nhìn Mạnh Uyển Lôi, cũng không mở miệng hỏi, thẳng cất bước rời đi.
Mạnh Uyển Lôi nhắm mắt, cô biết trong lòng anh lúc này rất giận, sau khi cô không liên lac được với ba, anh cũng không nhìn cô. Cô nghĩ, anh muốn đem tội lỗi đổ trên đầu cô? Thở sâu, cô đứng thẳng thân mình, đứng rất lâu, chân của cô sớm đã tê rần, ý nghĩ cũng hơi hơi choáng váng, cô chờ choáng váng qua đi, mới đi đến gần Mạnh Nhược Kiều, ngồi xổm xuống trước người cô.
“Kiều Kiều, mẹ kế không có việc gì.” Nắm tay Mạnh Nhược Kiều, cô dịu dàng nói, “Mẹ kế tốt như vậy, ông trời sẽ phù hộ cho bà.”
Mạnh Nhược Kiều chậm rãi đem ánh mắt đặt lên trên người cô. “Ba đâu? Liên lạc không được sao?”
Mạnh Uyển Lôi không nói gì, chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu.
Đột nhiên, hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập. “Kiều Kiều!” Mạnh Chí Đức sốt ruột đến bên cạnh cô.
“Quân Nghi sao rồi?”
“Ba!” Nhìn thấy ba, Mạnh Uyển Lôi đứng lên. “Ba, ba đi đâu vậy? Con tìm ba cả một ngày, nhưng không thể liên lạc được.”
“Ba……”
“Làm sao, phải đi đâu?” Tiếng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến.
“Cậu!” Nhìn Nghiêm Quân Dịch, Mạnh Nhược Kiều nhanh chóng đứng dậy chạy về phía đó, tiến sát vào trong lòng anh, cũng không thèm liếc mắt nhìn ba cô một cái.
“Kiều Kiều……” Thái độ con gái nhỏ làm cho Mạnh Chí Đức ngạc nhiên.
“Mạnh Chí Đức, nói đi! Cả ngày hôm nay ông đi đâu?” Nghiêm Quân Dịch lạnh lùng nhìn, theo dõi thái độ ông ta. “Sao? Không dám nói sao? Muốn tôi giúp ông nói hay không?”
“Cậu……” Ánh mắt lợi hại của Nghiêm Quân Dịch làm Mạnh Chí Đức cảm thấy chột dạ.
Nghiêm Quân Dịch xả ra một chút cười lạnh. “Có phải cùng đàn bà quấn quýt một ngày ở khách sạn không?” Anh đưa tay lấy tờ báo vứt vào người Mạnh Chí Đức. “Đặc sắc như thế nào, báo viết hết cả rồi.”
Anh đến siêu thị mua mấy thứ, trong lúc vô tình lại nhìn thấy mảng tin tức muộn trên tờ báo. “Tổng tài xí nghiệp Mạnh thị cùng đi tân hoan bước vào khách sạn.” Nghiêm Quân Dịch đọc tiêu đề trên tờ báo lên. “A…… Khó trách tìm không thấy người, nói vậy ông đang vui vẻ trong khách sạn, căn bản là không biết có người mang cơm trưa đến công ty ông muốn hai người cùng ăn với nhau, nhưng trên đường lại gặp tai nạn xe cộ, ở phòng cấp cứu đợi một ngày, đến bây giờ còn không biết sống hay chết.”
“Ba……” Mạnh Uyển Lôi không thể tin được nhìn ba, cô cầm lấy tờ báo, nhìn thấy ảnh chụp ba ôm một cô gái trẻ đi vào khách sạn.
“Tôi……” Mạnh Chí Đức muốn giải thích. “Tôi không biết Quân Nghi sẽ tới công ty tìm tôi, nếu tôi biết, tôi căn bản sẽ không……”
“Đủ rồi!” Nghiêm Quân Dịch cắt ngang, xông lên nắm lấy cổ áo ông ta, “Mạnh Chí Đức! Chị tôi nếu có chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông!”
“Mọi người đang làm cái gì? Nơi này là bệnh viện, cấm huyên náo!” Nghe thấy tiếng khắc khẩu, y tá thấp giọng trách cứ.
“Cậu……” Mạnh Nhược Kiều ngơ ngác đứng ở tại chỗ, cô nghe những lời cậu vừa nói, mặt tái nhợt không có chỗ nào dựa vào.
“Kiều Kiều!” Mạnh Chí Đức đẩy Nghiêm Quân Dịch ra, muốn ôm con gái nhỏ, ai ngờ con gái nhỏ lại đẩy ông ra, lại lần nữa lao vào trong lòng Nghiêm Quân Dịch.
Hành động của con gái nhỏ làm ông bị tổn thương, Mạnh Chí Đức thoáng chốc nói không ra lời.
Nghiêm Quân Dịch ôm cháu gái, con ngươi đen lạnh lùng nhìn Mạnh Chí Đức.
Cửa phòng cấp cứu vào lúc này mở ra, bác sĩ đi ra.
“Bác sĩ!”
Bọn họ nhanh chóng đi lên trước, đã thấy bác sĩ lắc lắc đầu. “Thật có lỗi.”
“Không……” Mạnh Nhược Kiều lắc đầu, vội vàng chạy vào phòng cấp cứu. “Mẹ……”
“Kiều……” Nghiêm Quân Nghi mở mắt suy yếu, miễn cưỡng nở nụ cười nhìn con gái. “Ngoan, đừng khóc.” Bà nâng tay muốn chạm vào mặt con.
Nghiêm Quân Nghi mỉm cười. “Kiều Kiều ngoan, mẹ không còn nữa, con phải ngoan ngoãn nghe lời……” Bà dừng một chút, nhắm mắt.
“Con không cần……” Mạnh Nhược Kiều lắc đầu.
“Kiều…… Đừng làm cho mẹ lo lắng.” Nghiêm Quân Nghi mở mắt ra, tiếng nói suy yếu. Mạnh Nhược Kiều cắn môi, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Nghiêm Quân Nghi nâng tầm mắt nhìn về phía em trai. “Dịch…… Đừng trách ông ấy, ông ấy không có lỗi……” Bà nhìn chồng, cố gắng cười một chút.
Nghiêm Quân Dịch nhếch môi. “Em muốn mang Kiều Kiều rời đi.”
“Không được!” Mạnh Chí Đức lập tức mở miệng. “Kiều Kiều là con gái tôi. Cậu dựa vào cái gì mang con bé đi?”
“Con muốn cùng cậu……” Mạnh Nhược Kiều khóc nói: “Con muốn ở cùng cậu.”
“Kiều Kiều……” Mạnh Chí Đức không thể tin được nhìn cô.
“Đủ rồi!” Mạnh Uyển Lôi chịu không nổi, cô đánh gãy tranh chấp. “Mọi người đừng ầm ỹ, có gì nói sau…… Để mẹ kế nói chuyện được không?”
Nghiêm Quân Nghi cảm kích nhìn cô, lại hiền lành nhìn con.
“Kiều Kiều, đợi sau khi tốt nghiệp đại học được không? Tốt nghiệp rồi ở cùng cậu, được không?” Thấy con gái muốn cự tuyệt, bà lại nói: “Mẹ xin con, được không?”
Mạnh Nhược Kiều cắn môi, không thể không gật đầu.
“Ngoan.” Nghiêm Quân Nghi yêu thương vuốt tóc con, nâng tầm mắt nhìn về phía em trai. “Dịch…… Đừng như vậy, đây là ngoài ý muốn, không phải lỗi của ai……”
Nghiêm Quân Dịch không nói chuyện, anh không thể tha thứ cho Mạnh Chí Đức, chị căn bản không biết tên chết tiệt này làm cái gì, lúc chị gặp chuyện không may, ông ta đang ở cùng người đàn bà khác.
Mà chị lại một chút cũng không cảm kích, lúc này còn nói giúp ông ta, anh vì chị cảm thấy không đáng!
Nhìn thấy em trai hai mắt phẫn nộ lạnh lùng, Nghiêm Quân Nghi khẽ thở dài, đôi mắt mệt mỏi chậm rãi nhìn về phía Mạnh Uyển Lôi, “Lôi, cháu lại đây.”
Mạnh Uyển Lôi đi về phía bà.
“Đến đây! Đem lỗ tai tới gần dì.”
Mạnh Uyển Lôi làm theo lời bà, Nghiêm Quân Nghi dùng tiếng nói chỉ hai người nghe được, nói nhỏ bên tai cô: “Lôi…… Đừng áp lực bản thân, phải vui vẻ…… Còn có……”
“Mẹ kế……” Câu cuối cùng làm cho Mạnh Uyển Lôi trợn to mắt, kinh ngạc nhìn bà.
Nghiêm Quân Nghi nở nụ cười, sờ sờ mặt cô, cuối cùng nhìn về phía chồng, nhìn thấy trên mặt ông áy náy, ánh mắt bà dịu dàng, “Mẹ muốn ở một mình cùng Chí Đức……”
“Chị!” Nghiêm Quân Dịch mở miệng, lại nhìn thấy khẩn cầu trên mặt chị, anh trừng mắt nhìn Mạnh Chí Đức, không thể không thỏa hiệp.
“Kiều, đi thôi.” Anh nâng cháu gái dậy.
“Mẹ……” Mạnh Nhược Kiều cắn môi, liếc nhìn mẹ một cái, rồi mới xoay người cùng cậu rời đi.
Mạnh Uyển Lôi đi cuối cùng, Nghiêm Quân Nghi đột nhiên gọi cô lại. “Lôi……” Mạnh Uyển Lôi quay đầu, Nghiêm Quân Nghi diụ dàng cười với cô. “Liền phiền cháu rồi.”
Mạnh Uyển Lôi đỏ hốc mắt, xoay người ra khỏi phòng cấp cứu, cô thấy Kiều Kiều ôm Nghiêm Quân Dịch khóc, hai mắt cô chống lại anh.
Ánh mắt của anh lạnh lành, thản nhiên cúi đầu, không hề nhìn cô.
Cô nhắm mắt lại, nhưng ánh mắt của anh vẫn làm cho cô bị thương, không phải lỗi của cô, bọn họ đều biết, nhưng, anh cần một người để trút giận.
Bọn họ cùng đợi, cho đến khi bên trong truyền đến tiếng khóc Mạnh Chí Đức.