“Chờ mùa thu đi qua đây, gửi lại chút nắng ấm áp…
Vô tình tôi để mất anh lâu rồi.”
Anh mới chuyển tới căn hộ này, một căn hộ trong khu chung cư cũ, nằm trên tầng 9.
***
18h.
Nắng tàn nhuộm vàng cả chiều dài hành lang. Cánh cửa đối diện căn hộ của anh đóng chặt. Mấy ngày hôm nay dọn nhà anh cũng không nhìn thấy chủ nhân căn hộ đó. Mọi người nói đó là một cô gái. Một cô gái đẹp nhưng trái tính, kì quặc. Có chút gì đó gợi lên trí tò mò của anh về người hàng xóm mới. Anh nhìn chăm chú cánh cửa gỗ màu xanh rêu. Cánh cửa không khóa ngoài, cô ấy đang ở nhà. Anh mỉm cười, nụ cười của những giọt nắng tàn. Anh đặt xuống phía bên ngoài cánh cửa một chiếc cupcake nhỏ đựng trong túi giấy, gõ nhẹ lên cánh cửa hai lần rồi quay trở về nhà của mình.
20h.
Anh đi ra ngoài. Chiếc cupcake vẫn đứng ưỡn ẹo trước cánh cửa xanh rêu.
21h35′.
Anh trở về. Chiếc cupcake vẫn trơ lì không dịch chuyển dù chỉ nửa centimet.
Khi cả khu chung cư chuyển vào chế độ im lặng, tiếng mèo hoang kêu như xé màn đêm thành những mảnh cước nhỏ. Anh tắt chiếc đèn bàn, tiếng mèo im bặt. Bên ngoài hành lang, tiếng cửa gỗ mở ra nghe kẽo kẹt, tiếng giày cao gót nện xuống nền lộc cộc. Im ắng một chút, tiếng túi giấy loạt xoạt, hình như cô hàng xóm đã để ý tới chiếc bánh gặp mặt của anh. Lại là tiếng của cửa gỗ, rồi tiếng bước đi xa dần của đôi giày cao gót.
Màn đêm lôi anh vào giấc ngủ, ánh trăng len lỏi qua ô kính, in lên sàn nhà bóng một con mèo nhỏ đang đứng bên ngoài bệ cửa sổ. Nó rên nhẹ trong cổ họng rồi nhảy xuống, chạy về cuối phố.
…
Vì thang máy của khu chung cư này xuống cấp trầm trọng nên những tầng trên cao hầu như không có ai sử dụng. Riêng tầng 9 lại là một ngoại lệ, ở đó giờ có anh, cô và một con mèo hoang.
Anh chuyển tới đây đã được khoảng một tuần nhưng vẫn chưa một lần được nhìn thấy cánh cửa xanh rêu bật mở. Chỉ có những đêm muộn, khi cả khu chung cư chìm vào im lặng anh mới lắng nghe được âm thanh mở cửa cùng với gót giày bước đi xa dần.
Con mèo hoang hằng đêm vẫn đứng trên bệ cửa sổ phòng anh, kêu lên những tiếng xé toác sự yên lặng của đêm muộn. Anh rùng mình bởi tiếng kêu thảm thiết của nó, bật mở cửa sổ, dùng tay xua con mèo đen có đôi mắt xanh sáng quắc tới ghê rợn đang chăm chú nhìn mình. Con mèo bị xua đuổi, nó giơ nanh vuốt, cào mạnh vào tay anh, để lại một vết xước dài rồi nhảy khỏi bệ cửa sổ.
Bôi thuốc mỡ vào vết cào của con mèo, anh nằm lên giường, khuôn mặt điển trai lộ vẻ khó hiểu. Nếu anh không nhầm, móng vuốt của con mèo đen đanh đá đó … màu đỏ đun.
…
4h30 sáng.
Anh thức dậy sớm, dự tính chạy bộ một vòng quanh khu chung cư rồi bắt chuyến xe sớm đi xa. Vừa bước chân ra khỏi cửa, tiếng gót giầy lại lộc cộc vang lên. Cô nàng kì lạ này, leo 9 tầng cầu thang bộ với một đôi cao gót thật là đáng nể. Dòng suy nghĩ của anh dừng lại khi thoảng qua mũi anh là mùi bạc hà mát lạnh. Anh đứng lặng người khi cô gái xuất hiện. Một cô gái mảnh khảnh, tóc dài xoăn màu đen, da trắng, môi đánh son đỏ, mặc chiếc váy màu đen bó sát cùng đôi giày cao gót cũng màu đen nốt. Dường như nhận ra sự hiện diện của anh, cô quay lại nhìn vào mắt anh. Cô có đôi mắt màu xanh biếc đến lạnh người. Sự xuất hiện của cô gái xinh đẹp khiến anh choáng ngợp. Anh khẽ mấp máy môi:
- Xin chào! Tôi là…
Cô đặt tay lên môi mình ra hiệu anh im lặng, mỉm cười với anh rồi bước vào căn hộ đối diện. Cánh cửa đóng lại trong sự bần thần của anh. Móng tay của cô gái xinh đẹp ấy màu đỏ đun.
…
Từ xa về, anh đặt trước cánh cửa màu xanh rêu một túi giấy đựng những chiếc bánh macaron màu sắc.
Bước vào căn phòng ngập nắng của mình, anh đặt phía bên ngoài bệ cửa sổ thêm một chiếc macaron màu socola nữa.
Đến đêm, anh lại nằm lắng nghe tiếng mèo kêu tha thiết và tiếng gót giày cô vang vang xa xăm ngoài hành lang.
Sáng sớm anh lại cố dậy sớm, chờ tới lúc cô gái ấy trở về để được nhìn thấy cô ấy một lần nữa. Lần nào gặp anh, cô cũng chỉ mỉm cười, nụ cười nhàn nhạt với đôi mắt xanh lạnh như băng. Ngón tay sơn móng màu đỏ đun vẫn cứng đầu đặt lên môi ra hiệu im lặng mỗi khi anh định nói gì đó.
Mọi thứ dần hình thành như một thói quen. Thói quen đặt cupcake trước cửa phòng cô và bên ngoài bệ cửa sổ. Thói quen thức khuya đợi tiếng mèo kêu, đợi tiếng giày cô gái nhà đối diện đi xa dần. Thói quen dậy sớm nhìn thấy cô trong chốc lát. Thói quen … nhớ cô.
…
Thật khó tin khi nghĩ rằng anh yêu đơn phương một cô gái chưa một lần chính thức nói chuyện. Một cô gái chỉ ra ngoài vào ban đêm, chỉ có thể gặp được lúc sáng sớm. Một cô gái ma mị hút hồn anh ngay từ cái nhìn lần đầu tiên. Khó tin nhưng là sự thật. Ôi, anh yêu cô gái ấy mất rồi.
Anh không biết cô là ai. Không biết cô làm nghề gì. Chỉ thấy mọi người trong khu chung cư không ưa cô. Mọi người nói cô làm nghề bán thân. Gái bán thân. Cô đi khuya về sớm. Ăn mặc quyến rũ. Trang điểm đậm. Luôn nhìn người khác với con mắt khiêu khích. Không bao giờ nói chuyện với bất kì ai. Một người kì lạ. Không nên lại gần.
***
Chàng trai mới chuyển vào căn nhà phía đối diện đó. Anh ta có nụ cười thật hiền. Ánh mắt anh ta ngọt ngào như những chiếc cupcake đặt trong túi giấy thường xuất hiện trước cửa nhà tôi. Cái cách anh nhìn tôi không suồng sã như những kẻ trai bụi bặm tôi gặp trên phố mỗi đêm, cách anh nhìn tôi, nó ấm áp lắm.
Chàng trai nhà đối diện, hình như anh làm thiết kế. Tôi thấy những cuộn giấy vẽ ngổn ngang trong phòng anh, anh vẽ đẹp lắm. Tôi thấy anh vẽ lại công viên bên cạnh khu chung cư chúng tôi ở, anh vẽ cái hành lang cũ trải dài nắng, anh vẽ lại con mèo đen hay đứng trên bệ cửa phòng anh, và, anh vẽ tôi. Anh vẽ một người con gái tóc xoăn dài, đôi mắt màu xanh biếc, đôi môi đỏ. Anh vẽ tôi nhìn buồn quá. Anh vẽ tôi như thể anh biết rằng … vốn dĩ tôi không thuộc về thế giới này.
Chiều ngả nắng vàng đọng vào từng nét vẽ của anh. Tôi nhảy nhẹ nhàng từ ban công nhà mình theo một vòng hành lang, tôi đứng đón nắng trên bệ cửa nhà anh. Anh mở cửa, không xua tôi đi như lần trước, anh đẩy về phía tôi một chiếc muffin trà xanh. À, anh biết làm bánh, những chiếc bánh anh làm chẳng bao giờ tôi để sót, nó ngon lắm. Thích thú với chiếc bánh của anh một lúc, đến khi tôi ngẩng đầu lên đã thấy anh lại cắm cúi vào trang giấy kẻ vẽ dở dang. Tôi lách qua khe cửa sổ, nhảy xuống chân ghế anh, dụi đầu vào ống quần anh, anh bỏ thước bút xuống, bế tôi vào lòng.
- Nhóc con, mày ở đâu đến đây thế?
Nếu được, tôi cũng muốn nói cho anh biết tôi là ai, tôi từ đâu đến. Tôi là một con Mèo Hoang. Con Mèo Hoang sống trong căn hộ đối diện với anh. Ban ngày tôi đi lang thang khắp nơi dưới hình dạng một con mèo đen hoang dại, đêm đến tôi trở về làm người. Tôi ra ngoài vào ban đêm để được hít thở khí trời khi là một con người, để mọi người nhìn mình bằng ánh mắt dành cho một con người. Dĩ nhiên, họ luôn nhìn tôi bằng ánh mắt dành cho một con người – chính xác là một con điếm. Tôi không phải một con điếm. Tôi chỉ đi lang thang cho hết đêm, đi để cảm nhận mình là một người bình thường thôi. Nhưng chẳng ai chịu nghĩ tôi bình thường – trừ anh.
Sau hôm từ nhà anh về, trước cửa nhà tôi không xuất hiện thêm chiếc bánh nào cả. Anh cũng chẳng dậy sớm chờ tôi như mọi lần. Anh tắt điện ngủ sớm, anh chẳng thèm đoái hoài tới con mèo đen bên ngoài bệ cửa nhà anh, đang nhìn anh, thiết tha.
Anh chán con mèo kì quặc này rồi.
Anh có mối bận tâm khác rồi.
Một cô gái khác.
Một cô gái nhỏ bé, xinh xắn, dễ thương. Cô gái với đôi má trắng, đôi môi hồng, đôi mắt nâu. Cô ấy hay cười.
Bạn đã xem chưa ?
VỀ TRANG CHỦ Tải game online cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình235/444