rồi hai người cuối cùng đem mọi chuyện nói rõ ràng, hơn nữa còn xác định tâm ý của nhau, cô không hề tiếp tục tránh né anh, khua lên dũng khí chính thức cùng anh hẹn hò .
Anh chờ giờ khắc này không biết đã chờ bao lâu, rốt cục cũng như nguyện. Nhưng anh cũng không có vì vậy cảm thấy thỏa mãn, trái tim ngược lại trở nên tham lam hơn, hi vọng quan hệ của hai người có thể tiến xa thêm một bước, dù sao anh đối với cô yêu thích đã sớm không phải là ngày một, ngày hai.
Anh đi tới sau lưng của cô, cũng không chỗ nào cố kỵ ôm hông của cô, đem cằm tựa vào trên vai cô, thân mật ở bên tai cô trầm thấp lẩm bẩm.
“Làm xong rồi chưa? Bận rộn lâu như vậy còn chưa xong sao?”
Anh cũng không có uống đến mức say, qua mấy giờ sẽ không việc gì, nhưng cô vẫn là kiên trì phải giúp anh nấu trà giải rượu. Anh thích hành động quan tâm của cô với mình, cho nên để tùy ý cô.
“Đừng tới gần quá, miễn không cẩn thận bị nước nóng bắn vào.”
Cô nghiêng đầu kiều liếc anh một cái, giống như là đang mắng anh không có báo trước lại đột nhiên bổ nhào tới đây, hại cô giật mình.
Sau khi xác định tâm ý của nhau, anh ôm, thậm chí chỉ cần cảm nhận được hơi thở của anh, nhiệt độ cơ thể anh, cô liền thẹn thùng đến tim đập rộn lên. Thậm chí ngay cả ánh mắt thâm thúy anh nhìn cô, cũng cất dấu một loại khát vọng như ẩn như hiện, giống như là hận không được ngay lập tức đem cô ăn vào bụng.
Tuy nói nam nữ trong lúc đó có một chút cử động thân mật là chuyện rất bình thường, nhưng bọn họ chỉ vừa mới xác định tâm ý của nhau, đối mặt với cử chỉ thân mật tự nhiên của anh, phản ứng của cô có chút mới lạ không được tự nhiên.
“Còn một chút nữa là xong rồi, anh không nên ở trong bếp phá em, hại em phân tâm, mau ra bên ngoài chờ đi.”
Cô mắc cỡ đỏ mặt đẩy đẩy lồng ngực của anh, miễn anh càng ôm càng được voi đòi tiên, hại cô không thể chống đỡ được.
“Như vậy thẹn thùng?”
Anh cười đến vui vẻ, rất yêu thích nhìn bộ dáng cô bị chọc cho đến không biết phải làm sao, thật sự rất đáng yêu.
“Đừng làm rộn em nữa, nhanh lên một chút đi ra ngoài.”
Cô trợn to mắt nhìn anh.
Anh vừa cười cùng cô dây dưa trong chốc lát, mới như cô mong muốn rời khỏi nhà bếp, đến phòng khách đợi chờ.
Vừa ta đến phòng khách, đã nghe thấy vang lên thanh âm điện thoại di động cô để ở túi xách trên ghế sa lon, anh từ trong túi của cô lấy điện thoại di động ra, vốn định mang vào bếp cho cô, nhưng vừa nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, liền thay đổi tâm ý, khóe miệng câu khởi vẻ cười lạnh.
Tuyên Lý Hòa!
Anh cũng không phải là cái loại biết điều, chịu một chút khinh bỉ sẽ không qua lại đánh người, hiện tại điện thoại di động rất không đúng dịp rơi vào trong tay của anh, nhìn xem anh thế nào hảo hảo “Hồi báo” Tuyên Lý Hòa!
Anh nhấc máy, còn chưa kịp nói đến nửa câu, đầu bên kia điện thoại tiếng Tuyên Lý Hòa lo lắng chất vấn liền trong nháy mắt truyền tới, thanh âm lớn tới mức dọa người.
“Chị, chị đang ở đâu? Cũng đã qua mười hai giờ, làm sao chị vẫn chưa về, đi nghe âm nhạc cũng phải nghe lâu như vậy sao?”
Nga, thì ra là cô tối nay cùng vị “Nam bằng hữu” kia đi nghe nhạc, đúng là rất có không khí văn nghệ!
Anh trào phúng không tiếng động cười.
“Anh ta rốt cuộc có hiểu lễ nghĩa không vậy? Lấy giao tình của các ngươi, anh ta không nên lưu chị lại trễ như thế, nên nên trước mười hai giờ đưa chị về.”
Điểm này anh cũng đống ý. Nếu con gái của anh nửa đêm mười hai giờ còn không có về đến nhà, hơn nữa cũng không có báo trước, anh chỉ sợ cũng sẽ phát điên.
“Hay là anh ta cố ý lưu chị lại trễ như thế, không chịu đưa chị về nhà? Bằng không, nói cho em biết chị hiện tại chỗ nào, em lái xe đến đón chị…”
Đầu bên kia điện thoại Tuyên Lý Hòa đâm đầu nói một tràng dài, thẳng đến hiện tại mới phát hiện tựa hồ chỉ có một mình độc thoại, nhịn không được buồn bực.
“Chị, chị có đang nghe không vậy? Chị ở đâu? Uy uy uy…”
“Thật xin lỗi, cô ấy hiện tại không tiện nghe máy.”
Phó Kỳ Tu rốt cục mở miệng, khóe miệng mơ hồ mỉm cười.
“Bất quá cậu yên tâm, cô ấy ở chỗ của tôi rất an toàn, cậu không cần lo lắng như vậy, có gì có thể từ từ nói.”
Tuyên Lý Hòa đột nhiên trầm lặng xuống, giống như kinh ngạc đến nói không ra lời, một lát mới có thể phản ứng.
“… Phó Kỳ Tu?”
“Đúng! Với chuyện cậu có thể nhận ra giọng nói của tôi, tôi có phải hay không nên cảm thấy vinh hạnh?”
Tuyên Lý Hòa hung hăng hít một hơi, chất vấn:
“Chị tôi tại sao lại ở cùng với anh?”
“Chuyện này nói ra rất dài dòng, dù sao cô ấy ở chỗ của tôi rất an toàn, mà tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm đưa cô ấy về nhà.”
“An toàn? Chị ấy ở bên cạnh anh mới gọi là không an toàn!”
Tuyên Lý Hòa kích động gào thét.
“Các ngươi hiện tại ở đâu? Tôi bất kể, tôi nhất định phải ngay lập tức đem chị ấy mang về…”
“Hư, nói nhỏ thôi, miễn ầm ĩ đến chị cậu.”
Ầm ĩ đến cô ở phòng bếp nấu đồ.
Phó Kỳ Tu một cách tự nhiên quăng đến một câu nói kia, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn, chờ nhìn xem Lý Hòa có phản ứng gì.
Tuyên Lý Hòa trong nháy mắt vừa ngoan ngoan cũng hít một hơi.
“Anh làm gì chị tôi?”
“Cô nam quả nữ sống chung một phòng, cậu cảm thấy còn có thể làm cái gì?”
“Phó Kỳ Tu, ngươi này cầm thú, lại dám ăn chị của ta ——”
Lý Hòa tức giận rống lên, hoàn toàn trúng kế.
Ăn? Phó Kỳ Tu cười nhẹ mấy tiếng, anh và Vũ Đồng tiến triển cũng mới đến hôn môi mà thôi, cách trình độ chân chính đem cô ăn hết còn kém xa lắm đi.
Mặc dù thật sự anh muốn đem cô cấp ăn.
“Kỳ Tu, anh đang nói điện thoại với ai vậy?”
Tuyên Vũ Đồng đem trà giải rượu mới nấu xong bưng đến bên bàn ăn, buồn bực nhìn Phó Kỳ Tu.
“Cùng em trai yêu quý của em.”
Anh cố nhịn cười, đem điện thoại di động đưa cho cô.
“Tìm em.”
“A?”
Cô vội vàng tiếp lấy điện thoại di động, rốt cục nhớ tới đã trễ thế này cũng không có báo cho Lý Hòa một tiếng, cậu nhất định sẽ lo lắng.
“Lý Hòa, thật xin lỗi thật xin lỗi, chị đã quên liên lạc với em…”
“Chị, chị không phải đang ngủ?”
Tuyên Lý Hòa phát hiện điện thoại di động thay đổi người nghe, tức giận vẫn chưa nguôi, cảm thấy buồn bực không giải thích được.
“A? Ai nói cho em chị đang ngủ?”
“Vậy không phải là…”
Anh đột nhiên trầm xuống.
“Chị, chị mới vừa rồi đang làm cái gì vậy?”
“Ở nấu trà giải rượu.”
“… Cái kia chết tiệt Phó Kỳ Tu, lại như vậy đùa bỡn ta!”
Tuyên Lý Hòa tức giận lớn tiếng hô khiến Tuyên Vũ Đồng nhịn không được đưa di động cách xa khỏi tai, ngay cả Phó Kỳ Tu ở một bên cũng nghe được nhất thanh nhị sở.
“Giúp anh nói lại với em trai em —— ‘một đều’ .”
Bọn họ mỗi người đùa bỡn đối phương một lần, coi như là huề nhau, ai cũng không nợ ai.
“Có ý gì?”
Tuyên Vũ Đồng khốn hoặc nhẹ nhíu mày.
“Chị, chị hiện tại ở đâu? Nói cho em biết, em lập tức đi đón chị!”
Anh không yên lòng để cho cô tiếp tục ở lại bên cạnh Phó Kỳ Tu, chỉ sợ Phó Kỳ Tu thật sự thừa cơ ăn cô.