Admin
[On 24/24] Lượt xem : 911 |
uốn được ngồi cạnh bên bà, thủ thỉ những câu chuyện ngày xửa ngày xưa, nhìn bà cười nụ cười vô tư, bởi lâu lắm rồi ông mới thấy lòng mình bình yên như thế.
Suốt đêm không ngủ được, ông nằm cố gắng nhớ lại từng kỷ niệm với bà dù là nhỏ nhất, từ lần đầu tiên hai người gặp mặt, đến từng khoảnh khắc và câu chuyện ông và bà nói với nhau, những lời hứa để dành cho đến mai sau, và cả phút giây xa nhau mà ông nghĩ tình yêu của mình cũng theo đó mà chết. Hóa ra, định mệnh là có thật, và định mệnh đã cho ông gặp lại bà, dẫu là phải bước qua một đoạn đường quá dài, quá xa, ông nghĩ, vẫn còn là chưa muộn. Sáng mai, ông sẽ đến tìm bà sớm, ông không thể ngăn được mình khỏi sự háo hức và trông ngóng, như cái ngày mới yêu thời trai trẻ. Có lẽ tình yêu trong sâu thẳm trái tim ông mới chỉ ngủ quên mấy chục năm thôi chứ chưa hẳn là đã trôi đi đâu mất. Và ông tin chắc, nếu quả thực ông và bà sinh ra là để yêu nhau, thì giờ là lúc thích hợp nhất để ông bắt đầu lại từ đầu, bằng một tình yêu không quá cuồng nhiệt đậm sâu, nhưng vừa đủ để ông và bà dìu nhau đến tận cùng của hạnh phúc, một thứ hạnh phúc già nua nhưng chưa một lần cũ kỹ, chưa một lần bị lãng quên.
***
Sáng sớm, khi tiếng gáy đầu tiên của con gà trống vang lên, ông lục đục trở mình dậy. Không hiểu sao, ông thấy lòng khoan khoái và thấy thân thể khỏe khoắn lạ thường. Con Mẫn Mẫn ngoe nguẩy nhìn ông bằng đôi mắt tròn khó hiểu, chắc lâu lắm rồi, cũng có thể là lần đầu tiên, nó thấy ông chủ mình huýt sáo theo một bản nhạc yêu đời đến thế. Ông dọn nhà sạch sẽ, thay nước cho con chim chào mào trong chiếc lồng màu xanh treo trước hiên nhà. Sau đó, ông là bộ quần áo vest tinh tươm, rồi soi mình trong gương. Nhìn ông vẫn còn phong độ đấy chứ! Mỉm cười, ông ngẫm nghĩ, không biết hôm qua sau khi gặp ông về, bà có vui như thế này không nhỉ?
Chỗ bà ở cách nhà ông chừng năm cây số, ông lấy chiếc xe đạp cũ kỹ ra, lau chùi bóng loáng, rồi khóa cửa nhà, dắt xe ra cổng. Bà Năm hàng xóm là người đầu tiên nhận ra sự khác biệt của ông so với thường ngày, bà hỏi khi thấy ông tủm tỉm đạp xe qua:
- Ông lão này hôm nay có việc gì mà ăn mặc nhìn bảnh bao vậy?
- Ừa, mới hồi xuân! – Ông nói nửa đùa nửa thật, cố cất giấu niềm vui vào bên trong nhưng hình như nó vẫn nở ra ngoài, trên khóe miệng ông tươi roi rói.
Nhà bà ở là một khu trọ khá tồi tàn, nơi có mấy căn phòng cấp bốn cũ kỹ liêu xiêu nối tiếp nhau, có lẽ người thuê trọ ở đây cũng toàn người làm công việc bán buôn đầu tắt mặt tối. Kiếm được một chỗ ở thoái mái đàng hoàng ở cái thành phố xa hoa bậc nhất này đâu phải là điều đơn giản, nhất lại đối với một người phụ nữ lao động chân tay, côi cút một thân một mình như bà. Ông cũng nghĩ là cuộc sống của bà còn khó khăn, nhưng thực sự không tưởng tượng được rằng bà thiếu thốn đến như vậy. Dựng xe trước cổng, ông bỗng thấy trong lòng ngập ngừng chững lại. Có một chút gì đó như xót xa, day dứt đang làm tâm trạng của ông như chùng xuống. Liệu bà có đối diện với ông bằng ánh nhìn mặc cảm, liệu bà sẽ chấp nhận để cho người bạn già như ông tới lui san sẻ nhọc nhằn, hay bà sẽ lại một lần nữa bỏ ông mà đi như mấy chục năm về trước? Bất giác, giọng một người phụ nữ lớn tuổi vang lên phía sau lưng:
- Ông tìm ai?
- Tôi...à, tôi tìm bà Loan! – Ông cười, thoáng chút bối rối.
Bà lão chừng sáu mươi tuổi nheo mắt nhìn ông một lượt vẻ tò mò, rồi bước lại gần nói nhỏ:
- Có phải ông là...ông gì nhỉ, hừm...
- Tôi tên Tâm, bạn cũ của bà Loan.
- A đúng rồi! – Mắt bà lão bỗng sáng lên, bà chợt nắm lấy khuỷu tay ông, mời vào ngồi trong căn phòng thứ hai từ ngoài vào. – Hôm qua về bà ấy vui lắm, ngồi kể là số phận run rủi thế nào lại được gặp lại người bạn thân thiết sau mấy chục năm trời. Bà ấy còn nói là chắc ông sẽ tới thăm, ông ngồi chơi một lát, bà ấy đi bán đồ rong cũng sắp về rồi...
- Phiền bà...
- Tôi chuyển đến khu trọ này cũng vài năm, còn bà ấy không biết ở đây bao lâu rồi nữa. Bà Loan hiền lành, tốt tính lại chịu khó cần mẫn nên cả xóm ai cũng quý. Chỉ tiếc là số bà ấy khổ, đến lúc về già rồi cũng không có một mụn con, người thân cũng chẳng còn, cứ một mình thui thủi gánh gồng hết ngày này qua ngày khác, nghĩ cũng tội.
Người đàn bà đối diện buông một cái lắc đầu khiến cho lòng ông se sắt lại. Ông hỏi thêm về cuộc sống của bà bấy lâu nay, và từng câu chuyện nhỏ vụn vặt dần được mở ra, chắp nối chúng lại, ông thấy mình xót xa và thương bà quá! Người phụ nữ ông đã từng coi là cả cuộc đời mình, đã vì ông mà phải chịu cô đơn, buồn tủi gần trọn cả kiếp người.
Gần trưa bà mới về, vẫn là đôi quang gánh và cái thúng trên vai, nhìn bà bước khoan thai qua cánh cổng nhỏ, mắt ông rưng rưng...Bà quay lại, nhìn thấy ông đang bước theo chân, thoáng chút giật mình, như một thói quen, và đưa tay lên vén tóc rồi luống cuống không nói được thành lời.
Vào phòng bà chơi, ông đưa mắt nhìn khắp nơi, là một không gian nhỏ hẹp với rất ít đồ đạc, một ít quần áo được gấp ngăn nắp dưới chân giường, một cái bếp ga nhỏ và vài cái bát cơm, ngoài ra chẳng còn gì khác. Bà nhìn ông bằng ánh mắt ngại ngần, nói khẽ:
- Nhà em chỉ tuềnh toàng thế này thôi, anh không ngại thì ở lại dùng cơm với em nhé!
Ông gật đầu cười, không hiểu sao ông thấy trong lòng ấm áp lạ thường. Ông và bà lại tiếp tục câu chuyện dang dở từ hôm qua, biết ông cũng đang sống một mình, nụ cười của bà như có chút buồn và lo lắng hơn.
- Già cả rồi, sao không để con cháu phụng dưỡng chứ?
- Thì cũng định nghe lời chúng nó rồi, nhưng tại vì không quen với cuộc sống bên đó. Với lại, giờ thì không nỡ rời xa nơi đây, vì...
Ông bỏ lửng câu nói, nhìn bà quay mặt đi chỗ khác. Ông muốn nói tiếp, nhưng không biết phải mở lời thế nào.
Bữa cơm đạm bạc với thịt luộc và rau luộc được bê ra. Ông hít hà mùi thức ăn bà nấu, như để thưởng thức cái hương vị quá khứ từ rất xa xôi dội về. Hai ông bà vừa ăn, vừa nói cười vui vẻ, quả thực, đã rất lâu rồi ông mới được ăn bữa cơm ngon đến như vậy. Ông hào hứng nói với bà:
- Hay chiều nay về nhà anh chơi cho biết nhà biết cửa!
- Thôi, để khi khác cũng được. – Bà cười bẽn lẽn, gắp miếng thịt vào bát ông.
- Khi khác gì nữa, hôm nay nghỉ bán hàng chiều một hôm đi, được không?
Bà quay đi, không dám đối diện với cái nhìn đầy háo hức từ phía ông. Bà gật nhẹ, nụ cười như thuở con gái lại chực nở trên môi. Gặp lại ông, bà cũng thấy bồi hồi, xao xuyến lắm. Ông lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng rất cuồng nhiệt, lúc nào cũng lấn át những xúc cảm của bà, kể cả khi cả hai đã về già, thì không hiểu sao bà vẫn không thể ngăn lại những cảm xúc mãnh liệt sâu thẳm bên trong mình khi đối diện với ông.
Buổi chiều, bà sửa soạn thay bộ quần áo mới. Nói là mới thôi, nhưng bà mua lâu rồi, chỉ là rất lâu không có dịp mặc, bà bỗng muốn mình xinh đẹp, khi bên cạnh ông. Hai ông bà đèo nhau qua những con đường đầy ắp xe cộ, ngồi phía sau, bám vào lưng áo ông, bà nhớ lại cái thuở ngày xưa, khi chàng trai trẻ ngày nào cũng lóc cóc đạp xe hơn hai cây số đến gặp cô gái, chỉ chốc lát thôi rồi lại lầm lũi đạp về. Đúng là không thể tin được, như một cái chớp mắt, bà lại được ngồi sau lưng ông, nhưng cuộc đời thì đã đổi thay nhiều quá.
- Anh có mệt không anh?
- Mệt chứ! Nhưng còn chút hơi sức cuối cùng, không dùng nó phí!
Bà bật cười, vẫn là cái cách nói chuyện tưng tửng đó, giọng điệu đó đã làm bà chết mê ch
Suốt đêm không ngủ được, ông nằm cố gắng nhớ lại từng kỷ niệm với bà dù là nhỏ nhất, từ lần đầu tiên hai người gặp mặt, đến từng khoảnh khắc và câu chuyện ông và bà nói với nhau, những lời hứa để dành cho đến mai sau, và cả phút giây xa nhau mà ông nghĩ tình yêu của mình cũng theo đó mà chết. Hóa ra, định mệnh là có thật, và định mệnh đã cho ông gặp lại bà, dẫu là phải bước qua một đoạn đường quá dài, quá xa, ông nghĩ, vẫn còn là chưa muộn. Sáng mai, ông sẽ đến tìm bà sớm, ông không thể ngăn được mình khỏi sự háo hức và trông ngóng, như cái ngày mới yêu thời trai trẻ. Có lẽ tình yêu trong sâu thẳm trái tim ông mới chỉ ngủ quên mấy chục năm thôi chứ chưa hẳn là đã trôi đi đâu mất. Và ông tin chắc, nếu quả thực ông và bà sinh ra là để yêu nhau, thì giờ là lúc thích hợp nhất để ông bắt đầu lại từ đầu, bằng một tình yêu không quá cuồng nhiệt đậm sâu, nhưng vừa đủ để ông và bà dìu nhau đến tận cùng của hạnh phúc, một thứ hạnh phúc già nua nhưng chưa một lần cũ kỹ, chưa một lần bị lãng quên.
***
Sáng sớm, khi tiếng gáy đầu tiên của con gà trống vang lên, ông lục đục trở mình dậy. Không hiểu sao, ông thấy lòng khoan khoái và thấy thân thể khỏe khoắn lạ thường. Con Mẫn Mẫn ngoe nguẩy nhìn ông bằng đôi mắt tròn khó hiểu, chắc lâu lắm rồi, cũng có thể là lần đầu tiên, nó thấy ông chủ mình huýt sáo theo một bản nhạc yêu đời đến thế. Ông dọn nhà sạch sẽ, thay nước cho con chim chào mào trong chiếc lồng màu xanh treo trước hiên nhà. Sau đó, ông là bộ quần áo vest tinh tươm, rồi soi mình trong gương. Nhìn ông vẫn còn phong độ đấy chứ! Mỉm cười, ông ngẫm nghĩ, không biết hôm qua sau khi gặp ông về, bà có vui như thế này không nhỉ?
Chỗ bà ở cách nhà ông chừng năm cây số, ông lấy chiếc xe đạp cũ kỹ ra, lau chùi bóng loáng, rồi khóa cửa nhà, dắt xe ra cổng. Bà Năm hàng xóm là người đầu tiên nhận ra sự khác biệt của ông so với thường ngày, bà hỏi khi thấy ông tủm tỉm đạp xe qua:
- Ông lão này hôm nay có việc gì mà ăn mặc nhìn bảnh bao vậy?
- Ừa, mới hồi xuân! – Ông nói nửa đùa nửa thật, cố cất giấu niềm vui vào bên trong nhưng hình như nó vẫn nở ra ngoài, trên khóe miệng ông tươi roi rói.
Nhà bà ở là một khu trọ khá tồi tàn, nơi có mấy căn phòng cấp bốn cũ kỹ liêu xiêu nối tiếp nhau, có lẽ người thuê trọ ở đây cũng toàn người làm công việc bán buôn đầu tắt mặt tối. Kiếm được một chỗ ở thoái mái đàng hoàng ở cái thành phố xa hoa bậc nhất này đâu phải là điều đơn giản, nhất lại đối với một người phụ nữ lao động chân tay, côi cút một thân một mình như bà. Ông cũng nghĩ là cuộc sống của bà còn khó khăn, nhưng thực sự không tưởng tượng được rằng bà thiếu thốn đến như vậy. Dựng xe trước cổng, ông bỗng thấy trong lòng ngập ngừng chững lại. Có một chút gì đó như xót xa, day dứt đang làm tâm trạng của ông như chùng xuống. Liệu bà có đối diện với ông bằng ánh nhìn mặc cảm, liệu bà sẽ chấp nhận để cho người bạn già như ông tới lui san sẻ nhọc nhằn, hay bà sẽ lại một lần nữa bỏ ông mà đi như mấy chục năm về trước? Bất giác, giọng một người phụ nữ lớn tuổi vang lên phía sau lưng:
- Ông tìm ai?
- Tôi...à, tôi tìm bà Loan! – Ông cười, thoáng chút bối rối.
Bà lão chừng sáu mươi tuổi nheo mắt nhìn ông một lượt vẻ tò mò, rồi bước lại gần nói nhỏ:
- Có phải ông là...ông gì nhỉ, hừm...
- Tôi tên Tâm, bạn cũ của bà Loan.
- A đúng rồi! – Mắt bà lão bỗng sáng lên, bà chợt nắm lấy khuỷu tay ông, mời vào ngồi trong căn phòng thứ hai từ ngoài vào. – Hôm qua về bà ấy vui lắm, ngồi kể là số phận run rủi thế nào lại được gặp lại người bạn thân thiết sau mấy chục năm trời. Bà ấy còn nói là chắc ông sẽ tới thăm, ông ngồi chơi một lát, bà ấy đi bán đồ rong cũng sắp về rồi...
- Phiền bà...
- Tôi chuyển đến khu trọ này cũng vài năm, còn bà ấy không biết ở đây bao lâu rồi nữa. Bà Loan hiền lành, tốt tính lại chịu khó cần mẫn nên cả xóm ai cũng quý. Chỉ tiếc là số bà ấy khổ, đến lúc về già rồi cũng không có một mụn con, người thân cũng chẳng còn, cứ một mình thui thủi gánh gồng hết ngày này qua ngày khác, nghĩ cũng tội.
Người đàn bà đối diện buông một cái lắc đầu khiến cho lòng ông se sắt lại. Ông hỏi thêm về cuộc sống của bà bấy lâu nay, và từng câu chuyện nhỏ vụn vặt dần được mở ra, chắp nối chúng lại, ông thấy mình xót xa và thương bà quá! Người phụ nữ ông đã từng coi là cả cuộc đời mình, đã vì ông mà phải chịu cô đơn, buồn tủi gần trọn cả kiếp người.
Gần trưa bà mới về, vẫn là đôi quang gánh và cái thúng trên vai, nhìn bà bước khoan thai qua cánh cổng nhỏ, mắt ông rưng rưng...Bà quay lại, nhìn thấy ông đang bước theo chân, thoáng chút giật mình, như một thói quen, và đưa tay lên vén tóc rồi luống cuống không nói được thành lời.
Vào phòng bà chơi, ông đưa mắt nhìn khắp nơi, là một không gian nhỏ hẹp với rất ít đồ đạc, một ít quần áo được gấp ngăn nắp dưới chân giường, một cái bếp ga nhỏ và vài cái bát cơm, ngoài ra chẳng còn gì khác. Bà nhìn ông bằng ánh mắt ngại ngần, nói khẽ:
- Nhà em chỉ tuềnh toàng thế này thôi, anh không ngại thì ở lại dùng cơm với em nhé!
Ông gật đầu cười, không hiểu sao ông thấy trong lòng ấm áp lạ thường. Ông và bà lại tiếp tục câu chuyện dang dở từ hôm qua, biết ông cũng đang sống một mình, nụ cười của bà như có chút buồn và lo lắng hơn.
- Già cả rồi, sao không để con cháu phụng dưỡng chứ?
- Thì cũng định nghe lời chúng nó rồi, nhưng tại vì không quen với cuộc sống bên đó. Với lại, giờ thì không nỡ rời xa nơi đây, vì...
Ông bỏ lửng câu nói, nhìn bà quay mặt đi chỗ khác. Ông muốn nói tiếp, nhưng không biết phải mở lời thế nào.
Bữa cơm đạm bạc với thịt luộc và rau luộc được bê ra. Ông hít hà mùi thức ăn bà nấu, như để thưởng thức cái hương vị quá khứ từ rất xa xôi dội về. Hai ông bà vừa ăn, vừa nói cười vui vẻ, quả thực, đã rất lâu rồi ông mới được ăn bữa cơm ngon đến như vậy. Ông hào hứng nói với bà:
- Hay chiều nay về nhà anh chơi cho biết nhà biết cửa!
- Thôi, để khi khác cũng được. – Bà cười bẽn lẽn, gắp miếng thịt vào bát ông.
- Khi khác gì nữa, hôm nay nghỉ bán hàng chiều một hôm đi, được không?
Bà quay đi, không dám đối diện với cái nhìn đầy háo hức từ phía ông. Bà gật nhẹ, nụ cười như thuở con gái lại chực nở trên môi. Gặp lại ông, bà cũng thấy bồi hồi, xao xuyến lắm. Ông lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng rất cuồng nhiệt, lúc nào cũng lấn át những xúc cảm của bà, kể cả khi cả hai đã về già, thì không hiểu sao bà vẫn không thể ngăn lại những cảm xúc mãnh liệt sâu thẳm bên trong mình khi đối diện với ông.
Buổi chiều, bà sửa soạn thay bộ quần áo mới. Nói là mới thôi, nhưng bà mua lâu rồi, chỉ là rất lâu không có dịp mặc, bà bỗng muốn mình xinh đẹp, khi bên cạnh ông. Hai ông bà đèo nhau qua những con đường đầy ắp xe cộ, ngồi phía sau, bám vào lưng áo ông, bà nhớ lại cái thuở ngày xưa, khi chàng trai trẻ ngày nào cũng lóc cóc đạp xe hơn hai cây số đến gặp cô gái, chỉ chốc lát thôi rồi lại lầm lũi đạp về. Đúng là không thể tin được, như một cái chớp mắt, bà lại được ngồi sau lưng ông, nhưng cuộc đời thì đã đổi thay nhiều quá.
- Anh có mệt không anh?
- Mệt chứ! Nhưng còn chút hơi sức cuối cùng, không dùng nó phí!
Bà bật cười, vẫn là cái cách nói chuyện tưng tửng đó, giọng điệu đó đã làm bà chết mê ch
Bạn đã xem chưa ?
VỀ TRANG CHỦ Tải game online cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình911/1120