FC lên, lôi chiếc bánh hamburger ra, ngoạm một miếng.
Tiên nữ?
Tô Duyệt Duyệt chợt nhớ lại lúc Doanh Thiệu Kiệt mang bánh sandwich lại cho mình, thấy Tiểu Ngô lúc này giống y hệt mình lúc đó, bất giác cười tủm tỉm, còn Tiểu Ngô lại chẳng bận tâm, ngồi ăn tì tì hết sạch chiếc bánh, cũng chẳng hỏi xem Tô Duyệt Duyệt đã ăn hay chưa, lôi nốt chiếc bánh còn lại trong túi ra ăn tiếp.
Tiểu Ngô vừa nhai, vừa hỏi người đang cười tủm tỉm kia: “Cô vui gì chứ?”
“Vui gì đâu?” Tô Duyệt Duyệt giật mình trở lại vẻ mặt bình thường, ngoảnh đầu lại, chỉ thấy chiếc túi KFC trên bàn đã xẹp lép, cô mua hai chiếc hamburger, một cặp cánh gà, song tờ giấy nhàu nhĩ trên bàn cho cô biết, Tiểu Ngô đã ăn hết một chiếc, chiếc cô ta đang ăn tiếp kia chính là phần của mình.
“Sao thế? Cô không ăn à?!” Tiểu Ngô vẫn đang nhai ngấu nghiến, song dường như cảm thấy có vẻ hơi quá đáng, bèn hạ nửa chiếc bánh đang ăn dở xuống, dừng nhai, gượng cười hỏi: “ Chắc không phải cái này là của cô chứ?”
“Cô ăn đi, còn hai cái cánh gà nữa mà.” Tô Duyệt Duyệt nuốt nước miếng đánh “ực” một cái, chẳng phải người ta đã phải ở lại làm thêm giúp mình sao? Bây giờ cô đành ăn tạm hai cái cánh gà cho đỡ đói, lúc nào về nhà ăn bù sau vậy. Tiểu Ngô thấy Tô Duyệt Duyệt nói sẽ ăn cánh gà nên cũng không khách sáo nữa, tiếp tục ăn nốt nửa chiếc bánh còn lại. Trong từ điển của cô ta vốn chẳng có từ khách sáo, vả lại cô ta đang giúp đỡ Tô Duyệt Duyệt, nhận báo đáp là lẽ đương nhiên, cho dù là nhường toàn bộ suất cơm tối thì cũng chẳng có gì là quá đáng, nghĩ đến đây, sự ngượng ngùng vừa thoáng xuất hiện trên mặt cô ta đã nhanh chóng biến mất.
Sau bốn tiếng làm thêm, Tiểu Ngô đã hoàn thành xong mọi công việc cần làm, giao toàn bộ hộp tài liệu dày cộp cho Tô Duyệt Duyệt. Mặc dù trong khoảng thời gian này, Tô Duyệt Duyệt cũng đã làm được một số việc, song dữ liệu cần nhập vào hệ thống rất nhiều, có thể nói số lượng công việc gấp mấy lần Tiểu Ngô nên Tô Duyệt Duyệt chỉ có thể mang theo những tài liệu này đến Bắc Kinh nhập nốt, còn về phiên bản điện tử, lúc chiều cô đã sao chép xong, cũng đã chuẩn bị đầy đủ để mang tới Bắc Kinh.
“Tôi đi đây, bye bye!”
Tiểu Ngô thấy Tô Duyệt Duyệt đứng ngây người nhìn bốn cặp tài liệu dày cộp, không biết phải ôm thế nào thì cười thầm, vội vàng chào tạm biệt, không muốn để cơ thể đã quá mệt mỏi của mình phải chịu thêm bất cứ phiền phức nào nữa. Tô Duyệt Duyệt không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là còn do dự không biết nên tắt điện trước hay ôm cặp tài liệu trước, nghe thấy tiếng chào của Tiểu Ngô, vội đáp lại “bye bye”.
Sau khi tắt điện, cô mới phát hiện thấy căn phòng tối thui, yên tĩnh một cách đáng sợ, đặc biệt là đèn chỉ thị màu xanh kia, hiện tại nhìn nó chẳng khác gì mắt sói trong rừng sâu. Tô Duyệt Duyệt gỡ kính ra, cảm thấy có chút lợm giọng, nuốt vội nước bọt xuống lại thấy sợ hãi, dạ dày vừa nạp chút thức ăn bắt đầu quặn lên.
“Đi thôi, đi thôi!”
Tô Duyệt Duyệt vừa tự nói với mình, vừa gắng sức ôm bốn cặp tài liệu ra ngoài, văn phòng tĩnh lặng đột nhiên vọng lại tiếng “u u…”
“Á!”
Tiếng sói tru bỗng vang lên trong căn phòng tĩnh lặng khiến Tô Duyệt Duyệt vốn đang sợ hãi hét lên một tiếng thất thanh, đống cặp tài liệu khó khăn lắm mới ôm được bỗng “lộp bộp” rơi xuống chân, nằm ngổn ngang trên mặt đất. Trong phòng lại tiếp tục vang lên một tràng “u u…” kỳ quái, song lần này, tràng âm thanh ấy đã bị chìm nghỉm trong tiếng hét chói tai của Tô Duyệt Duyệt.
“Kẹt…”
Cánh cửa được mở ra, Tô Duyệt Duyệt ôm đôi chân vừa rút ra khỏi đống cặp tài liệu, trố mắt kinh hãi nhìn bóng đen cao lớn đứng chắn toàn bộ ánh sáng ở phía ngoài hành lang. Mình xui xẻo như vậy sao? Sao mình lại giống như một con thỏ bị bao vây giữa bầy thú dữ, lần này thì toi rồi, không biết kẻ bấtngờ đột nhập vào phòng kia là trộm hay cướp? Cô ti hí mắt nhìn, bất giác co rúm người lại.
“Tạch…” một tiếng, đèn trong phòng đột nhiên được bật lên, Tô Duyệt Duyệt chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng người đàn ông hỏi: “Sao lại ngồi, ngồi dưới đất như vậy?”
“Là anh à?”
Giọng nói rất đỗi quen thuộc, ngẩng đầu nhìn, bóng đen đó đúng là Doanh Thiệu Kiệt. Anh chàng này sao thần kỳ như vậy chứ, bất thình lình xuất hiện trong JSCT như một bóng ma.
“Đợi cô lâu quá! Mọi người, mọi người đều về rồi, sao cô vẫn ở đây?”
Cô gái trước mặt ngồi bệt trên đất, gọng kính đen nghiêng lệch trên sống mũi, tay ôm chân, xung quanh ngổn ngang bốn cặp tài liệu và chiếc túi xách, càng khiến bộ dạng thất thần của cô trở nên vô cùng thảm hại. Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, cô mới nói: “Tôi cũng đang định về, ai ngờ có bóng đen lù lù xuất hiện, còn có tiếng sói tru, làm tôi sợ chết khiếp.”
“Ha ha!” Doanh Thiệu Kiệt bật cười thành tiếng, nhưng sau đó lại bị Tô Duyệt Duyệt trách mắng: “Này, anh có chút đồng cảm nào không vậy? Làm ơn hãy nghĩ tới việc tôi thường ngày đi chung xe với anh, trả anh tiền, đừng cười hả hê như vậy nữa. Hừ, cười trên nỗi đau của người khác, thật tức chết!”
Tô Duyệt Duyệt cởi tất ra, chỗ mắt cá chân bị bầm tím, lúc này Doanh Thiệu Kiệt mới thôi cười, cúi xuống hỏi: “Bị thương à?”
“Sao? Bây giờ mới biết hỏi khách đi xe của anh à?... Tôi chẳng làm sao cả?” Tô Duyệt Duyệt vênh mặt, thu nhặt bốn cặp tài liệu rơi bên cạnh, anh cũng làm động tác giống y cô, tay anh bất ngờ chạm vào tay cô, cùng nhặt một thứ, cảnh mà cô vẫn thường xem. Có điều, xung quanh không có tiếng nhạc lãng mạn, cũng chẳng có hương hoa thơm ngào ngạt. Cô không bối rối rụt tay lại mà còn nắm chặt tay hơn. Đột nhiên, lại có tiếng sói tru “u u”, Tô Duyệt Duyệt run bần bật, mặt mày xám ngoét, lúc này mới vội rụt tay lại, Doanh Thiệu Kiệt cười cười, nói: “Tiếng chuông báo tin nhắn thôi mà, trông bộ dạng sợ hãi của cô kìa!”
“Tôi, tôi sợ lúc nào?” Tô Duyệt Duyệt vừa nghe nói đó chỉ là tiếng chuông báo tin nhắn, lập tức ưỡn thẳng người chối đây đẩy.
“Còn không à?”
Doanh Thiệu Kiệt bê đống cặp tài liệu, hỏi vặn lại cô, Tô Duyệt Duyệt phủi phủi tay, mới chỉ vừa đứng lên đã thấy đau nhói vùng mắt cá chân, người lảo đảo, theo phản xạ đưa tay ra túm thứ gì đó để khỏi ngã, vừa hay túm dược “cái cột” bên cạnh, chỉ có điều chủ nhận của “cái cột” này lại co rúm, kêu toáng lên: “Ái, đau!”
Trong lúc nguy cấp, cô đã túm chặt quần của anh khiến anh cúi gập người xuống để giảm bớt nỗi đau khó nói, mặt cũng bắt đầu đỏ ửng lên. Lúc này, hai người gần như chạm sát nhau, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, ấm áp xen lẫn một chút gấp gáp. Chỉ còn cách nhau trong gang tấc, hai người có thể nghe thấy rõ tiếng trái tim đập thình thịch của đối phương.
Thì ra, đàn ông lúc đỏ mặt trông cũng rất đáng yêu.
Thì ra, đôi mắt một mí sau tấm kính cũng có thể đẹp long lanh đến thế.
Thực ra, khi thần tiên tạo ra loài người, cho dù là nam hay nữ cũng đều có nét đẹp riêng, chỉ vì một số nguyên nhân nào đó nên mọi người mới không phát hiện thấy, đến khi rơi vào hoàn cảnh đặc biệt, mới có thể nhận ra và thầm ngưỡng mộ trong lòng.
“U u…”
“Ha ha.”
“Ha ha.”
Hai người cùng bật cười, Tô Duyệt Duyệt lúc lắc đầu, nói: “Đúng là chuông báo tin nhắn, mà phải rồi, lúc nãy anh kêu đau gì thế?”
“Không, không, không đau gì cả.”
Anh làm sao dám nói thật đây? Nói ra thì cô sẽ nghĩ mình là người thế nào.