Admin
[On 24/24] Lượt xem : 226 |
ng bên dưới. Trác Bất Tuyệt nhìn màn mưa hoa đào quen thuộc kia, ký ức về hai mươi mấy năm trước chợt hiện lên rõ ràng trong đầu, thoáng chốc vẻ mặt liền đại biến. Hắn run rẩy xiết chặt tay, nhìn khắp một lượt rồi đanh giọng nói lớn.
“Hoa Đào công tử?”
Không gian tĩnh lặng không một tiếng động chợt truyền đến một tiếng cười trầm thấp có phần cao ngạo.
“Trác Bất Tuyệt, đã mấy mươi năm qua, không ngờ ngươi vẫn nhớ đến ta.”
Lời vừa dứt, một bóng dáng màu tím nhạt xuất hiện ngay trên võ đài, những bậc cao niên trong giới võ lâm nhân sĩ vừa nhìn thấy khuôn mặt kia thì liền nhanh như chớp đứng bật dậy, vũ khí xuất ra chĩa về phía hắn đầy đề phòng. Ngạo nghễ đứng trên võ đài là một nam nhân có thân hình hơi thấp, vóc dáng vạm vỡ rắn chắc, đôi mắt hoa đào quyến rũ đảo một vòng nhìn khắp bốn phía, khuôn mặt tuấn mỹ cuốn hút cho thấy hắn chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, nhưng những ai đã từng gặp qua hắn đều biết sự thật không phải là thế.
Hoa Đào công tử ba mươi mấy năm trước làm mưa làm gió trên giang hồ, võ công cái thế bất phàm, là một kẻ vô cùng cuồng ngạo và tham vọng. Đối với hắn, giết người là một nghệ thuật hoàn mỹ, bất cứ ai chết dưới tay hắn đều có một bộ dạng nhắm mắt thanh thản, miệng vẫn còn điểm một nụ cười mãn nguyện dù thân thể đã tan nát chỉ còn trơ lại mỗi cái đầu của nạn nhân. Ba mươi năm trước, minh chủ tân nhiệm của võ lâm vừa đảm nhiệm chức vụ được một năm thì chết dưới tay hắn. Cả năm cao thủ đứng đầu trong võ lâm đại hội trước đó cũng cùng chung số phận.
Võ lâm thiếu đi minh chủ như rắn mất đầu, mọi sự vô cùng rối loạn. Đại hội võ lâm được tổ chức gấp gáp để tìm minh chủ kế nhiệm, nhưng đằng sau có kẻ phá đám khiến đại hội liên tục gặp sự cố đẩy hai phe chính tà vào thế đối đầu gay gắt, thương vong vô số. Kẻ đầu sỏ là Hoa Đào công tử chỉ lạnh lùng đứng ngoài xem kịch vui vì chẳng ai bắt được hắn.
Mãi cho đến một ngày nọ, một người tự xưng là Vô Minh xuất hiện, người này dùng lý lẽ hợp tình hợp lý phân tích mọi sự, cuối cùng chỉ rõ thủ phạm phía sau chính là gã Hoa Đào công tử kia. Các nhân vật quan trọng của cả hai phe chính tà đều bị Hoa Đào công tử sát hại, trong một đêm liền quyết định liên thủ, truy cùng giết tận. Không ngờ Hoa Đào công tử không đơn thân độc mã, đằng sau hắn là một đội quân vô cùng đông đúc, hai bên giao đấu mấy ngày mấy đêm bất phân thắng bại. Cuối cùng phe võ lâm oanh liệt chiến thắng nhưng thương vong không sao kể xiết.
Hoa Đào công tử bị dồn vào đường cùng, vẫn một mực ung dung tự tại, xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, Vô Minh đuổi theo đến tận núi Vu Sơn, đường hoàng đòi một đấu một cùng hắn. Trận giao đấu kéo dài hơn một ngày. Đêm hôm đó, trăng sáng vằng vặc, soi rõ hai bóng dáng đang đánh nhau không ngơi nghỉ trên đỉnh Vu Sơn. Trác Bất Tuyệt lúc đó mới 18 tuổi, nằm trong những người truy đuổi Hoa Đào công tử, tận mắt chứng kiến trận đấu một mất một còn lại vô cùng đẹp mắt đó. Cuối cùng Vô Minh bằng một chiêu kỳ lạ đánh trúng tử huyệt của Hoa Đào công tử. Hắn hộc ra một ngụm máu đen, nhìn máu mình nhuộm trên nền đất gập gềnh, cười quỷ dị một tiếng rồi tung mình xuống vực tự sát.
Sau đó võ lâm đồng đạo xuống núi tìm hắn suốt mấy tháng vẫn không thấy xác, mấy năm sau không thấy hắn xuất hiện, ai cũng nghĩ hắn đã chết mất xác hoặc bị thương nặng nên mai danh ẩn tích. Vị Vô Minh kia ngay sau trận đó cũng biến mất vô tăm tích. Thật không ngờ Hoa Đào công tử lại xuất hiện giữa đại hội võ lâm của 30 năm sau.
Hoa Đào công tử vẫn một dáng vẻ như xưa, không xem ai ra gì, đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhìn khắp nơi như mình tìm nạn nhân đầu tiên của mình. Cao thủ võ lâm liếc mắt một cái, không nói một tiếng liền rút vũ khí ra nhất tế hướng về phía hắn, sát khí tràn ngập khắp nơi. Hoa Đào công tử cười to một tràng dài, phẩy tay một cái, một luồng chưởng khí ngay lập tức xuất ra, đánh nát một góc võ đài, ngạo mạn nói.
“Mối thù ba mươi năm trước, hôm nay nợ máu phải trả bằng máu.”
Lời hắn vừa dứt, bên dưới khán đài vang lên hàng loạt tiếng sột soạt của quần áo, đám khán giả đứng đông đen bên dưới bề ngoài có vẻ hiền lành vô hại, không ngờ đa phần lại là tay chân của Hoa Đào công tử trà trộn vào, quần áo tuyền một màu đen, đao kiếm trong tay sáng loáng, đồng loạt vào thế thủ. Cùng lúc từ các lầu các quanh võ đài, hàng trăm cung thủ mặc hắc y nhất tề xuất hiện, đằng đằng sát khí chĩa thẳng tên vào đám người bên dưới.
Trác Bất Tuyệt nhớ lại một màn mưa máu ngày trước, tay cầm kiếm khe khẽ run lên nhưng giọng điệu vẫn vô cùng cứng cỏi.
“Hoa Đào, đừng tưởng ngươi diệt hết chúng ta liền leo lên được chức võ lâm minh chủ. Võ lâm đồng đạo vẫn nhớ mối thù giết người diệt môn của ngươi mấy mươi năm trước, chúng ta dù thịt nát xương tan cũng quyết kéo ngươi xuống mồ…”
Trác Bất Tuyệt đang nói chợt khựng lại, hai mắt trợn to đầy đau đớn, tay ôm ngực hộc lên một tiếng, phun ra một ngụm máu đen ngòm, cùng lúc những nhân sĩ võ lâm khác cũng có phản ứng tương tự. Trác Bất Tuyệt cảm nhận từng cơn đau đang dâng lên cuồn cuộn trong ngực, nghiến răng căm hận.
“Ngươi… đã… làm gì?”
“Làm gì? Chút Thi Độc thôi mà. Ha ha ha…”
Hoa Đào công tử sảng khoái ngửa cổ cười to, nhìn một lượt những kẻ đang đau đớn giãy giụa trên đất, ánh mắt lóe lên những tia thâm độc khó dò.
“Đồ đệ, làm giỏi lắm.”
Hoa Đào công tử không quay lưng, cất tiếng khen ngợi ai đó. Vô Danh công tử nãy giờ vẫn im lặng giấu mình vừa nghe sư phụ gọi liền nhanh chóng bật dậy, vuốt vuốt ống tay dính tuyết, đến trước mặt Hoa Đào quỳ xuống hành lễ.
“Tạ sư phụ khen ngợi, là bổn phận đệ tử phải làm.”
“Tất cả nghe đây, Thi Độc nội trong vòng một ngày không uống thuốc giải, cơ thể sẽ từ từ rữa nát mà chết, ai muốn sống thì quy thuận ta, ta sẽ cho các ngươi thuốc giải độc. Các ngươi chỉ có một canh giờ suy nghĩ, sau một canh giờ, sống hay chết, không phải chuyện của ta.”
Hoa Đào nói xong thì đỉnh đạc ngồi xuống chiếc ghế minh chủ võ lâm để sẵn, bộ dáng cao ngạo của một kẻ chiến thắng, nhìn đám người nằm la liệt trên tuyết bằng nửa con mắt, lòng căm hận suốt bao năm qua rửa được không ít, quá mãn nguyện mà há miệng cười to, tiếng cười vang dội khắp Thủy Viên trấn, nghe vô cùng đáng sợ.
Một canh giờ trôi qua, những kẻ đầu hàng xin về dưới trướng Hoa Đào công tử ngoài những kẻ thuộc tà môn còn có không ít những tên tự xưng danh môn chính phái lại ham sống sợ chết, hèn hạ cúi mình cầu xin ân huệ của Hoa Đào. Trác Bất Tuyệt nhìn thấy cảnh nhục nhã đó, lòng đau như cắt, ngẫm lại cảnh oai hùng oanh oanh liệt liệt ngày xưa thì chỉ biết phẫn hận kêu lên.
“Trời không có mắt! Trời không có mắt mà!”
Lại quay về với Nam Sơn thành, cùng lúc với Tộc Thanh Miêu tiến quân hỏi tội thì đạo phỉ cũng bất ngờ tăng thêm số lần tấn công, lúc này chúng không xưng đạo phỉ mà chính thức nhận là quân yêu nước của Thiên Viễn, đường hoàng tấn công Nam Sơn thành cùng các trấn lân cận, chưa đầy một ngày đã đánh cho quân trấn ải của Lạc Thiên quốc mẻ đầu sứt trán, một đội quân thiện chiến cuối cùng đành thất thủ chạy về Nam Sơn thành trấn giữ.
Lúc Định Vương đến nơi, tình thế đã căng như dây đàn, dưới tường thành quân Thanh Miêu đứng bao vây chặt chẽ, ngay cả một con chuột cũng khó lọt, suốt ngày đòi Định Vương xuất hiện
“Hoa Đào công tử?”
Không gian tĩnh lặng không một tiếng động chợt truyền đến một tiếng cười trầm thấp có phần cao ngạo.
“Trác Bất Tuyệt, đã mấy mươi năm qua, không ngờ ngươi vẫn nhớ đến ta.”
Lời vừa dứt, một bóng dáng màu tím nhạt xuất hiện ngay trên võ đài, những bậc cao niên trong giới võ lâm nhân sĩ vừa nhìn thấy khuôn mặt kia thì liền nhanh như chớp đứng bật dậy, vũ khí xuất ra chĩa về phía hắn đầy đề phòng. Ngạo nghễ đứng trên võ đài là một nam nhân có thân hình hơi thấp, vóc dáng vạm vỡ rắn chắc, đôi mắt hoa đào quyến rũ đảo một vòng nhìn khắp bốn phía, khuôn mặt tuấn mỹ cuốn hút cho thấy hắn chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, nhưng những ai đã từng gặp qua hắn đều biết sự thật không phải là thế.
Hoa Đào công tử ba mươi mấy năm trước làm mưa làm gió trên giang hồ, võ công cái thế bất phàm, là một kẻ vô cùng cuồng ngạo và tham vọng. Đối với hắn, giết người là một nghệ thuật hoàn mỹ, bất cứ ai chết dưới tay hắn đều có một bộ dạng nhắm mắt thanh thản, miệng vẫn còn điểm một nụ cười mãn nguyện dù thân thể đã tan nát chỉ còn trơ lại mỗi cái đầu của nạn nhân. Ba mươi năm trước, minh chủ tân nhiệm của võ lâm vừa đảm nhiệm chức vụ được một năm thì chết dưới tay hắn. Cả năm cao thủ đứng đầu trong võ lâm đại hội trước đó cũng cùng chung số phận.
Võ lâm thiếu đi minh chủ như rắn mất đầu, mọi sự vô cùng rối loạn. Đại hội võ lâm được tổ chức gấp gáp để tìm minh chủ kế nhiệm, nhưng đằng sau có kẻ phá đám khiến đại hội liên tục gặp sự cố đẩy hai phe chính tà vào thế đối đầu gay gắt, thương vong vô số. Kẻ đầu sỏ là Hoa Đào công tử chỉ lạnh lùng đứng ngoài xem kịch vui vì chẳng ai bắt được hắn.
Mãi cho đến một ngày nọ, một người tự xưng là Vô Minh xuất hiện, người này dùng lý lẽ hợp tình hợp lý phân tích mọi sự, cuối cùng chỉ rõ thủ phạm phía sau chính là gã Hoa Đào công tử kia. Các nhân vật quan trọng của cả hai phe chính tà đều bị Hoa Đào công tử sát hại, trong một đêm liền quyết định liên thủ, truy cùng giết tận. Không ngờ Hoa Đào công tử không đơn thân độc mã, đằng sau hắn là một đội quân vô cùng đông đúc, hai bên giao đấu mấy ngày mấy đêm bất phân thắng bại. Cuối cùng phe võ lâm oanh liệt chiến thắng nhưng thương vong không sao kể xiết.
Hoa Đào công tử bị dồn vào đường cùng, vẫn một mực ung dung tự tại, xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, Vô Minh đuổi theo đến tận núi Vu Sơn, đường hoàng đòi một đấu một cùng hắn. Trận giao đấu kéo dài hơn một ngày. Đêm hôm đó, trăng sáng vằng vặc, soi rõ hai bóng dáng đang đánh nhau không ngơi nghỉ trên đỉnh Vu Sơn. Trác Bất Tuyệt lúc đó mới 18 tuổi, nằm trong những người truy đuổi Hoa Đào công tử, tận mắt chứng kiến trận đấu một mất một còn lại vô cùng đẹp mắt đó. Cuối cùng Vô Minh bằng một chiêu kỳ lạ đánh trúng tử huyệt của Hoa Đào công tử. Hắn hộc ra một ngụm máu đen, nhìn máu mình nhuộm trên nền đất gập gềnh, cười quỷ dị một tiếng rồi tung mình xuống vực tự sát.
Sau đó võ lâm đồng đạo xuống núi tìm hắn suốt mấy tháng vẫn không thấy xác, mấy năm sau không thấy hắn xuất hiện, ai cũng nghĩ hắn đã chết mất xác hoặc bị thương nặng nên mai danh ẩn tích. Vị Vô Minh kia ngay sau trận đó cũng biến mất vô tăm tích. Thật không ngờ Hoa Đào công tử lại xuất hiện giữa đại hội võ lâm của 30 năm sau.
Hoa Đào công tử vẫn một dáng vẻ như xưa, không xem ai ra gì, đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhìn khắp nơi như mình tìm nạn nhân đầu tiên của mình. Cao thủ võ lâm liếc mắt một cái, không nói một tiếng liền rút vũ khí ra nhất tế hướng về phía hắn, sát khí tràn ngập khắp nơi. Hoa Đào công tử cười to một tràng dài, phẩy tay một cái, một luồng chưởng khí ngay lập tức xuất ra, đánh nát một góc võ đài, ngạo mạn nói.
“Mối thù ba mươi năm trước, hôm nay nợ máu phải trả bằng máu.”
Lời hắn vừa dứt, bên dưới khán đài vang lên hàng loạt tiếng sột soạt của quần áo, đám khán giả đứng đông đen bên dưới bề ngoài có vẻ hiền lành vô hại, không ngờ đa phần lại là tay chân của Hoa Đào công tử trà trộn vào, quần áo tuyền một màu đen, đao kiếm trong tay sáng loáng, đồng loạt vào thế thủ. Cùng lúc từ các lầu các quanh võ đài, hàng trăm cung thủ mặc hắc y nhất tề xuất hiện, đằng đằng sát khí chĩa thẳng tên vào đám người bên dưới.
Trác Bất Tuyệt nhớ lại một màn mưa máu ngày trước, tay cầm kiếm khe khẽ run lên nhưng giọng điệu vẫn vô cùng cứng cỏi.
“Hoa Đào, đừng tưởng ngươi diệt hết chúng ta liền leo lên được chức võ lâm minh chủ. Võ lâm đồng đạo vẫn nhớ mối thù giết người diệt môn của ngươi mấy mươi năm trước, chúng ta dù thịt nát xương tan cũng quyết kéo ngươi xuống mồ…”
Trác Bất Tuyệt đang nói chợt khựng lại, hai mắt trợn to đầy đau đớn, tay ôm ngực hộc lên một tiếng, phun ra một ngụm máu đen ngòm, cùng lúc những nhân sĩ võ lâm khác cũng có phản ứng tương tự. Trác Bất Tuyệt cảm nhận từng cơn đau đang dâng lên cuồn cuộn trong ngực, nghiến răng căm hận.
“Ngươi… đã… làm gì?”
“Làm gì? Chút Thi Độc thôi mà. Ha ha ha…”
Hoa Đào công tử sảng khoái ngửa cổ cười to, nhìn một lượt những kẻ đang đau đớn giãy giụa trên đất, ánh mắt lóe lên những tia thâm độc khó dò.
“Đồ đệ, làm giỏi lắm.”
Hoa Đào công tử không quay lưng, cất tiếng khen ngợi ai đó. Vô Danh công tử nãy giờ vẫn im lặng giấu mình vừa nghe sư phụ gọi liền nhanh chóng bật dậy, vuốt vuốt ống tay dính tuyết, đến trước mặt Hoa Đào quỳ xuống hành lễ.
“Tạ sư phụ khen ngợi, là bổn phận đệ tử phải làm.”
“Tất cả nghe đây, Thi Độc nội trong vòng một ngày không uống thuốc giải, cơ thể sẽ từ từ rữa nát mà chết, ai muốn sống thì quy thuận ta, ta sẽ cho các ngươi thuốc giải độc. Các ngươi chỉ có một canh giờ suy nghĩ, sau một canh giờ, sống hay chết, không phải chuyện của ta.”
Hoa Đào nói xong thì đỉnh đạc ngồi xuống chiếc ghế minh chủ võ lâm để sẵn, bộ dáng cao ngạo của một kẻ chiến thắng, nhìn đám người nằm la liệt trên tuyết bằng nửa con mắt, lòng căm hận suốt bao năm qua rửa được không ít, quá mãn nguyện mà há miệng cười to, tiếng cười vang dội khắp Thủy Viên trấn, nghe vô cùng đáng sợ.
Một canh giờ trôi qua, những kẻ đầu hàng xin về dưới trướng Hoa Đào công tử ngoài những kẻ thuộc tà môn còn có không ít những tên tự xưng danh môn chính phái lại ham sống sợ chết, hèn hạ cúi mình cầu xin ân huệ của Hoa Đào. Trác Bất Tuyệt nhìn thấy cảnh nhục nhã đó, lòng đau như cắt, ngẫm lại cảnh oai hùng oanh oanh liệt liệt ngày xưa thì chỉ biết phẫn hận kêu lên.
“Trời không có mắt! Trời không có mắt mà!”
Lại quay về với Nam Sơn thành, cùng lúc với Tộc Thanh Miêu tiến quân hỏi tội thì đạo phỉ cũng bất ngờ tăng thêm số lần tấn công, lúc này chúng không xưng đạo phỉ mà chính thức nhận là quân yêu nước của Thiên Viễn, đường hoàng tấn công Nam Sơn thành cùng các trấn lân cận, chưa đầy một ngày đã đánh cho quân trấn ải của Lạc Thiên quốc mẻ đầu sứt trán, một đội quân thiện chiến cuối cùng đành thất thủ chạy về Nam Sơn thành trấn giữ.
Lúc Định Vương đến nơi, tình thế đã căng như dây đàn, dưới tường thành quân Thanh Miêu đứng bao vây chặt chẽ, ngay cả một con chuột cũng khó lọt, suốt ngày đòi Định Vương xuất hiện
Bạn đã xem chưa ?
VỀ TRANG CHỦ Tải game online cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình226/2018