Chúc các bạn đọc truyện online vui vẻ!
Tình trạng: Hoàn Thành
Tác giả: Hắc Khiết Minh
Tên truyện:
Bảo Bối Thông Minh Định Hôn Phu
Thể loại:
Tiểu thuyết tình yêu,
truyện nhiều tập
Chương 1
Hoàng hôn màu đỏ rực từ từ chìm vào mặt biển. Khi trực thăng cất cánh, anh nhìn xuyên qua tấm kính thủy tinh vào mặt biển sâu. Thái Bình Dương bị nhuộm thành một mảng màu hồng, rực rỡ, tựa như sắp sôi trào. Trực thăng tiếp tục bay lên cao, trang viên với thiết kế toàn màu trắng từ từ nhỏ lại, biệt thự, bể bơi, sân tennis, vườn hoa, đều thu nhỏ lại như những mô hình tinh xảo. Nơi suối nhỏ phun trào, bên cạnh cây cổ thụ với tán cây rợp cả khung trời, trên cây điểm những đèn hoa nhỏ. Tuy rằng góc độ hiện tại đã không nhìn tới, nhưng anh biết dưới tán cây um tùm đó, một đám người đang quây quần trên bàn cơm, chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay, chủ nhân chính là lão gia Bart. Cho dù đã dần dần rời xa trang viên, tiếng vang của cánh trực thăng che lấp, nhưng anh lại vẫn có thể cảm nhận bầu không khí vui vẻ từ dưới tỏa ra.
- Tiên sinh, Alex tiên sinh tìm anh!
Phi công đem vô tuyến điện giao cho anh, anh cầm lấy, tiếp nhận vô tuyến điện.
- Có chuyện gì?
- Lam Tư, cậu làm cái gì vậy?
- Có chuyện gì sao?
- Có chuyện gì sao? Cậu còn hỏi tôi! Cậu biết rõ cha hy vọng mọi người đêm nay có thể đến đông đủ, cậu lại trốn đi là có ý gì? Chuyện gì không thể đợi cho ăn cơm xong nói sao?
Trực thăng với thanh âm tuy rằng ầm ỹ, lại vẫn không thể ngăn cản được lời Alex giận dữ.
- Cơ hội không đợi người.
- Cậu mấy năm nay kiếm chưa đủ tiền sao?
Anh tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn đèn sân bay, lãnh đạm mở miệng.
- Tiền đối với tôi mãi mãi không đủ.
- Tôi biết chắc cậu kiếm rất nhiều tiền. Cậu đang cố chứng minh cái gì?
Lam Tư nhìn cảnh đêm phía dưới, mặt không chút thay đổi nói.
- Anh suy nghĩ nhiều quá, tôi hiện tại không rảnh đi bận tâm đến suy nghĩ người khác. Máy bay đang đợi tôi, tôi phải về New York, nói giúp tôi lời xin lỗi, các người ăn tối vui vẻ.
Nói xong anh tắt điện thoại, đem bộ đàm trả lại cho phi công. Trực thăng bay về phía sân bay Los Angeles, sau đó bắt đầu đáp xuống. Cha đối với việc anh trốn đi nhất định tức giận, nhưng những người khác có thể nhanh chóng làm cha nguôi giận. Anh lớn lên tại nơi đó, nơi đó là nhà anh, anh từng nghĩ đến việc anh sẽ sở hữu nơi này. Từng…
Trực thăng ngừng đáp xuống sân bay, anh mở cửa, thấy ngay Akina làn da ngăm đen tới đón anh. Nội Akina là người Ấn Độ, năm mươi năm trước mang theo cha di dân đến Mỹ, anh xem như đời thứ ba, tuy rằng mẹ là người nước Mỹ, diện mạo của anh vẫn là ngăm đen, có phần khác biệt, nhưng là anh lại ngay cả một câu Ấn Độ nói cũng không thể nói. Akina cũng là số ít trợ lý làm việc cùng anh, có năng lực làm việc khá nhất, cho nên tuy rằng bộ dạng anh có đẹp trai đến đâu, đào hoa đến đâu, nhưng chỉ cần anh không ảnh hưởng đến công việc, Lam Tư cũng không cần để ý.
- Jake vừa đem tư liệu truyền tới.
Akina một bên đưa vừa đưa tư liệu cho Lam Tư vừa nhanh chóng báo cáo
- Mạc Liên, đời thứ ba Hoa kiều, năm nay ba mươi hai tuổi, mười hai tuổi cha mẹ qua đời vì tai nạn giao thông, được bà nội Trần Ngọc Lan nuôi lớn. Mạc tiến sĩ mười tám tuổi khi tốt nghiệp cấp ba, liền đậu vào đại học chuyên nghiên cứu vật lí, tám năm sau tốt nghiệp, cô đến công ty đặc khoa học kỹ thuật làm việc, sáu năm trước cô đưa ra nghiên cứu tạo ảnh kỹ thuật nanomet y học bị thủ trưởng là Cường Sâm tiến sĩ từ chối mà nghỉ việc, lúc ấy trong giới đều cho rằng ý tưởng của cô là không thể thành công, nhưng vài năm trở lại đây Mạc tiến sĩ lại có phát hiện mới.
Hình ảnh kỹ thuật nanomet y học vẫn là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, là một loại máy móc nhỏ bé nanomet, nhỏ đến mắt người thường đều nhìn không thấy, nó có thể lấy tiêm vào mạch máu người, kiểm tra được sự chuyển biến của bệnh, tuy rằng vài năm gần đây kỹ thuật tiến triển rất nhanh, vẫn có người thử thí nghiệm chế tạo, nhưng đến nay không có người nào thành công. Nếu là hình ảnh nanomet y học thật sự có thể làm, sẽ làm rúng động cả một giới khoa học, nó có thể tạo ra mấy trăm triệu đôla, nắm giữ cái công ty khoa học kỹ thuật này, chẳng khác nào chiếm được một gốc cây cam nằm chờ tiền rụng xuống
- Khả năng thành công của cô là bao nhiêu?
- Rất cao. Căn cứ điều tra của Jake, phòng thí nghiệm chính cô mở, sau gần vài năm nghiên tạo ra không ít sản phẩm tương quan nanomet, còn xin mấy hạng độc quyền. Trên thực tế, tin đồn nói cô đã có phát minh đột phá, có mấy nhà khoa học kỹ thuật công ty đều từng cùng cô thảo luận, nhiều công ty tranh thủ kí kết hợp tác với Mạc tiến sĩ nhưng vẫn không thể hợp tác.
Lam Tư một bên nghe Akina nói, một bên xem rất nhanh tư liệu. Tài liệu có hình Mạc tiến sĩ, cô mái tóc dài, mặc váy màu đen chấm gối, đội kính mát, ngồi ở ghế công viên ăn sandwich, trên đùi đặt laptop, tay kia thì cầm bút viết. Cô gái này thoạt nhìn có chút quen mặt, anh trong lúc nhất thời lại nghĩ không nghĩ ra từng gặp ở đâu, đối với tên cô cũng không có ấn tượng.
- Điều kiện của cô ra sao?
Cô kiên trì muốn gặp giám đốc mới bàn bạc. Anh ngẩng đầu nhìn hướng Akina, Akina bất đắc dĩ nhún vai. Xem ra vị này Mạc tiến sĩ nhất định rất kiên định, mới có thể không đầu hàng trước tài ăn nói của Akina. Máy bay tới tầng bình lưu, anh lại nhìn tài liệu, rất nhanh đem tư liệu cá nhân của cô ghi tạc trong lòng. Ngoài cửa sổ, cuối cùng ánh mặt trời cũng biến mất. Trong đêm tối, ánh sao đầy trời, máy bay hướng về phía đông, thẳng hướng New York.
Ấm nước sôi lên, phát ra tiếng kêu, cô đột nhiên phục hồi tinh thần lại, vội vàng tắt điện. Lấy nước đổ vào chén trà trên bàn, dưới nhà có tiếng xe truyền đến. Cô lau tay ướt, đi đến phòng khách. Trong viện, dưới cây cổ thụ có một chiếc xe hơi đang đậu. Cửa xe mở, hai người đàn ông bước xuống. Chỉ liếc mắt một cái, cô liền nhận ai là người cô muốn tìm, anh có mái tóc màu đỏ sậm. Anh mặc vest màu xám tro, mái tóc ngắn màu đỏ sậm. Sau đó, anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía phòng ở của cô. Trong nháy mắt, cô rùng mình một cái. Tuy rằng cô không nhớ rõ mặt anh, nhưng cô vẫn nhớ rất rõ ràng vẻ lạnh lùng như băng đồng này, cô cũng nhớ rõ ràng trước kia anh rất cao ngạo. Anh cùng một người đàn ông da đen cầm theo xấp tài liệu đi về phía trước. Giống như thông báo sự giá lâm của anh, trời bắt đầu đổ tuyết. Tuyết đầu mùa. Bông tuyết bay xuống vương trên người anh, anh thậm chí không ngẩng đầu nhìn, hướng thẳng mục tiêu đi tới. Kiềm nén sự xúc động, cô chuyển hướng vào cửa lớn, sửa lại áo choàng, bước đến mở cửa. Anh so với tưởng tượng của cô cao hơn, cô phải ngẩng đầu mới có thể nhìn vào mắt anh.
- Mạc tiến sĩ.
Anh tao nhã tháo bao tay, hướng tay về phía cô.
- Tôi là Lam Tư Bart
- Tôi biết, tôi đang đợi anh.
Cô vươn tay, cầm tay anh, tay anh làm cho người tôi tự nhiên cảm thấy ấm áp, sợ anh phát hiện ra sự khẩn trương của chính mình, cô rất nhanh rút tay về.
- Chào, tôi là Akina Grace.
Một người đàn ông khác mỉm cười nhìn cô.
- Xin chào!
Cô hơi hơi vuốt cằm, liền xoay người đi vào nhà.
- Vào đi, bên ngoài rất lạnh.
Hai người theo cô tiến