải đi công tác xa, tôi đang lúng túng không biết gửi Bảo Ngọc cho ai thì anh bảo: “Em cứ đưa cháu đến nhà anh, nó ngủ và chơi với Bình An”. Thế là Bảo Ngọc đến nhà anh, một tuần sau tôi đón cháu về, cháu và Bình An đã trở thành đôi bạn thân thiết. Những dịp rảnh rỗi, hai đứa hay đi chơi với nhau và cháu đưa Bình An về nhà tôi ăn. Cháu thì thầm với tôi:
- Nhà Bình An ăn chán lắm, bà giúp việc chỉ toàn nấu súp bí với kho cá thôi, nó không ăn nên không thể cao được.
Tôi phì cười vì cái cách nghĩ của trẻ con, rồi hỏi:
- Thế sao cô Hà không nấu?
- Cô Hà ít khi ăn ở nhà lắm, Bình An bảo mẹ nó toàn bận tiếp khách thôi, hôm nào không tiếp khách thì cô ấy cho nó đi ăn hiệu.
Tôi thoáng buồn, mỗi lần Bình An đến là tôi nấu gì đó cho 2 đứa ăn. Mỗi lần nấu lại nghĩ đến anh ăn súp bí và cá kho trường kì. Thỉnh thoảng làm được món gì đặc biệt, tôi bảo Bảo Ngọc “con mang đến cho Bình An”, tôi không biết mình đã muốn chăm sóc anh từ lúc nào. Cả những hôm ở cơ quan được về sớm, không phải nấu gì tôi cũng khéo léo để lại một chút gì cho anh ăn lúc nửa đêm.
Kết thúc đề tài, trong bữa tiệc chia tay, cô bạn thì thầm:
- Người như ông Thiêm mà vợ cặp bồ
- Gì cơ?
- Đừng nói gì nhé, ông ấy chưa biết đâu…
Lòng tôi nổi giông, mọi thứ trên bàn tiệc bỗng nhiên đắng ngắt.
Lúc ra về, khi bắt tay anh giữ tay tôi lâu hơn một chút. Tôi thoáng ngỡ ngàng, rồi cứ giữ mãi trong lòng kỷ niệm về cái bắt tay ấy.
***
Việc chung đã xong, chúng tôi cũng chẳng có lý do để gặp nhau nữa. Tôi buồn khi nghĩ chuyện gia đình anh rồi lại gạt đi (rõ vớ vẩn, chuyện nhà người ta, mình lo cho Bảo Ngọc còn chưa xong…), cho đến một hôm, anh gọi cho tôi và bảo:
- Chắc anh ly hôn em ạ, anh bán nhà đi, để cho mẹ con cô ấy một nửa, còn một nửa anh về quê mua một cái nhà và sống ở đó.
Tôi giãy nảy:
- Anh không thể về quê, người tài như anh mà về quê thì xã hội thiệt thòi lắm.
- Anh có bỏ chuyên môn đâu, anh mua một mảnh đất và vẫn tiếp tục làm việc mà, ai bảo ở quê anh không làm việc được, anh cần sự thanh thản.
- Thế anh có nghĩ đến Bình An không?
- Anh nghĩ nhiều, Bình An sẽ sống với mẹ, thỉnh thoảng anh qua thăm con
- Không được anh ơi, Bảo Ngọc nhà em thiếu bố, em biết, cháu thiệt thòi nhiều lắm, anh yêu trẻ thế, anh xa Bình An sao được.
………………
Cả đêm đó, tôi không ngủ được, thương anh, thương Bình An, tôi ôm Bảo Ngọc mà nước mắt rơi lã chã.
Từ hôm đó, chúng tôi không bao giờ đề cập đến chuyện riêng của anh nữa, nhưng hay kiếm cớ để gặp nhau. Lúc thì: Hôm nay anh đi họp qua đây, tiện thăm em và con. Lúc thì: Anh nói chuyện ở hội thảo…, anh mời em tham gia. Lúc thì: Có bài viết của anh ở tạp chí…, anh tặng em đọc cho vui. Còn tôi thì mải nấu món này món khác, tôi gọi cho anh:
- Món này ngon lắm, em nói Bảo Ngọc mang sang cho Bình An.
- Thôi, để bố con anh sang, đừng bắt Bảo Ngọc đi, tội con.
Đêm đêm, tôi lên mạng, bắt đầu tìm những bài mới về chuyên môn gửi cho anh. Có khi tìm được một bài thơ hay, một bức ảnh đẹp tôi cũng gửi cho anh, tôi biết anh không có thời gian…
Có một ngày, anh hớn hở nói với tôi:
- Đề tài chúng mình làm được duyệt rồi, dự án chuẩn bị triển khai, anh mời em tham gia.
Lòng tôi tràn trề hạnh
Bạn đã xem chưa ?
VỀ TRANG CHỦ Tải game online cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình445/654