thấy mình nằm trong cái xóm này, ngày ngày nghe bọn đĩ cãi lộn như coi tấu hoài ngoài sân khấu.
Hắn nhắm mắt rồi mở mắt lúc nào cũng chẳng biết, thấy nắng chiếu qua cửa sổ, xuống ngay mắt. Mới đó lại qua một đêm mệt nhoài bởi những giấc mơ hoang dại. Nhìn đồng hồ, đặt tay xuống rồi lại nhìn đồng hồ. Một phút qua, lãng phí cha nó 60 giây cuộc đời vô tích sự. Hắn chẳng cần bận tâm, vì giờ thời gian hắn thừa, chỉ thiếu mỗi tiền, chí ít là thiếu cách biến thời gian thành tiền. Bên ngoài lại vọng vào tiếng tru tréo của con mẹ chủ nhà cách đó không xa.
- Đ.m, mày mà không trả tiền đúng ngày, tao cho người cắt cổ!
Hắn nghĩ đến tháng sau cứ thử không đóng tiền coi con mẹ chằn ăn dám cắt cổ thiệt không. Bất quá thì chết. Chết là nghỉ thở chứ có gì đâu mà lo. Bớt đi một người giành cái bầu khí quyển vẫn đục này chẳng phải hay hơn sao.
Ánh nắng vụt tắt trên mắt hắn. Hay mới đó đã tận thế? Mặt trời bị che lấp. Hình như không phải vì có tiếng đàn bà í ới.
- Anh ngủ dậy chưa? Chạy xe ôm phải không?
Hắn uể oải ngồi dậy, thấy bên cái cửa sổ ghỉ sét khuôn mặt đàn bà lấp ló.
- Dậy chở tui đi công chuyện cái, bà Phượng sầu đời nói anh chạy xe ôm, nên tui qua ủng hộ, mở hàng cho, nhanh, tui chờ.
Nói rồi ả đàn bà đi mất. Chẳng lẽ có tiền lại không lấy, hắn lục đục xả nước cứu thân cùng vài việc vệ sinh sáng xong thì dắt xe ra cửa, đã thấy người vừa kêu ban nãy chờ sẵn, tay cầm cái giỏ xách nhỏ, che ngang bụng lum lúp.
- Mẹ bà! Đầu ngày gặp bà bầu, chắc xui cả ngày.
Nghĩ vậy nhưng ngoài miệng hắn lại hỏi khác.
- Cô đi đâu?
- Chở tui lên Từ Dũ khám thai cái. Tới đó rồi đứng chờ tui nghen, xong rồi chở về, tui trả sộp, yên tâm.
Trên đoạn đường sớm, hắn cũng chẳng nói gì, ả cũng im ỉm nhìn người ta lướt qua mặt.
- Chờ chút! Gần tới rồi, hối gì như giặc, chạy muốn sút quần à.
Ả nói trong điện thoại, chắc có ai đó đang chờ tại bệnh viện. Phải chi cũng có ai đó đang chờ hắn ở nơi nào đó. Hay lát về, hắn đi mượn tiền bọn xã hội đen, để lúc nào cũng có người chờ đợi mình cho nó vui?
Lúc đi khỏi bệnh viện, có một người đi cùng ả, nhìn dáng người, cách vung tay, hắn biết thuộc về thành phần đàn ông "đích thực". Về đến nhà, ả móc ra tờ 200 ngàn đưa hắn.
- Giữ đi, khỏi thối.
- Đưa chi nhiều vậy.
- Tiền thiên hạ chứ có phải tiền mình đâu mà tiếc. Chưa nghe người ta nói sang như đĩ hả? Chiều rãnh, ghé qua nhà ăn cơm chung với tui, với bà Phượng sầu đời cho đỡ buồn.
Hắn gật đầu rồi ngược nắng lăn vào dòng mưu sinh.
***
- Vô đây ngồi nè cậu. Uống bia nghen.
Bà Phượng sầu đời nói rồi khui lon bia cái tách, rót đầy ly cho hắn. Ả đứng cạnh bên, đổ con vịt quay ra đĩa, mùi dầu mỡ thơm lừng.
- Đúng là gái bia ôm chuyên nghiệp, chưa lục nghề ha bà già.
- Kệ cha tao mày, con quỷ cái. - Phượng sầu đời nguýt dài.
Hắn mỉm cười, thấy mấy ả đàn bà nhiều khi vui vui.
- Lâu lắm phòng này mới đón đàn ông vô chơi đó nghen.
- Thôi đi bà, chứ mấy lần dắt khách về thì sao?
- Đó là công việc, cái này là bạn bè, nó khác chớ mậy!
- Chà, hôm nay bà Phượng sầu đời có bạn nữa heng.
Nói rồi ả gắp cho hắn cái đùi vịt ướt mỡ.
- Thằng Hiếu đâu?
- Ai mà biết nó đi đâu, kệ cha nó, lát chừa cho nó cái phao câu được rồi.
Phượng sầu đời lấy cái tô nhỏ, lựa mấy miếng thịt rồi gắp ra để đó, chắc là cho thằng con tóc vàng tóc đỏ.
- Sao hôm nay chơi sang vậy?
- Thì thằng cha của nó mới đưa thêm tiền bồi bổ, tốt lành gì, cho cái bầu thôi, tui cũng là ăn ké.
Ả nói rồi vỗ nhẹ vào cái bụng lum lúp của mình. Thấy hắn tròn mắt, ả giải thích luôn.
- Cái thằng cha hôm bữa anh thấy, là cha nó đó. Mà... thôi kể luôn cho rồi. Cái bụng tui đáng giá 50 triệu, không có rẻ đâu. Thằng cha đó bóng, muốn kiếm đứa con nên nhờ tui đẻ giùm. Anh nghĩ coi lạ đời không, bóng mà cũng ráng làm tui có bầu được, một lần là dính. Hay ghê!
Hắn thấy ả trơ trẽn đến đáng thương. Cái thời nào mà người ta còn bán con, bán chó như bà Dậu Tắt Đèn ngày xưa? Mà ngẫm thấy đúng, tiền lớn thiệt, nếu có thể, hắn cũng ráng rặng ra vài ba đứa để đổi mấy trăm triệu xài chơi.
Hắn châm thuốc tính hút thì ả cản.
- Đừng anh! Tui bỏ từ lúc mang bầu, đừng làm tui thèm.
- Sao cô bỏ?
- Mang bầu, hút thuốc không có tốt.
- Có phải con mình đâu mà lo?
- Dứt ruột đẻ ra, không con mình chứ con ai?
- Người ta bỏ tiền vô cái máy bán nước ngọt, thì lon nước ngọt của thằng mua chứ có phải của cái máy đâu. - Lâng lâng hơi men, hắn nói tỉnh rụi.
Ả im. Mắt nhìn hắn trân trân, khó chịu. Phượng sầu đời cuối buổi hôm đó thì thầm cùng hắn.
- Lần đầu nó mang bầu đó, nếu không kẹt tiền thì con Hậu nó không làm vậy đâu.
Ra ả tên là Hậu. Hắn lại thấy mắc cười. Người ta đặt tên sao mà khéo quá. Thằng con chửi mẹ lấy tiền hút chích tên là Hiếu. Ả gái già dung nhan mùa đông tên Phượng. Phường bán con tên Hậu. Hắn tên Sang. Ăn cơm của đĩ, ừ thì cũng sang.
***
Phượng sầu đời và ả trở thành khách quen của hắn. Có lúc kẹt tiền, hắn cho bà Phượng nợ cả tuần lễ tiền xe ôm, đến khi có khách mới trả luôn một lượt. Có lúc Phượng sầu đời còn nói đùa, mà không chừng là thiệt.
- Kẹt quá, hay cậu lấy tui đỡ trừ tiền!
Hắn nghe, rồi lắc đầu ngán ngẩm.
Lần đó, thay vì chở Phượng sầu đời ra Thị Nghè, bà ta lại kêu hắn chở vào một con đường lạ, đến trước căn nhà đóng cửa im lìm thì dừng lại, bà Phượng nói như thể trăn trối.
- Cậu... về đi. Sáng mai... chừng 7 giờ đến đây đón tui... nếu thấy tui không ra thì chờ một chút rồi hãy về.
Hắn nghe thấy lạ, mắc chi hôm nay bà gái già sướt mướt dữ, nhưng rồi cũng vòng xe về, còn kịp nghe tiếng chuông cửa vừa vang lên.
Sáng 7 giờ hắn quay lại căn nhà đó, thấy Phượng sầu đời đã đứng đợi, người mệt mỏi, mắt thâm quần như mất ngủ cả đêm. Vừa leo lên xe đã giục hắn về nhà mau mau để nghỉ ngơi. Hắn thắc mắc nhưng không dám hỏi, xe qua đoạn đường đang sửa, dằng xóc một chút, nghe tiếng bà Phượng rên sau lưng.
- Cậu, cậu... làm ơn chạy chầm chậm giùm cái. Tui đau!
Hắn quay qua nhìn vội, thấy một bên má Phượng sầu đời còn ửng đỏ, nhìn xuống thấy bên đùi có vết bầm tím đen. Chi mà ra nông nỗi vậy? Lúc bà Phượng đứng lên về phòng trọ, nếu tinh mắt, hắn đã thấy trên yên xe còn rươm rướm vết máu. Hắn vòng xe ra đầu hẻm, không quên dặn Hậu.
- Cô coi dòm ngó bả, tui thấy hình như có chuyện đó.
Ngồi đầu hẻm chờ khách chừng mấy tiếng, Hậu đã hớt hải chạy ra tìm hắn.
- Anh, làm ơn chạy đi mua thuốc hạ sốt, giảm đau gì đó, bà Phượng đang làm mệt ở nhà.
***
Chừng một tuần lễ sau, hắn lại chở Phượng sầu đời đến căn nhà nhỏ trong con hẻm vắng, lần này bà già cũng run run tay dặn hắn sáng mai quay lại đón. Hắn thấy khó chịu vô cùng, giọng bực dọc.
- Có cần làm vậy không?
- Không cần thì lấy chi mà sống? Cậu nghĩ đi, 500 ngàn một lần... có đau một chút cũng ráng, chứ như tui, ai thèm đi giá đó!
Nói rồi Phượng sầu đời quay lưng, bước nhanh đến bấm chuông, hắn chưa vội vòng xe đi, bần thần nhớ lại lúc sốt mê mang, bà già la lên cái gì tha mạng, cái gì đau, cái g
Hắn nhắm mắt rồi mở mắt lúc nào cũng chẳng biết, thấy nắng chiếu qua cửa sổ, xuống ngay mắt. Mới đó lại qua một đêm mệt nhoài bởi những giấc mơ hoang dại. Nhìn đồng hồ, đặt tay xuống rồi lại nhìn đồng hồ. Một phút qua, lãng phí cha nó 60 giây cuộc đời vô tích sự. Hắn chẳng cần bận tâm, vì giờ thời gian hắn thừa, chỉ thiếu mỗi tiền, chí ít là thiếu cách biến thời gian thành tiền. Bên ngoài lại vọng vào tiếng tru tréo của con mẹ chủ nhà cách đó không xa.
- Đ.m, mày mà không trả tiền đúng ngày, tao cho người cắt cổ!
Hắn nghĩ đến tháng sau cứ thử không đóng tiền coi con mẹ chằn ăn dám cắt cổ thiệt không. Bất quá thì chết. Chết là nghỉ thở chứ có gì đâu mà lo. Bớt đi một người giành cái bầu khí quyển vẫn đục này chẳng phải hay hơn sao.
Ánh nắng vụt tắt trên mắt hắn. Hay mới đó đã tận thế? Mặt trời bị che lấp. Hình như không phải vì có tiếng đàn bà í ới.
- Anh ngủ dậy chưa? Chạy xe ôm phải không?
Hắn uể oải ngồi dậy, thấy bên cái cửa sổ ghỉ sét khuôn mặt đàn bà lấp ló.
- Dậy chở tui đi công chuyện cái, bà Phượng sầu đời nói anh chạy xe ôm, nên tui qua ủng hộ, mở hàng cho, nhanh, tui chờ.
Nói rồi ả đàn bà đi mất. Chẳng lẽ có tiền lại không lấy, hắn lục đục xả nước cứu thân cùng vài việc vệ sinh sáng xong thì dắt xe ra cửa, đã thấy người vừa kêu ban nãy chờ sẵn, tay cầm cái giỏ xách nhỏ, che ngang bụng lum lúp.
- Mẹ bà! Đầu ngày gặp bà bầu, chắc xui cả ngày.
Nghĩ vậy nhưng ngoài miệng hắn lại hỏi khác.
- Cô đi đâu?
- Chở tui lên Từ Dũ khám thai cái. Tới đó rồi đứng chờ tui nghen, xong rồi chở về, tui trả sộp, yên tâm.
Trên đoạn đường sớm, hắn cũng chẳng nói gì, ả cũng im ỉm nhìn người ta lướt qua mặt.
- Chờ chút! Gần tới rồi, hối gì như giặc, chạy muốn sút quần à.
Ả nói trong điện thoại, chắc có ai đó đang chờ tại bệnh viện. Phải chi cũng có ai đó đang chờ hắn ở nơi nào đó. Hay lát về, hắn đi mượn tiền bọn xã hội đen, để lúc nào cũng có người chờ đợi mình cho nó vui?
Lúc đi khỏi bệnh viện, có một người đi cùng ả, nhìn dáng người, cách vung tay, hắn biết thuộc về thành phần đàn ông "đích thực". Về đến nhà, ả móc ra tờ 200 ngàn đưa hắn.
- Giữ đi, khỏi thối.
- Đưa chi nhiều vậy.
- Tiền thiên hạ chứ có phải tiền mình đâu mà tiếc. Chưa nghe người ta nói sang như đĩ hả? Chiều rãnh, ghé qua nhà ăn cơm chung với tui, với bà Phượng sầu đời cho đỡ buồn.
Hắn gật đầu rồi ngược nắng lăn vào dòng mưu sinh.
***
- Vô đây ngồi nè cậu. Uống bia nghen.
Bà Phượng sầu đời nói rồi khui lon bia cái tách, rót đầy ly cho hắn. Ả đứng cạnh bên, đổ con vịt quay ra đĩa, mùi dầu mỡ thơm lừng.
- Đúng là gái bia ôm chuyên nghiệp, chưa lục nghề ha bà già.
- Kệ cha tao mày, con quỷ cái. - Phượng sầu đời nguýt dài.
Hắn mỉm cười, thấy mấy ả đàn bà nhiều khi vui vui.
- Lâu lắm phòng này mới đón đàn ông vô chơi đó nghen.
- Thôi đi bà, chứ mấy lần dắt khách về thì sao?
- Đó là công việc, cái này là bạn bè, nó khác chớ mậy!
- Chà, hôm nay bà Phượng sầu đời có bạn nữa heng.
Nói rồi ả gắp cho hắn cái đùi vịt ướt mỡ.
- Thằng Hiếu đâu?
- Ai mà biết nó đi đâu, kệ cha nó, lát chừa cho nó cái phao câu được rồi.
Phượng sầu đời lấy cái tô nhỏ, lựa mấy miếng thịt rồi gắp ra để đó, chắc là cho thằng con tóc vàng tóc đỏ.
- Sao hôm nay chơi sang vậy?
- Thì thằng cha của nó mới đưa thêm tiền bồi bổ, tốt lành gì, cho cái bầu thôi, tui cũng là ăn ké.
Ả nói rồi vỗ nhẹ vào cái bụng lum lúp của mình. Thấy hắn tròn mắt, ả giải thích luôn.
- Cái thằng cha hôm bữa anh thấy, là cha nó đó. Mà... thôi kể luôn cho rồi. Cái bụng tui đáng giá 50 triệu, không có rẻ đâu. Thằng cha đó bóng, muốn kiếm đứa con nên nhờ tui đẻ giùm. Anh nghĩ coi lạ đời không, bóng mà cũng ráng làm tui có bầu được, một lần là dính. Hay ghê!
Hắn thấy ả trơ trẽn đến đáng thương. Cái thời nào mà người ta còn bán con, bán chó như bà Dậu Tắt Đèn ngày xưa? Mà ngẫm thấy đúng, tiền lớn thiệt, nếu có thể, hắn cũng ráng rặng ra vài ba đứa để đổi mấy trăm triệu xài chơi.
Hắn châm thuốc tính hút thì ả cản.
- Đừng anh! Tui bỏ từ lúc mang bầu, đừng làm tui thèm.
- Sao cô bỏ?
- Mang bầu, hút thuốc không có tốt.
- Có phải con mình đâu mà lo?
- Dứt ruột đẻ ra, không con mình chứ con ai?
- Người ta bỏ tiền vô cái máy bán nước ngọt, thì lon nước ngọt của thằng mua chứ có phải của cái máy đâu. - Lâng lâng hơi men, hắn nói tỉnh rụi.
Ả im. Mắt nhìn hắn trân trân, khó chịu. Phượng sầu đời cuối buổi hôm đó thì thầm cùng hắn.
- Lần đầu nó mang bầu đó, nếu không kẹt tiền thì con Hậu nó không làm vậy đâu.
Ra ả tên là Hậu. Hắn lại thấy mắc cười. Người ta đặt tên sao mà khéo quá. Thằng con chửi mẹ lấy tiền hút chích tên là Hiếu. Ả gái già dung nhan mùa đông tên Phượng. Phường bán con tên Hậu. Hắn tên Sang. Ăn cơm của đĩ, ừ thì cũng sang.
***
Phượng sầu đời và ả trở thành khách quen của hắn. Có lúc kẹt tiền, hắn cho bà Phượng nợ cả tuần lễ tiền xe ôm, đến khi có khách mới trả luôn một lượt. Có lúc Phượng sầu đời còn nói đùa, mà không chừng là thiệt.
- Kẹt quá, hay cậu lấy tui đỡ trừ tiền!
Hắn nghe, rồi lắc đầu ngán ngẩm.
Lần đó, thay vì chở Phượng sầu đời ra Thị Nghè, bà ta lại kêu hắn chở vào một con đường lạ, đến trước căn nhà đóng cửa im lìm thì dừng lại, bà Phượng nói như thể trăn trối.
- Cậu... về đi. Sáng mai... chừng 7 giờ đến đây đón tui... nếu thấy tui không ra thì chờ một chút rồi hãy về.
Hắn nghe thấy lạ, mắc chi hôm nay bà gái già sướt mướt dữ, nhưng rồi cũng vòng xe về, còn kịp nghe tiếng chuông cửa vừa vang lên.
Sáng 7 giờ hắn quay lại căn nhà đó, thấy Phượng sầu đời đã đứng đợi, người mệt mỏi, mắt thâm quần như mất ngủ cả đêm. Vừa leo lên xe đã giục hắn về nhà mau mau để nghỉ ngơi. Hắn thắc mắc nhưng không dám hỏi, xe qua đoạn đường đang sửa, dằng xóc một chút, nghe tiếng bà Phượng rên sau lưng.
- Cậu, cậu... làm ơn chạy chầm chậm giùm cái. Tui đau!
Hắn quay qua nhìn vội, thấy một bên má Phượng sầu đời còn ửng đỏ, nhìn xuống thấy bên đùi có vết bầm tím đen. Chi mà ra nông nỗi vậy? Lúc bà Phượng đứng lên về phòng trọ, nếu tinh mắt, hắn đã thấy trên yên xe còn rươm rướm vết máu. Hắn vòng xe ra đầu hẻm, không quên dặn Hậu.
- Cô coi dòm ngó bả, tui thấy hình như có chuyện đó.
Ngồi đầu hẻm chờ khách chừng mấy tiếng, Hậu đã hớt hải chạy ra tìm hắn.
- Anh, làm ơn chạy đi mua thuốc hạ sốt, giảm đau gì đó, bà Phượng đang làm mệt ở nhà.
***
Chừng một tuần lễ sau, hắn lại chở Phượng sầu đời đến căn nhà nhỏ trong con hẻm vắng, lần này bà già cũng run run tay dặn hắn sáng mai quay lại đón. Hắn thấy khó chịu vô cùng, giọng bực dọc.
- Có cần làm vậy không?
- Không cần thì lấy chi mà sống? Cậu nghĩ đi, 500 ngàn một lần... có đau một chút cũng ráng, chứ như tui, ai thèm đi giá đó!
Nói rồi Phượng sầu đời quay lưng, bước nhanh đến bấm chuông, hắn chưa vội vòng xe đi, bần thần nhớ lại lúc sốt mê mang, bà già la lên cái gì tha mạng, cái gì đau, cái g
Bạn đã xem chưa ?
VỀ TRANG CHỦ Tải game online cho điện thoại
Wap giải trí online,
truyện tình cảm mới,
hài ola tuyệt hay,
đọc truyện ngắn tình yêu,
hình nền 3d tình yêu,
ảnh nền điện thoại,
tải game miễn phí,
trò chơi điện thoại
Tải game android iphone ipad, Truyện ngắn tình yêu, Tiểu thuyết ngôn tình117/2320