"Không thì.....Chẳng lẽ bạn có biện pháp tốt hơn?". Dương Khải Ca tức giận ném cho cô một cái liếc mắt.
"Không có......Vậy.........." Được rồi! Trước mắt dường như chỉ có thể như vậy thôi. "Nhưng mà, mình không muốn đi một mình, bạn đi với mình có được không?". Diêu Thì Đông đáng thương mím cái miệng nhỏ nhắn. Cô không dám một mình bước vào "Lâu đài quỷ" đáng sợ đó đâu.
Dương Khải Ca không đành lòng nhìn cô khổ sở như vậy nhanh chóng đáp ứng sẽ đi với cô rút lui khỏi Đoàn trường.
Diêu Thì Đông hai tay nâng mặt, cô cảm động bởi vì dũng khí của bạn mình mà rưng rưng nước mắt.
Không ngờ, buổi trưa trong lúc hai người đi mua đồ ăn trưa thì gặp được Đường Ẩn Khiêm.
"Học trưởng!" Diêu Thì Đông cười đến ngọt ngào." Ngày hôm qua thật sự rất cảm ơn anh!".
Đường Ẩn Khiêm hơi sửng sốt, anh nghĩ rằng trải qua sự việc của ngày hôm qua. Cho dù cô không tức giận đến quay đầu bỏ đi, cũng không có khả năng sẽ thân thiết với anh như vậy. Còn nói cảm ơn anh, cô bị dọa đến ngốc rồi sao?
"Ngày hôm qua, em thật may mắn được anh cứu mạng. Nếu không em đã không có thể đứng ở chỗ này. Thật ngại quá, còn làm phiền anh phải đưa em về nhà". Diêu Thì Đông cúi người, chân thành nói lời cảm ơn.
Đường Ẩn Khiêm cuối cùng cũng hiểu ra. Hóa ra là cô tưởng anh đã cứu cô........Nháy mắt, một ý cười nhắm thẳng lồng ngực xông lên, hại anh mất nhiều hơi sức mới kìm lại được.
Tuy rằng kìm nén có chút cực khổ khiến cho sắc mặt anh có chút quái dị. Nhưng anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh mỉm cười với cô, lịch sự nói: "Không cần khách sáo, cũng không phải chuyện khó khăn gì!".
Diêu Thì Đông nhất thời bị anh mê hoặc bằng phong thái lịch lãm, hoàn toàn không có phát hiện ra anh có cử chỉ khác thường. Nhưng Dương Khải Ca bị gạt ở một bên liếc mắt một cái liền nhìn thấy được Đường Ẩn Khiêm có phản ứng không bình thường. Nhanh chóng vỗ vai Diêu Thì Đông, nhỏ giọng nhắc nhở: " Bạn không phải muốn rút lui khỏi Đoàn trường sao? Bây giờ nói với anh ấy đi!".
Lúc này Diêu Thì Đông mới lấy lại tinh thần, gương mặt khổ sở nhìn Dương Khải Ca nhìn một cái. Muốn cô trực tiếp nói lời từ chối với học trưởng. Qủa là một vấn đề khó khăn a......
Nhưng mà, dưới sự thúc dục của Dương Khải Ca, cô chuyển sang nhìn Đường Ẩn Khiêm, khó khăn mở miệng:" Học.... học trưởng. Em có chuyện muốn nói với anh........."
"Em có chuyện gì muốn nói. Chiều nay em đến văn phòng Đoàn rồi nói có được không? Bây giờ anh có chút việc bận rồi!". Anh qua loa cắt đứt lời của cô. Nghẹn cười không tốt cho thân thể. Nếu cứ tiếp tục nghẹn cười nữa thì sẽ nghẹn đến nội thương mất.
"Anh đang bận sao?.....Vậy....... Được rồi! Học trưởng, anh đi nhanh đi!". Diêu Thì Đông nói.
"Vậy anh đi trước đây!". Đường Ẩn Khiêm nhanh chóng gật đầu chào hỏi, sốt ruột rời đi nhanh chóng.
Chờ Đường Ẩn Khiêm biến mất ở phía sau cánh cửa. Diêu Thì Đông mới thu hồi ánh mắt, uất ức nói với Dương Khải Ca:" Khải Ca, mình cảm thấy rất khó đó! Mình sợ mình sẽ nói không nên lời........"
Chắc chắn là như vậy! Dương Khải Ca hiểu được Diêu Thì Đông đã bị cái học trưởng kia xoay quanh. Nhưng mà, cô có cảm giác vị học trưởng này có điểm là lạ?
"Không thành vấn đề! Buổi chiều mình sẽ nói giúp bạn". Đã giúp thì giúp luôn cho trót! Ai bảo cô ấy là bạn tốt của mình.
"Vậy làm phiền bạn nha!". Diêu Thì Đông có chút nhụt chí , bả vai rũ xuống, đáng thương nói: " Thật là đáng tiếc! Về sau sẽ không thường xuyên nhìn thấy anh ấy............"
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, âm thanh nói chuyện càng ngày càng xa.
Mà sau khi hai người rời đi, tại một góc trường xa xôi liên tiếp truyền ra tiếng cười vang tận mây xanh, thật lâu.....thật lâu....
Chương 2
Vừa đi đến gần "Lâu đài quỷ", dạ dày Diêu Thì Đông bắt đầu có cảm giác đau đớn mơ hồ. Dạ dày của cô từ trước tới giờ luôn không tốt , mỗi khi khẩn trương thì bao tử lại đau. Kể từ sau ngày hôm qua cô bị quỷ dọa, đau bao tử càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Cô lo lắng đề phòng nắm lấy cánh tay của Dương Khải Ca, từng bước một cẩn thận, rất sợ thảm kịch ngày hôm qua sẽ xảy ra lần nữa. Không ngờ hôm nay mọi chuyện lại thuận lợi khiến cô không thể nào tin nổi. Không thấy nữ quỷ ở bên cạnh gọi hồn. Cũng không gặp anh chàng niệm kinh đột nhiên xuất hiện ở sau lưng. Hơn nữa, khi Dương Khải Ca mở ra cánh cửa phòng" Đoàn điện ảnh" cũng không có việc gì xảy ra.
"Phù!" Diêu Thì Đông lập tức thở ra một hơi .
Bàn tay nắm chặt tay của Dương Khải Ca rốt cuộc cũng buông lỏng một chút. " Khải Ca, hôm nay những thứ quái quỷ kia một thứ cũng không xuất hiện. Nhất định là cùng dũng khí của mình có quan hệ".
"À, không.......". Dương Khải Ca ngượng ngùng nói với Dương Thì Đông.
Dương Thì Đông cảm thấy tòa nhà này thật kì quái. Sau đó, cô cảm thấy có một luồng gió lạnh thổi qua.
"Em tới rồi ?". Thanh âm Đường Ẩn Khiêm chợt vang lên rồi từ từ đi ra, trên mặt trước sau luôn mỉm cười.
"Học... học trưởng, anh từ đâu đi ra vậy?". Diêu Thì Đông nhát gan theo bản năng lui ra sau một bước.
Đường Ẩn Khiêm cười càng thêm rực rỡ. "Nơi này có rất nhiều phòng, anh là từ một trong số những phòng đó đi ra". Nói xong, anh còn đưa tay chỉ về chỗ mình vừa mới đi ra.
"Thì ra là như vậy......"
"Em hôm nay đi cùng với bạn học! Không lẽ vị học muội này cũng muốn vào Đoàn sao?"
"Không.....không phải vậy. Học trưởng, cái đó......." Diêu Thì Đông lo lắng xem xét xung quanh, rất sợ có người xấu sẽ nghe lén bọn họ nói chuyện.
"Làm sao rồi?". Lông mày Đường Ẩn Khiêm nâng lên, thú vị nhìn phản ứng của cô.
"Mặc dù nói như vậy là rất không lễ phép. Nhưng mà học trưởng, anh có cảm giác là.......Nơi này là lạ?Anh xem! Thế nào sắc trời lại tối như vậy, rõ ràng là mới đầu thu, mặt trời không có lí do gì mới năm giờ liền xuống núi!".
"Là lạ?". Đường Ẩn Khiêm khẽ chau mày, nhìn phản ứng phong phú của cô mà cười. " Lạ thế nào?"
"Ngày hôm qua anh không thấy sao? Em chính là thấy ‘cái đó’ mới ngất đi !". Diêu Thì Đông có chút nóng nảy mà nói. Vì lo lắng cho sự an toàn của học trưởng. Cô cần phải cho anh biết ở chỗ này rất nguy hiểm.
"'Cái đó' là chỉ?" Đường Ẩn Khiêm khó hiểu mím môi, giọng điệu trầm trọng hỏi. Nhưng trong lòng lúc này đã cười đến nghiêng ngả.
"Đó là.........". Cô lần nữa liếc nhìn bốn phía, quyết định là nói bên tai học trưởng an toàn hơn." Học trưởng, anh cúi đầu xuống thấp một chút".
Đường Ẩn Khiêm rất phối hợp cúi đầu xuống. Cô lập tức ghé vào bên lỗ tai anh, giọng nói vừa nhỏ vừa nhẹ nói:"Qủy"
"Qủy?". Đường Ẩn Khiêm cố làm ra vẻ kinh ngạc, lớn tiếng nói.
"Suỵt! Học trưởng. Anh nói nhỏ một chút, bọn họ sẽ nghe được đó!". Diêu Thì Đông đưa ngón trỏ lên môi, khẩn trương nhìn xung quanh.
Dương Khải Ca thật sự nhìn không nổi nữa. Diêu Thì Đông cũng thích nói nhảm quá đi! Nếu tiếp tục như vậy, khi nào mới có thể đi vào chủ đề chính đây! Cô liền tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ.
"Không sai! Thì Đông nghi ngờ ở chỗ này có quỷ. Vì suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình nên cô ấy quyết định rời khỏi Đoàn trường.Mọi chuyện là như vậy!".Cô nói xong một mạch cũng không cần phải thở gấp một hơi.
"A! Thì Đông. Em muốn rời khỏi Đoàn sao?". Đường Ẩn Khiêm hơi nhíu lông mày, giọng điêu trầm thấp. Giống vừa nghe thấy một chuyện làm anh vô cùng khổ sở.