Admin
[On 24/24] Lượt xem : 308 |
g thể ấn vào nút gọi được. Trong lòng âm thầm tự nói với mình cho dù đã kết thúc thì vẫn có thể làm lại từ đầu. Nhưng là cứ đến những lúc ấy lại chẳng thể nào gọi nổi cho cô - những âm thanh rối loạn trong quá khứ nhắc nhở rằng cô đã thực sự muốn lấy đy tính mạng của anh.
Anh ngẩng đầu, không để ý đến Đường Hãn Đông thần sắc giật mình, thản nhiên hỏi: “ Cái gì mà bẫy?\". Đường Hãn Đông xé tấm khăn giấy trong tay ném qua chỗ anh: “ Công ty cha cô ấy có lẽ sẽ sớm phá sản. Mở rộng quá nhanh, đầu tư quá lớn, lại gặp đúng lúc chính phủ có điều chỉnh về chính sách bất động sản, tiền vốn đã không kịp để quay vòng. Gần nhất mấy ngày hôm nay, ngày nào chẳng qua ngân hàng tôi hy vọng có thể có được phê chuẩn để vay vốn. Đáng tiếc là khoản thế chấp không đủ, ngân hàng tôi quả thực là không thể giúp được\".
Anh quả thực là đã từng nghe qua. Chính phủ sắp tới sẽ co ngắn lại vòng quay chu chuyển tiền tệ, muốn cho vay nay lại càng thêm gian nan. Rất nhiều tiểu xí nghiệp bởi vì không được cho vay nên dẫn đến tuyên bố phá sản.
Đường Hãn Đông nhìn anh, nheo mắt lại hỏi: “ Như thế nào? Có muốn tôi vì cậu mà cho phụ thân của cô ta vay tiền? Coi như cậu thiếu tôi một ân tình\". Làm cho tiểu tử này nợ ân tình, về sau trước mặt bằng hữu khác có thể diễu võ dương oai, nghĩ đến là đã thích rồi. Chỉ tiếc rằng khoái cảm này chưa duy trì được 5 giây liền bị Ngôn Bách Nghiêu lãnh đạm từ chối: “ Không cần! Tôi với cô ta không có quan hệ gì cả!\". Giờ này ngày này, cô với anh thực sự cũng chẳng có nửa điểm quan hệ với nhau.
Đường Hãn Đông nhụt chí nói: “ Cậu không phải vì không muốn thiếu nợ ai đúng không? Chẳng lẽ định chính ngân hàng cậu cho vay sao?\". Ngôn Bách Nghiêu nhẹ nhàng lộ ra nụ cười lạnh nhạt trên môi, hàm ý mỉa mai: “ Chẳng phải cậu nói ông ta không đủ thế chấp nên không cho vay sao? Tôi vì sao còn phải đồng ý? Người làm ăn chẳng lẽ lại chọn chuyện thua lỗ?\".
Đường Hãn Đông cẩn thận suy nghĩ lại, nói tên tiểu tử này có ý đối với Uông Thủy Mạt thật không giống. Lại nói hắn đối với cô không có ý tứ gì thì càng không giống. Nhưng nếu có chút gì đó quan tâm thì chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn cha cô ta trên bờ vực phá sản sao?. Hắn cầm lấy chén rượu trong tay lắc nhẹ, cầm ly rượu đưa lên mũi hít đủ mùi hương thơm nồng, chậm rãi mở miệng: “ Tốt nhất là cậu không nên có gì với cô ta\". Dừng một chút mới tiếp tục: “ Em họ cậu vài ngày trước còn muốn nhờ tôi xin số điện thoại của cô ta. Xem ra tên nhóc ấy là có ý tứ đó. Cậu tìm cơ hội để nói qua với hắn xem. Em họ cậu nhất định là có cổ phần ở ngân hàng đy\".
Ngôn Bách Nghiêu nghe vậy liền hỏi: “ Chuyện khi nào thế?\". Đường Hãn Đông trả lời qua loa: “ Tầm 3 - 4 ngày trước\". Ngôn Bách Nghiêu nhớ tới chính là ngày mà Bách Thiên qua nhà anh vào buổi sáng rồi còn dùng điểm tâm với anh, bộ dạng muốn hỏi gì đó nhưng lại thôi. Thì ra là muốn hỏi số điện thoại của cô. Thật sự khiến anh coi thường Uông Thủy Mạt mà, mấy năm không gặp, trình độ câu dẫn nam nhân ngày càng cao rồi đấy. Chẳng phải năm đó sau khi chia tay với anh chỉ ba tháng đã liền ở cùng người khác sao. Hiện tại mới thực cảm thấy chế giễu, mới chỉ một ngày mà đã khiến Bách Thiên mê mẩn.
Đường Hãn Đông lại uống một ngụm rượu, miễn cưỡng nói: “ Không thể phủ nhận được rằng Uông Thủy Mạt nhìn rất trong sáng, có lẽ là hợp với gu của em trai cậu. Em trai cậu như thế nào mà lại muốn chơi đùa cùng, thực rất dễ bị kiểu con gái này mê hoặt. Không giống như tôi đây, thân kinh bách chiến, sẽ nhận ra ngay cái kiểu trong sáng đó chỉ dùng để diễn mà thôi\". Ngôn Bách Nghiêu lại liếc mắt nhìn hắn, ngẫm nghĩ lại cô gái hôm trước đy cùng với anh. Ở trước thì treo biển thanh khiết trong sáng, nhưng sau lưng lại cặp kè với những công tử có tiền có của.
Cô năm đó thực sự là một cô gái trong sáng, đơn thuần, tất cả đều biểu hiện qua khí chất thuần khiết đó. Năm đó cô thích nhất mặc áo phông quần jean, cũng không hề có mua hàng hiệu, ngay cả một cái liếc mắt nhìn những cửa hàng hiệu cũng không có. Có một lần hai người đy ngang qua một cửa hiệu đắt tiền, kỳ thật mà nói cũng chẳng phải là danh tiếng hàng đầu, lúc ấy trong tủ kính ma-nơ-canh có mặc một chiếc váy trắng rất đẹp, rất thanh nhã; cô có liếc mắt qua vài lần anh liền lập tức hiểu là cô rất thích chiếc váy ấy. Anh kéo cô vào bên trong cửa hàng nhưng cô lại kiên quyết từ chối. Cô còn nói anh là kẻ phá gia chi tử.
Nhớ lại lúc đó cô còn trừng mắt, làm bộ hung hăng mà mắng anh: “ Ngôn Bách Nghiêu, anh hãy nhớ kỹ cho em! Chỉ có tình nhân mới tiêu xài tiền bạn trai lung tung. Về sau em sẽ là vợ anh, cho nên bây giờ phải giúp anh tiết kiệm!\". Thanh âm mềm mại đó tuyệt đối không có một chút uy lực uy hiếp đến anh, nhưng tận sâu trong đáy lòng anh lại cảm thấy rất ấm áp. Khi ấy trên đường người đến người đy tấp nập, nhưng dưới ánh đèn nê-ông mới lên, anh chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh của cô mà thôi.
Cô vẫn nghĩ anh lúc đấy có gia cảnh rất đỗi bình thường, phí sinh hoạt cũng không thoải mái. Mà anh cũng chưa từng nói với cô anh đến từ một gia đình có quyền thế, là một gia tộc thật lớn. Quá khứ đã dạy cho anh nhiều bài học, trong đó bài học không tiết lộ về gia thế là bài học đầu tiên, bởi trước đã có không ít người tiếp cận anh với mục đích không tốt. Lần này sang Mỹ du học, anh đã hứa với cha mẹ thực hiện 3 điều. Điều thứ nhất chính là không sống trong biệt thự mà tự mình thuê phòng bên ngoài. Thứ hai là ngoại trừ năm đầu tiên được chu cấp còn những năm sau tự phải kiếm tiền sinh hoạt. Tuy rằng từ nhỏ anh đã sống trong hoàn cảnh sung túc, tiền gửi ngân hàng đã sớm trở thành một tiểu phú ông, nhưng khi sang Mỹ, anh vẫn thật giản dị, chơi cổ phiếu kiếm tiền.
Năm đó nếu không vì cô sinh non có lẽ hiện tại anh đã là cha rồi. Anh biết cô rất thích có con, mỗi khi khi đường nhìn thấy trẻ con cô đều thể hiện sự yêu mến nồng nhiệt. Ngày ngày ôm cô ngủ trong lòng, cô đã từng nói qua với anh: “ Chúng ta về sau sẽ có mấy con hả anh?\". Anh nghĩ ngợi một hồi rồi đáp: “ Một con thôi!\". Rồi cô lại không ngừng nháy mắt: “ Vì sao? Vì sao chỉ muốn có 1 đứa? Em muốn 3 con cơ! 3 con!\". Anh lại làm bộ nghiêm túc, nhìn nàng nói: “ Không! Bé yêu ạ, chúng ta phải thực hiện kế hoạch hóa gia đình, chỉ được sinh 1 đứa thôi nếu em không muốn bị phạt tiền!\". Cô cười đến mức quặn thắt cả bụng, khi trở lại bình thường liền trốn trong bụng anh. Sau lại liền mơ mơ màng màng, lấy tay chọc vào người anh: “ Ngôn Bách Nghiêu, em muốn có 2 con. Phải là 2 con cơ. Một đứa giống anh, một đứa giống em. Phiền tiền thì phạt tiền. Ngày mai em sẽ tính xem sẽ bị phạt bao nhiêu!\". Anh lúc này đã muốn ngủ, chỉ ừ hữ, rồi lại đem cô ôm vào trong lòng tiến vào mộng đẹp.
Cô đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn dòng người đến rồi đy, những người đó nếu không phải ai cũng hăng hái bước đy thật nhanh thì sẽ đem lại một cảm giác thật không chân thực và vô lực. Giống như thế giới phồn hoa bên ngoài kia chăng đầy sự rối ren lại cách với nơi cô đang đứng đây rất nhiều những bức tường thủy tinh thật dày, thật xa, chỉ có thể đứng ngoài nhìn vào mà chẳng thể vào bước vào bên trong, vĩnh viễn sẽ không thể nào cảm nhận được sự ấm áp.
Căn phòng này là quà tốt nghiệp của phụ thân mua tặng cho cô. Ông đã rất hào hứng và tự hào vì cô, đối với ông cô là đứa con gái bảo bối đầy trân quý. Cho dù là cô cỡ nào ỷ lại, cỡ nào không hiểu phép, cỡ nào tính khí ngang ngược, ông vĩnh viễn như vậy, coi cô là bảo bối của mình. Thật không giống với ai kia, không thể nào chịu nổi tính khí cũng như sự trẻ con của cô. Thân thể lại bắt
Anh ngẩng đầu, không để ý đến Đường Hãn Đông thần sắc giật mình, thản nhiên hỏi: “ Cái gì mà bẫy?\". Đường Hãn Đông xé tấm khăn giấy trong tay ném qua chỗ anh: “ Công ty cha cô ấy có lẽ sẽ sớm phá sản. Mở rộng quá nhanh, đầu tư quá lớn, lại gặp đúng lúc chính phủ có điều chỉnh về chính sách bất động sản, tiền vốn đã không kịp để quay vòng. Gần nhất mấy ngày hôm nay, ngày nào chẳng qua ngân hàng tôi hy vọng có thể có được phê chuẩn để vay vốn. Đáng tiếc là khoản thế chấp không đủ, ngân hàng tôi quả thực là không thể giúp được\".
Anh quả thực là đã từng nghe qua. Chính phủ sắp tới sẽ co ngắn lại vòng quay chu chuyển tiền tệ, muốn cho vay nay lại càng thêm gian nan. Rất nhiều tiểu xí nghiệp bởi vì không được cho vay nên dẫn đến tuyên bố phá sản.
Đường Hãn Đông nhìn anh, nheo mắt lại hỏi: “ Như thế nào? Có muốn tôi vì cậu mà cho phụ thân của cô ta vay tiền? Coi như cậu thiếu tôi một ân tình\". Làm cho tiểu tử này nợ ân tình, về sau trước mặt bằng hữu khác có thể diễu võ dương oai, nghĩ đến là đã thích rồi. Chỉ tiếc rằng khoái cảm này chưa duy trì được 5 giây liền bị Ngôn Bách Nghiêu lãnh đạm từ chối: “ Không cần! Tôi với cô ta không có quan hệ gì cả!\". Giờ này ngày này, cô với anh thực sự cũng chẳng có nửa điểm quan hệ với nhau.
Đường Hãn Đông nhụt chí nói: “ Cậu không phải vì không muốn thiếu nợ ai đúng không? Chẳng lẽ định chính ngân hàng cậu cho vay sao?\". Ngôn Bách Nghiêu nhẹ nhàng lộ ra nụ cười lạnh nhạt trên môi, hàm ý mỉa mai: “ Chẳng phải cậu nói ông ta không đủ thế chấp nên không cho vay sao? Tôi vì sao còn phải đồng ý? Người làm ăn chẳng lẽ lại chọn chuyện thua lỗ?\".
Đường Hãn Đông cẩn thận suy nghĩ lại, nói tên tiểu tử này có ý đối với Uông Thủy Mạt thật không giống. Lại nói hắn đối với cô không có ý tứ gì thì càng không giống. Nhưng nếu có chút gì đó quan tâm thì chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn cha cô ta trên bờ vực phá sản sao?. Hắn cầm lấy chén rượu trong tay lắc nhẹ, cầm ly rượu đưa lên mũi hít đủ mùi hương thơm nồng, chậm rãi mở miệng: “ Tốt nhất là cậu không nên có gì với cô ta\". Dừng một chút mới tiếp tục: “ Em họ cậu vài ngày trước còn muốn nhờ tôi xin số điện thoại của cô ta. Xem ra tên nhóc ấy là có ý tứ đó. Cậu tìm cơ hội để nói qua với hắn xem. Em họ cậu nhất định là có cổ phần ở ngân hàng đy\".
Ngôn Bách Nghiêu nghe vậy liền hỏi: “ Chuyện khi nào thế?\". Đường Hãn Đông trả lời qua loa: “ Tầm 3 - 4 ngày trước\". Ngôn Bách Nghiêu nhớ tới chính là ngày mà Bách Thiên qua nhà anh vào buổi sáng rồi còn dùng điểm tâm với anh, bộ dạng muốn hỏi gì đó nhưng lại thôi. Thì ra là muốn hỏi số điện thoại của cô. Thật sự khiến anh coi thường Uông Thủy Mạt mà, mấy năm không gặp, trình độ câu dẫn nam nhân ngày càng cao rồi đấy. Chẳng phải năm đó sau khi chia tay với anh chỉ ba tháng đã liền ở cùng người khác sao. Hiện tại mới thực cảm thấy chế giễu, mới chỉ một ngày mà đã khiến Bách Thiên mê mẩn.
Đường Hãn Đông lại uống một ngụm rượu, miễn cưỡng nói: “ Không thể phủ nhận được rằng Uông Thủy Mạt nhìn rất trong sáng, có lẽ là hợp với gu của em trai cậu. Em trai cậu như thế nào mà lại muốn chơi đùa cùng, thực rất dễ bị kiểu con gái này mê hoặt. Không giống như tôi đây, thân kinh bách chiến, sẽ nhận ra ngay cái kiểu trong sáng đó chỉ dùng để diễn mà thôi\". Ngôn Bách Nghiêu lại liếc mắt nhìn hắn, ngẫm nghĩ lại cô gái hôm trước đy cùng với anh. Ở trước thì treo biển thanh khiết trong sáng, nhưng sau lưng lại cặp kè với những công tử có tiền có của.
Cô năm đó thực sự là một cô gái trong sáng, đơn thuần, tất cả đều biểu hiện qua khí chất thuần khiết đó. Năm đó cô thích nhất mặc áo phông quần jean, cũng không hề có mua hàng hiệu, ngay cả một cái liếc mắt nhìn những cửa hàng hiệu cũng không có. Có một lần hai người đy ngang qua một cửa hiệu đắt tiền, kỳ thật mà nói cũng chẳng phải là danh tiếng hàng đầu, lúc ấy trong tủ kính ma-nơ-canh có mặc một chiếc váy trắng rất đẹp, rất thanh nhã; cô có liếc mắt qua vài lần anh liền lập tức hiểu là cô rất thích chiếc váy ấy. Anh kéo cô vào bên trong cửa hàng nhưng cô lại kiên quyết từ chối. Cô còn nói anh là kẻ phá gia chi tử.
Nhớ lại lúc đó cô còn trừng mắt, làm bộ hung hăng mà mắng anh: “ Ngôn Bách Nghiêu, anh hãy nhớ kỹ cho em! Chỉ có tình nhân mới tiêu xài tiền bạn trai lung tung. Về sau em sẽ là vợ anh, cho nên bây giờ phải giúp anh tiết kiệm!\". Thanh âm mềm mại đó tuyệt đối không có một chút uy lực uy hiếp đến anh, nhưng tận sâu trong đáy lòng anh lại cảm thấy rất ấm áp. Khi ấy trên đường người đến người đy tấp nập, nhưng dưới ánh đèn nê-ông mới lên, anh chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh của cô mà thôi.
Cô vẫn nghĩ anh lúc đấy có gia cảnh rất đỗi bình thường, phí sinh hoạt cũng không thoải mái. Mà anh cũng chưa từng nói với cô anh đến từ một gia đình có quyền thế, là một gia tộc thật lớn. Quá khứ đã dạy cho anh nhiều bài học, trong đó bài học không tiết lộ về gia thế là bài học đầu tiên, bởi trước đã có không ít người tiếp cận anh với mục đích không tốt. Lần này sang Mỹ du học, anh đã hứa với cha mẹ thực hiện 3 điều. Điều thứ nhất chính là không sống trong biệt thự mà tự mình thuê phòng bên ngoài. Thứ hai là ngoại trừ năm đầu tiên được chu cấp còn những năm sau tự phải kiếm tiền sinh hoạt. Tuy rằng từ nhỏ anh đã sống trong hoàn cảnh sung túc, tiền gửi ngân hàng đã sớm trở thành một tiểu phú ông, nhưng khi sang Mỹ, anh vẫn thật giản dị, chơi cổ phiếu kiếm tiền.
Năm đó nếu không vì cô sinh non có lẽ hiện tại anh đã là cha rồi. Anh biết cô rất thích có con, mỗi khi khi đường nhìn thấy trẻ con cô đều thể hiện sự yêu mến nồng nhiệt. Ngày ngày ôm cô ngủ trong lòng, cô đã từng nói qua với anh: “ Chúng ta về sau sẽ có mấy con hả anh?\". Anh nghĩ ngợi một hồi rồi đáp: “ Một con thôi!\". Rồi cô lại không ngừng nháy mắt: “ Vì sao? Vì sao chỉ muốn có 1 đứa? Em muốn 3 con cơ! 3 con!\". Anh lại làm bộ nghiêm túc, nhìn nàng nói: “ Không! Bé yêu ạ, chúng ta phải thực hiện kế hoạch hóa gia đình, chỉ được sinh 1 đứa thôi nếu em không muốn bị phạt tiền!\". Cô cười đến mức quặn thắt cả bụng, khi trở lại bình thường liền trốn trong bụng anh. Sau lại liền mơ mơ màng màng, lấy tay chọc vào người anh: “ Ngôn Bách Nghiêu, em muốn có 2 con. Phải là 2 con cơ. Một đứa giống anh, một đứa giống em. Phiền tiền thì phạt tiền. Ngày mai em sẽ tính xem sẽ bị phạt bao nhiêu!\". Anh lúc này đã muốn ngủ, chỉ ừ hữ, rồi lại đem cô ôm vào trong lòng tiến vào mộng đẹp.
Cô đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn dòng người đến rồi đy, những người đó nếu không phải ai cũng hăng hái bước đy thật nhanh thì sẽ đem lại một cảm giác thật không chân thực và vô lực. Giống như thế giới phồn hoa bên ngoài kia chăng đầy sự rối ren lại cách với nơi cô đang đứng đây rất nhiều những bức tường thủy tinh thật dày, thật xa, chỉ có thể đứng ngoài nhìn vào mà chẳng thể vào bước vào bên trong, vĩnh viễn sẽ không thể nào cảm nhận được sự ấm áp.
Căn phòng này là quà tốt nghiệp của phụ thân mua tặng cho cô. Ông đã rất hào hứng và tự hào vì cô, đối với ông cô là đứa con gái bảo bối đầy trân quý. Cho dù là cô cỡ nào ỷ lại, cỡ nào không hiểu phép, cỡ nào tính khí ngang ngược, ông vĩnh viễn như vậy, coi cô là bảo bối của mình. Thật không giống với ai kia, không thể nào chịu nổi tính khí cũng như sự trẻ con của cô. Thân thể lại bắt
Bạn đã xem chưa ?
VỀ TRANG CHỦ Tải game online cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình308/2100