p mắt, bước tới bên Tống Dật Tuấn, nói: “Báo cáo sếp, trong công việc tôi là Cừu vui vẻ, trong cuộc sống tôi là Cừu lười biếng.”
Tống Dật Tuấn không nhịn được cười, sự so sánh này quả là thú vị, có lẽ rất thích hợp với tính cách của Tô Duyệt Duyệt, vừa rồi cô một mực nói muốn đắp Cừu lười biếng, may mà anh biết nhân vật chú Cừu lười biếng này, hơn nữa thời học sinh cũng rất thích giờ thủ công mỹ thuật nên đã rất nhanh đắp thành hình chú Cừu lười biếng đứng trên ván trượt tuyết.
“Mẹ ơi, có Cừu lười biếng này!”
Hai người đang ngắm nghía tác phẩm của mình, con đường tưởng chừng tĩnh lặng không bóng người này cũng đã có một vài người qua lại, lúc này một cô bé tầm bốn, năm tuổi nhìn thấy Cừu lười biếng vội chạy lại, biết Cừu lười biếng là do “cô đeo kính cận” và “chú mặc áo da” kia đắp thành, bèn đòi mẹ chụp ảnh lưu niệm với hai cô chú và Cừu lười biếng. Đây là một tấm ảnh rất dễ thương, sau khi xem ảnh, Tô Duyệt Duyệt bảo mẹ cô bé bắn bluetooth sang điện thoại của mình, Tống Dật Tuấn cũng có được một tấm.
“Anh nói thử xem, chú cừu này có thể trụ được bao lâu?”
“Một ngày? Chưa biết chừng ngày mai đã bị phá hỏng rồi.”
“Không thể như vậy chứ? Chúng ta đã vất vả đắp nên nó.” Tô Duyệt Duyệt nghe Tống Dật Tuấn nói vậy, bất giác sống mũi cay xè, đưa tay ra vuốt bộ lông của chú cừu, song mới chỉ được nửa giây, bỗng thấy mu bàn tay mình bị phủ kín bởi một lòng bàn tay nóng ấm, hồi hộp nhìn sang bên, lại bắt gặp một ánh mắt ấm áp.
“Có lẽ hai, ba ngày, có lẽ một tuần, có lẽ, nó sẽ trở thành một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc băng đăng ờ phố Bắc Kinh, được duy trì suốt mùa đông.”
Câu nói hóm hỉnh của anh đã khóa chặt những giọt nước mắt chực trào của cô, một sự ấm áp truyền qua lòng bàn tay chạy thẳng tới trái tim cô, nếu nói, vì một mục đích nào đó, anh muốn theo đuổi cô thì lúc này, mục đích trở nên nhỏ bé, còn động cơ theo đuổi cô lại càng thuần khiết. Trời quá lạnh, giống như lòng anh vậy, lạnh đã lâu rồi, cũng cần sưởi ấm, thứ có thể sưởi ấm anh nhất định là mặt trời ấm áp, mà hiện tại cô gái rất đỗi bình thường kia là mặt trời ấm áp của anh.
Khi đi taxi trở về khách sạn, Tô Duyệt Duyệt quay đầu lại, nhìn rất lâu, Tống Dật Tuấn hiều cô đang có rất nhiều tâm sự trong lòng.
Trên đường tới Tập đoàn JS vào sáng thứ Sáu, anh cố ý bảo taxi chở họ vòng qua nơi đắp Cừu lười biếng tối qua, cũng không biết ai đó đã thắt một chiếc khăn màu vàng ở cổ Cừu lười biếng, nhìn từ xa, trông nó càng sinh động, đầy sức sống, điều này khiến Tô Duyệt Duyệt vui suốt cả ngày. Emma hỏi cô có chuyện gì mà vui như vậy, cô vốn định kể cho Emma nghe nhưng chuyện này liên quan tới mối quan hệ với Tống Dật Tuấn nên giữ im lặng chỉ nói “chuyện bí mật”. Emma cười thầm, mình hơi đâu mà để tâm tới con ranh ngốc nghếch này có bí mật gì chứ, chỉ riêng một mình nó đã đủ làm mình phát điên lên rồi. Hôm nay là ngày cuối cùng Emma làm việc ở trụ sở Bắc Kinh JSCT, mọi thủ tục cần thiết đều đã làm xong, vào buổi chiều, Tống Dật Tuấn tới kiểm tra tình hình bàn giao công việc của cô ta, Emma tới trước mặt, ấn thẻ nhân viên của JSCT vào ngực anh, khinh khỉnh nói: “Tống Dật Tuấn, hy vọng hôm nay của tôi không phải là ngày mai của anh.”
Giọng nói lanh lảnh, ngữ điệu chứa đầy sự châm biếm khiến toàn bộ nhân viên trong văn phòng làm việc đều đổ dồn ánh mắt về góc này, do đương sự đang ở đó hằm hè nhau, nên người xung quanh chỉ có thể thì thào bình luận thông qua hình thức gọi điện nội bộ.
“Cảm ơn sự quan tâm của cô!” Tống Dật Tuấn bình thản như không, nắm tấm thẻ nhân viên của Emma vào lòng bàn tay, nói tiếp: “Chúc may mắn!”, điều này khiến Emma càng thêm tức giận, nghiến răng ken két, vốn muốn lần cuối cùng gây hấn sẽ khiến đối phương thân bại dnah liệt, nào ngờ kẻ thất bại lại chính là mình. “Hừm” một tiếng trong cổ họng, Emma trợn mắt tức tối, xách túi rời khỏi JSCT, không mang theo lời chúc phúc cuối cùng cũng chẳng để lại hai từ “tạm biệt”.
Tô Duyệt Duyệt thè lưỡi, hít vào một luồng khí lạnh, Emma ra đi, cô đã có một tuần làm việc cùng cô ta, từ ấn tượng không tốt ban đầu giờ đã có được một mối quan hệ đồng nghiệp tạm coi là ổn, nào ngờ, còn chưa kịp chúc phúc cho cô ta thì từ quan hệ đồng nghiệp, họ đã trở thành hai kẻ xa lạ.
Chốn công sở thật kỳ lạ, nó giống như mùa hè phương Nam, đột nhiên mưa rào, đột nhiên nắng gắt, e rằng trên cùng một con đường, mưa và nắng cũng có thể cùng nhau tồn tại.
Chương 26: Ghen tuông nổi lên
Đã tám giờ, đèn điện phía bên đối diện vẫn chưa sáng, anh hít nhẹ một hơi, cầm cốc lên định uống nước, bỗng phát hiện thấy cốc đã cạn từ bao giờ. Mấy ngày nay, anh không uống cà phê giống như thường lệ vì bị mất ngủ triền miên, sau khi từ Bắc Kinh trở về, có quá nhiều việc nối tiếp nhau xảy ra khiến anh cảm thấy thực sự mệt mỏi. Trước tiên là chuyện làm thủ tục đón Thao Thao, thường là chậm trễ khó giải quyết, người bạn luật sư còn thông báo với anh rằng anh gần như không có quyền nuôi dưỡng Thao Thao, điều này khiến anh rất buồn. Ngoài ra, mấy hôm liền không nhìn thấy phía bên đối diện sáng đèn, tâm trạng anh càng lo lắng, bất an hơn.
Khi đi làm, anh có thói quen dừng lại ở tiểu khu một lúc, chỉ vì hằng ngày đúng giờ đó sẽ xuất hiện một cô gái, tan làm anh cũng có thói quen đứng ở trong thang máy nhìn về tầng lầu của JSCT nơi cô làm việc, thậm chí còn đứng ở tầng lầu đó, hình dung ra cảnh cô gái đeo kính hấp ta hấp tấp chạy ra.
Tuy nhiên, những thói quen đã hình thành này chỉ thuộc về một mình anh, anh đã nghĩ đến việc gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn hỏi thăm người ở đầu dây bên kia nhưng khi cầm điện thoại lên lại tự nhắc nhở bản thân, cô ấy chẳng qua chỉ là người đi chung xe, đồng nghiệp ở JS, chỉ thế mà thôi.
“Ư... ư...” Bồn tắm nhỏ cọ cọ bộ lông mềm mượt vào chân anh, nịnh nọt đòi ăn chút gì đó. Cười vẩn vơ, đặt cốc nước xuống, anh cúi khom người cười nói với Bồn tắm nhỏ: “Chị Duyệt Duyệt của chú mày vẫn chưa về nhà đâu.”
Bồn tắm nhỏ như hiểu lời anh nói, kêu lên vài tiếng ư ử. Mấy ngày nay để chiều lòng chú chó nghịch ngợm này, anh đã sắp xếp khá nhiều thời gian để chơi đùa cùng nó, giờ nó đang nhảy chồm lên người anh, anh mỉm cười đặt cốc nước xuống, lấy cho nó chút đồ ăn. Đột nhiên, anh thấy ngọn đèn đối diện bật sáng, đứng ngẩn người một lúc, trong lòng như thoải mái hơn, khóe miệng lại nhếch lên nở một nụ cười sung sướng nhưng bất chợt nụ cười ấy vụt tắt.
Hai bóng người?
Là ai?
Có thể là ai?
Là Mèo con?
Không, không phải, bóng người cao lớn kia hình như là đàn ông. Chẳng lẽ là cậu ta? Anh cầm điện thoại lên, nhanh chóng bấm số, lập tức phía bên đối diện vọng lại tiếng chuông điện thoại, vài giây sau, có người nghe điện, nói: “Có chuyện gì thế?”
“Cậu đang ở Bắc Kinh à?” Anh cố ý hỏi như vậy.
“Vừa về.” Đối phương trả lời không chút do dự.
“Đã về nhà rồi à?” Anh lại truy hỏi, lần này đối phương không trả lời ngay, có tiếng cô gái vọng lại trong điện thoại: “Đã nói đừng lãng phí mua chú Cừu lười biếng to đùng này cho tôi, giờ bày ở đâu mới đẹp đây?”
“Đợi chút nhé!”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia lại rất thông minh và tinh quái, sự cố ý dừng lại của anh ta là để cho Doanh Thiệu Kiệt nghe rõ, vừa rồi đứng ở bên khung cửa sổ bên này, anh đã nhìn rõ bóng người ở tòa nhà đối diện, lúc đầu, anh ta khôn