i lòng dạ hẹp hòi của phụ nữ, cũng luôn quên rằng phụ nữ không phải sinh vật chỉ cần vỗ về là có thể.
~*~
Thanh âm gõ chữ lạch cạnh không ngừng vang lên bên tai, trong văn phòng trừ thanh âm gõ chữ và không khí lạnh mơ hồ chuyển động ra, gần như là không nghe được ất kỳ thanh âm nào khác.
Bên ngoài văn phòng làm việc, người của các bộ phận đưa tài liệu đến đứng thành một hàng, nhưng không ai dám đi vào làm người bị oanh tạc đầu tiên.
Lại nói mấy ngày hôm trước sau khi thư ký Nguyên xin nghỉ nửa ngày trở về, giống như biến thành một người khác, cả ngày vùi đầu vào làm việc không nói, trước đây khi các ngành bận đến ngất trời cô còn có thể nhiệt tình giúp bọn họ lấy văn kiện, bây giờ không còn nữa. Tuy rằng bây giờ bọn họ tuyệt không muốn để thư ký Nguyên xuống lầu lấy văn kiện giúp bọn họ.
Bởi vì thư ký Nguyên chẳng những bày ra bộ mặt nghiêm túc, mà còn dùng giọng điệu đông chết người nói chuyện, ánh mắt nhìn xuống 30 độ giống như bọn họ chỉ là những tên vô dụng, khiến bọn họ mỗi lần nhìn thấy cô đều sợ đến mức ngay cả nói cũng nói không được.
Nhưng cho dù không muốn chạm trán với thư ký Nguyên như thế nào, văn kiện thì vẫn phải đưa, cho nên mỗi ngày các ngành đều phái ra ‘người may mắn’ của ngày hôm đó, tự mình đến văn phòng tiếp thu sự ‘chỉ bảo’ thư ký Nguyên.
“Ài... Hôm nay lại đến lượt tôi rồi.” Một cậu trai nhỏ vừa mới vào công ty năm nay bất đắc dĩ than thở.
“Nghĩ thoáng ra một chút, người mới.” Người đàn ông đứng bên cạnh cũng là vẻ mặt đau khổ, an ủi vỗ vỗ vai cậu ta, “Cậu chỉ cần nghĩ đến một câu danh ngôn chí lý thì sẽ dễ chịu một chút.”
“Câu danh ngôn nào?” Trong mắt người mới đột nhiên sáng lên.
“Yêu cầu hợp lý là huấn luyện, yêu cầu không hợp lý là tôi luyện, tin tưởng tôi, chờ sau khi cậu trải qua giai đoạn tôi luyện này, về sau cậu ở công ty còn sợ không có ngày xuất đầu lộ diện sao?”
Người mới thụ giáo gật đầu, nhưng lại giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì ngẩng đầu lên hỏi: “Vậy nếu trước khi còn chưa xuất đầu, lại vì loét dạ dày mà tử trận, thì làm sao bây giờ?”
“Vậy thì chuẩn bị đến chỗ kế toán trưởng nhận tiền về hưu.” Nguyên Tiểu Thu lạnh lùng mở miệng.
Một nhóm người đều bị cô đột nhiên lên tiếng mà sợ tới mức rụt cổ vào, ngay cả văn kiện trên tay cũng bị rơi xuống đất.
“Nguyên, thư ký Nguyên?”
Mặt không chút thay đổi liếc một cái, Nguyên Tiểu Thu chỉ chỉ văn kiện rơi trên mặt đất, “Những tài liệu này là muốn lấy về sửa lại hay sao? Bằng không sao tất cả đều rơi trên mặt đất?”
Còn không phải là bị cô dọa! Mọi người hò hét trong lòng, nhưng chỉ dám giận chứ không dám nói gì.
“Nếu không phải, vậy thì nhặt lên mang vào, không cần ở bên ngoài nói mấy lời vô nghĩa, không phải công ty mời mấy người đến nói chuyện phiếm.”
Bỏ lại mọi người đưa mắt nhìn nhau, Nguyên Tiểu Thu quay đầu trở lại trong văn phòng của chính mình.
Ngải Đóa Đóa trốn ở một bên nhìn mọi người im lặng nhặt văn kiện rơi trên đất lên, vẻ mặt kinh ngạc chạy về văn phòng của chồng mình.
“Thật kỳ lạ! Thật sự là quá kỳ lạ, Tiểu Thu dù có tức giận thế nào, cũng chưa từng như vậy...” Cô vẻ mặt chấn kinh, miệng không ngừng thì thào tự nói.
“Cho nên anh mới tìm em tới nói chuyện với cô ấy, xem có phải thư ký Nguyên xảy ra chuyện gì hay không?” Bằng không cứ tiếp tục kéo dài như vậy, nơi này của anh ta lập tức phải biến thành công ty cự tuyệt người lui tới rồi.
“Ừ...” Ông xã thân ái của cô cũng đã nói như vậy, cô cần phải nghĩa bất dung từ giúp đỡ! “Nhưng là.... Bây giờ em cũng rất sợ Tiểu Thu.”
Cô vẫn chưa quên, lần trước cô muốn tác hợp Tiểu Thu và em chồng thành một đôi khiến Tiểu Thu vô cùng tức giận, thiếu chút nữa nói muốn tuyệt giao với cô, bây giờ lại muốn cô đi theo tâm sự với Tiểu Thu?!
Cô sợ người tiếp theo bị đông thành băng là cô đó!
“Sẽ không! Dù sao em vẫn là bạn tốt của cô ấy, dù thế nào cũng dễ nói chuyện hơn đàn ông như bọn anh.” Củng Trường Thanh nhẹ giọng dụ dỗ bà xã đầu óc luôn suy nghĩ đơn giản của mình.
Mặc dù anh ta rất không muốn đẩy bà xa thân ái ra chiến trường, nhưng bây giờ anh ta thật sự không tìm được người nào thích hợp hơn.
“Như vậy à.... Vậy em thử xem xem.” Quả nhiên Ngải Đóa Đóa lập tức bị thuyết phục, sau đó dưới tâm lý chưa có bất kỳ chuẩn bị nào, đã bị đẩy vào ‘hầm chứa đá’.
“Tiểu, Tiểu Thu...”
Sợ hãi đến gần bạn tốt, mặc dù cô đã sinh con, nhưng bản tính đơn thuần sợ người lạ vẫn không thay đổi.
Nguyên Tiểu Thu giống như đã đoán được cô sẽ đến, ngay cả đầu cũng không muốn nâng, trực tiếp hỏi: “Không ở nhà làm thiếu phu nhân, đến đây làm gì?”
“Mình nghe nói...” Ngải Đóa Đóa cắn môi, cân nhắc xem nên nói như thế nào mới có vẻ không trực tiếp.
“Nghe nói cái gì?”
“Ừ.... Gần đây tâm trạng của cậu không tốt lắm?” Như vậy chắc là không quá trực tiếp rồi nhỉ!
“Tâm trạng không tốt lắm?” Liếc cô một cái, Nguyên Tiểu Thu thấy buồn cười vì sự uyển chuyển của cô, “Không phải nói nơi này là sở huấn luyện quân sự sao? Còn có nơi này căn bản là đại bản doanh của vu bà à?”
“Ách...” Ngải Đóa Đóa nghẹn lời.
“Mình biết những tiếng oán thán của những người đó đã vang đến tận trời, mới khiến cho ông chủ lớn không thể không mời cậu đến thăm dò ý tứ.” Cô dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Chỉ có điều không cần, mình không sao, cậu cứ nói như vậy đi!”
“Tiểu Thu...”
“Mình đã nói rồi, mình không sao, cứ như vậy.” Chỉ chỉ cửa, cô trực tiếp hạ lệnh trục khách, “Mình còn phải làm việc, cậu đi sang chỗ ông chủ đi!”
“Nhưng là...” Ngải Đóa Đóa lo lắng liên tiếp xoay đầu.
“Không cần nhưng là, trở về đi!” Nguyên Tiểu Thu khoát tay, bày tỏ cô không muốn nói thêm gì nữa.
Đến đến khi văn phòng khôi phục yên lặng, cô mới đặt văn kiện trong tay xuống, mất hồn nhìn chằm chú vào màn hình trước mặt.
Cảm xúc của cô có rõ ràng như vậy sao? Thậm chí ngay cả người phụ nữ ngu ngốc kia cũng được mời đến an ủi cô?
Cô cho rằng chính mình che dấu rất tốt, đi làm như bình thường, sau khi về đến nhà, lại làm thêm hoa thủ công, kiếm thêm chút thu nhập, tất cả đều bình thường như cuộc sống trước đây—
Cuộc sống trước khi chưa gặp anh.
Nhưng vì sao cô vẫn cảm thấy sốt ruột?
Là không bỏ được anh xuống? Hay là cô đã yếu đuối đến mức không có biện pháp rời khỏi người đàn ông cô đã đặt tình cảm vào?
Nguyên Tiểu Thu tỉnh táo một chút đi! Mi cũng không phải là người thiếu đàn ông sẽ chết, chạy một người thì không thể tìm người tiếp theo sao?
Không sai! Trên thế giới không phải chỉ có một người đàn ông là Sài Ngạn Quân.
Anh cũng dám bắt cá hai tay, vì sao cô không thể tìm đàn ông khác.
Cô muốn để anh nhìn, Nguyên Tiểu Thu cô cũng không phải người phụ nữ không có anh sẽ khóc lóc cả ngày.
Cô có thể có nhiều lựa chọn hơn.
Cô có thể sống càng tốt hơn!
Mặc vào bộ âu phục hàng hiệu mà mình quyết tâm mua, hơi lộ ra bộ ngực sữa trắng muốt và cánh tay mảnh khảnh, thêm gương mặt được trang điểm tỉ mỉ, để cô trở thành một mỹ nữ khí chất hơn người.
Bước trên đôi giày cao gót, trong tay cầm một cái ví nhỏ, Nguyên Tiểu Thu đi theo người giới thiệu, cũng là n