ảng Minh đã tự đệ đơn xin từ chức. Về điểm này, mặc dù trong công ty có tin đồn rằng đội ngũ lãnh đạo cấp cao đã bị anh ta thâu tóm, phải đứng ra giải quyết cho anh ta nhưng thật sự là không ai ép buộc anh ta phải từ chức cả. Đơn xin từ chức là do Trương Quảng Minh tự động đưa ra. Tuy nhiên, Doanh Thiệu Kiệt biết rõ ràng việc Trương Quảng Minh xin từ chức hoàn toàn không đơn giản như vậy. Nguyên nhân là vì một Giám đốc Thu mua đã tại vị tới hơn tám năm trời, nay đột ngột xin nghỉ mà lại không chỉ ra người thay thế mình, đây là một việc làm vô cùng bất bình thường.
Trong máy tính của Trương Quảng Minh có một file văn bản rất nặng, đây là tài liệu do các đồng nghiệp cùng làm thu mua cung cấp, có liên quan mật thiết đến dự án S. Đây có thể coi là bộ hồ sơ lớn nhất trong vòng ba năm trở lại đây của công ty. Phân tích hợp đồng là khâu quan trọng nhất của bất kỳ dự án nào nhưng đây cũng là khâu dễ bị mọi người bỏ qua nhất. Doanh Thiệu Kiệt cho người của bộ phận Thu mua mang hồ sơ đến, một mặt là để tham khảo, nhưng quan trọng hơn là để điều tra xem những hồ sơ tồn đọng từ rất lâu này có đáng tin cậy hay không. Đương nhiên, lãnh đạo cấp cao của tập đoàn chắc chắn đã điều tra qua về tất cả các loại hồ sơ và có một nguyên tắc là dù có xảy ra bất cứ vấn đề gì cũng tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài.
Trong số những hồ sơ này, Doanh Thiệu Kiệt nhìn thấy có tên của một viện thiết kế rất quen thuộc -Viện thiết kế Vĩ Kiệt. Còn nhớ, vài năm về trước, khi Doanh Thiệu Kiệt và Tống Dật Tuấn vẫn còn đang là những Giám đốc phụ trách dự án, hai người đều đã từng sử dụng phương án phân tách hợp đồng của viện thiết kế này và vô tình phát hiện ra rằng, tất cả các hình vẽ minh họa trong dự án đều không tuân thủ theo quy định của Tập đoàn JSCT mà lại sử dụng rất nhiều sản phẩm của các đối thủ cạnh tranh. Lúc đó. Doanh Thiệu Kiệt cũng đưa ra nghi vấn của mình nhưng Tống Dật Tuấn chỉ cười và bảo rằng, viện thiết kế này không phải do chính anh ta lựa chọn, anh ta chỉ phụ trách quản lý dự án, những việc khác đều không để tâm đến. Tuy nhiên, trong một lần vô tình, anh nghethấy Tống Dật Tuấn trao đổi điện thoại với một ai đó việc chia chác dự án, anh mới đoán chắc rằng Tống Dật Tuấn đã thu được lợi ích từ trong đó nhưng vì là lần đầu phát hiện ra vấn đề này, còn thiếu kinh nghiệm, lại đem ra tranh luận thẳng tưng với Tống Dật Tuấn nên cuối cùng thành ra là anh tự làm khó mình vì không có đủ chứng cứ.
Lần này, anh sẽ không ngốc nghếch như vậy nữa, anh sẽ điều tra kĩ càng những việc này.
“Viện thiết kế Vĩ Kiệt.” Doanh Thiệu Kiệt lẩm bẩm hai lần mấy từ này, hiện nay, Tống Dật Tuấn đã không còn là giám đốc dự án, liệu Viện thiết kế Vĩ Kiệt kia có phải vẫn đang chia chác cho anh ta, hoặc là chia chác cho giám đốc dự án khác, cũng có thể nói, anh ta còn có mối quan hệ dây mơ rễ má với Trương Quảng Minh?
Doanh Thiệu Kiệt ngả người ra sau ghế, nhìn lên trần nhà, chẳng biết mình nên bắt đầu như thế nào? Hít vào một hơi thật sâu, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô gái chẳng liên quan chút nào tới chuyện này.
“Cô gái ngốc nghếch này, anh phải làm thế nào để em hiểu đây?”
Chương 33: Tình sử thê lương của anh chàng nói cà lăm
Khi trở về phòng làm việc, Tô Duyệt Duyệt cảm thấy tinh thần vô cùng bấn loạn, cô ngồi trước máy vi tính, hai bàn tay đặt trên bàn phím rất lâu nhưng chẳng thể gõ nổi một chữ. Vu Tiểu Giai mang nước từ căng tin về, sau khi đi đi lại lại một vòng liền phát hiện thấy kể từ lúc cô bạn của mình từ phòng Doanh Thiệu Kiệt đi ra đã trở nên trầm lặng, chẳng nói chẳng rằng, thậm chí nếu quan sát kĩ, Vu Tiểu Giai còn có thể thấy được một đám mây u ám đang chất chứa trong đôi mắt của cô.
“Này, anh ta bắt nạt cô à?”
Tuy trước giờ Vu Tiểu Giai vẫn luôn to miệng nhanh nhảu, nhưng cô ta cũng hiểu được rằng có một số chuyện nhất thiết phải nói nhỏ lại. Tô Duyệt Duyệt gượng cười trả lời: “Không có chuyện đó đâu.”
“Cái gì mà không có chứ? Anh ta không phải là cấp trên trực tiếp của cô, cô cũng không phải là người của dự án S, anh ta tìm cô chắc chắn là có việc riêng rồi.” Vu Tiểu Giai đặt cốc trà lên chiếc bàn trước mặt Tô Duyệt Duyệt, tiếp tục cao giọng nói: “Cô xinh đẹp ngời ngời thế này, hoàn toàn có thể khiến bất cứ kẻnào cũng phải xiêu lòng, còn anh ta, tuy điều kiện có tốt thật đấy nhưng chẳng qua cũng chỉ là một kẻ nói lắp mà thôi. Thế nhưng, nói cho cô biết, không phải tự nhiên anh ta sinh ra đã bị như vậy đâu, chẳng qua là vì gặp phải một cú sốc lớn nên mới bị như vậy.”
“Một cú sốc lớn?”
Tô Duyệt Duyệt ngước mắt nhìn, bốn từ mà Vu Tiểu Giai vừa nói khiến cho hình tượng của anh vốn đang dao động trong tâm trí cô bỗng như được giữ chặt trở lại. Anh ta đã từng phải chịu đựng một cú sốc lớn à? Cú sốc đó như thế nào?
Nhìn thấy khuôn mặt đầy hoài nghi của Tô Duyệt Duyệt, Vu Tiểu Giai nháy mắt nói: “Tôi sẽ kể cho cô nghe vào giờ ăn trưa nhé. Lúc trước hỏi cô có muốn biết một điều bí mật không thì chẳng thấy cô nói gì, giờ muốn biết thì hãy hối lộ tôi một bữa trưa thật ngon vào!”
Nói không muốn biết là nói dối, Tô Duyệt Duyệt rất muốn bảo “không” nhưng rồi cô chợt nhận ra, tính tình nóng nảy như lửa, lúc nào cũng hừng hực của mình giờ đây đã trở nên giống như một nữ nhân già nua trầm mặc. Vu Tiểu Giai nhìn thấy Tô Duyệt Duyệt như vậy liền nhanh chóng cầm cốc trà trên bàn và bỏ đi. Khi đi qua chỗ ngồi của Như An Tâm, cô buột miệng nói: “Kỳ lạ thật, cái cô Như An Tâm này, sao xin nghỉ phép lâu như vậy rồi mà chưa thấy đi làm trở lại nhỉ?”
“Cô ấy xin gia hạn ngày nghỉ phép rồi.”
Shelly cao giọng trả lời. Thấy vậy, Vu Tiểu Giai vội vàng trở về vị trí làm việc của mình, thầm nghĩ may mà mình không nói thêm câu “giống y như sếp”, nếu bị Shelly nghe thấy thì chỉ có nước mang vạ vào thân.
Giờ ăn trưa. Vu Tiểu Giai kéo Tô Duyệt Duyệt đi đến một quán cơm gần đó. Khi ở trong thang máy, vô tình cả hai lại chạm mặt Doanh Thiệu Kiệt.
“Eric, anh cũng đi ăn trưa à?” Vu Tiểu Giai hỏi một cách tinh quái và đầy bí hiểm. Doanh Thiệu Kiệt gật gật đầu, khẽ “ừ” nhẹ một tiếng, khóe miệng hơi mỉm cười, trông nét mặt vô cùng tuấn tú.
“Duyệt Duyệt, cô nói lát nữa chúng ta đi ăn phở phải không?”
Nãy giờ Tô Duyệt Duyệt chỉ im lặng, cúi mặt nhìn sàn thang máy, giờ nghe Vu Tiểu Giai hỏi như vậy cũng chỉ chỉ “ừ” khẽ một tiếng. Số người trong thang máy không đông nên người ta có thể nhìn được vào mắt nhau, chỉ có điều cô đã không dành cho anh cơ hội đó. Doanh Thiệu Kiệt biết Tô Duyệt Duyệt vẫn còn đang giận mình, thế nên anh chỉ đành câm lặng mà thôi.
Trong quán cơm. Vu Tiểu Giai gọi món, thấy trên mặt Tô Duyệt Duyệt là cả một bầu tâm sự nên cũng gọi luôn một suất phở xào. Sau khi nhân viên phục vụ đã cầm thực đơn quay trở vào bên trong, Vu Tiểu Giai bèn đặt tay xuống trước mặt Tô Duyệt Duyệt, tươi cười nói: “Tiểu thư Tô Duyệt Duyệt của tôi ơi, người ta đã muốn mời cô xuống một nấc thang rồi, còn cô, cô chẳng nể mặt người ta chút nào cả. Theo tôi thấy, cô đang thật sự nổi giận với người ta đấy.”
“Cái gì mà giận với cả xuống thang chứ? Tôi chẳng hiểu gì hết.” Tô Duyệt Duyệt uống một ngụm trà rồi lên tiếng trả lời ngay.
“Ái chà, chính mắt tôi vừa chứng kiến Giám đốc Doanh của chúng ta liếc nhìn cô tận ba lần liền, còn cô đến một lần nhìn đáp lại cũng không có, thật là ghê gớm!” Vu Tiểu Giai vừa nói xong, Tô Duyệt Duyệt liền lập tức phủ định: “Anh