n chú ý đến bàn tay đang nắm cái ly có vẻ hơi run run, anh nhẹ nhàng lên tiếng, "Lâm Lâm, anh đã trở về."
Đồng Tử Lâm hai mắt vội vàng ở trên người của anh nhìn chằm chằm, "Việc kia..."
"Không có việc gì, hắn không có chuyện gì, chỉ ngất xỉu thôi, anh đã đem hắn đưa vào bệnh viện, còn làm kiểm tra toàn thân, hiện nay không có trở ngại."
"Có đúng không?" Nghe vậy, Đồng Tử Lâm mới yên lòng thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi."
"Anh cũng để luật sư cùng hắn thỏa thuận tất cả rồi, không có tai hoạ về sau." Hắc Nhược Hoành ngồi ở bên cạnh cô, liền uống một ngụm nước trong ly trên tay cô, đêm nay cũng đi qua đi lại đủ khiến cô mệt mỏi, "Nhanh đi ngủ đi, nghỉ ngơi thật tốt."
"Em..." Cô há miệng, nói không ra lời, cô rất sợ hãi, cô cũng không dám một mình đợi ở chỗ này.
Làm như nhìn thấu tất cả tâm tư của cô, anh đưa cánh tay dài nắm ở đầu vai cô, "Anh sẽ ở lại cùng em, không nên lo lắng."
"Ừ."
Bình thường Đồng Tử Lâm nói rất nhiều đột nhiên hâm nay trở nên ít nói, Hắc Nhược Hoành cho là cô bởi vì quá sợ nên mới như vậy, Vì vậy liền không nói thêm nữa, ôm thật chặc cô vào lòng.
Sau khi bọn họ rửa mặt, thời điểm nằm ở trên giường, Đồng Tử Lâm vẫn còn im lặng, Hắc Nhược Hoành chỉ có thể ôm cô, lấy hành động thay lời nói.
Thân thể cường tráng ôm cô vào trong lòng, khiến cô có cảm giác rất an toàn, thế nhưng cũng không xóa sạch được hoảng loạn trong lòng cô, Hắc Nhược Hoành không biết, cô không chỉ sợ là tên lang thang kia bị bị thương, cô cũng rất lo lắng cho mình, cô sợ bản thân sẽ phải đi hầu tòa, đến lúc đó phải ngồi tù và vân vân.
Những ý nghĩ này cô không có nói với anh, nhưng anh thông minh như vậy nhất định sẽ nhận ra những lo lắng này của cô.
Cô sợ nhất chính là không được gặp lại người nhà, không thấy được anh...
Đây chính là nguyên nhân khiến cô lo lắng, cô ít nhiều gì cũng đoán được thực sự theo như lời chị hai nói, thực đã yêu Hắc Nhược Hoành, không có anh không được , cô bị anh hãm chân làm thế nào cũng thoát không khỏi.
Mặc kệ trước đây cô nghĩ thế nào, hiện tại và sau này, cô chỉ muốn ở bên cạnh người đàn ông này.
"Ngủ không được sao?" Giọng nói ấm áp của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu cô.
"Ừ, A Hoành..."
"Ừ?"
"Ngoại trừ bạn trên giường, chúng ta còn có thể có mối quan hệ nào khác không?"
Hắc Nhược Hoành chỉ có thể dùng từ mừng rỡ như điên để hình dung tâm tình của mình, anh quả thực không thể tin được chính mình nghe được cái gì, nhưng anh vẫn cố làm ra vẻ, "Em nghĩ cùng anh còn có mối quan hệ gì?"
"Em nghĩ, quan hệ gì cũng đều có thể?"
"Nếu như em nói vậy, anh xin tận lực phối hợp." Anh cao giọng nói.
Nụ cười ác ma bên miệng Đồng Tử Lâm cong lên, chỉ là bây giờ quá tối, ánh đèn quá mờ, Hắc Nhược Hoành cũng không có nhìn thấy."Nếu như vậy, em muốn anh vĩnh viễn đều là của em..."
Ừ, lời này rất có chiều sâu, Hắc Nhược Hoành suy nghĩ một chút, "Cụ thể một chút..."
Đầu ngón tay của người phụ nữ xinh đẹp ở trên lồng ngực của anh nhéo nhéo, "Thân thể của anh..."
Anh nuốt nước miếng một cái, nhất thời thành một con ngỗng ngây ngô chậm hiểu, "Còn gì nữa không?"
"Còn lòng của anh nữa."
"Ừ." Gần giống với ý tứ của anh, Hắc Nhược Hoành tự nhiên ngạc nhiên mừng rỡ hiểu ra một việc, thì ra đây hết thảy đều là trời cao an bài, lấy phương thức này để anh ôm người đẹp về nhà.
"Như vậy, anh thực sự muốn làm tình nhân vĩnh viễn của em?"
"Được... Ách... Em vừa nói gì?" Anh kinh ngạc gấp đôi có thể nói anh chưa bao giờ nói lắp nhiều như vậy.
"Là đàn ông con trai, cũng không thể nói rồi mà không giữ lời, sau này anh chính là tình nhân dành riêng nha!" Người phụ nữ nũng nịu nói.
Quả nhiên đối với Đồng Tử Lâm người phụ nữ này, vĩnh viễn không thể mềm lòng, vĩnh viễn không thể thỏa hiệp, Hắc Nhược Hoành rất muốn đánh cái mông nhỏ của cô một trận, nhưng khi anh cảm giác được đôi tay đang ở trên ngực của mình mơ hồ run rẩy, thì tâm tình anh bỗng nhiên bình tĩnh.
Cô vẫn còn đang sợ, lời nói vừa rồi không chỉ đối với anh "Tỏ tình", mà còn an ủi chình bản thân cô, cô đang cố gắng buông thả tâm tình bất an của mình, làm cho bầu không khí không đến mức khẩn trương. Anh ôm sát cô, đem cô ôm trong ngực của mình, thấp giọng nói: "Đúng chỉ là tình nhân dành riêng cho em."
"Hừ, anh coi chừng em đó, bằng không cẩn thận em thiến anh!" Cô vừa nói vừa nhìn phần dưới cơ thể của anh cố làm ra vẻ.
Ha ha, cô còn đang ghi hận lời nói dối lần trước của anh. Trời cao làm chứng, anh chính là so với nước trong còn muốn thuần khiết hơn, chỉ là cái họ không thuần khiết một chút, muốn oán cũng chỉ có thể oán các lão tổ tông nhà anh mà thôi.
"Vậy sau đó em cũng không nên nói đi thì đi chứ." Một năm này không có bên cạnh cô, anh rất khó ngủ, anh thật không muốn thử nữa.
Đồng Tử Lâm khóe mắt nhất thời ngấn lệ một chút, cô cũng không muốn đi, nhưng khi đó cô biết mình nếu như không đi, nhất định sẽ phát điên.
"Còn không phải là anh ép em đi!" Cô cãi lại.
"Là em nói chia tay trước!" chuyện của một năm trước anh vẫn đặc biệt nhớ rõ ràng.
"Nói bậy, còn không phải anh cùng Hoàng Tử Nguyệt..." Cô thông minh im miệng.
"Anh cùng cô ấy không có phát sinh chuyện gì cả, là em không cho anh cơ hội giải thích." Còn gởi cho quà chia tay cho anh nữa chứ.
"A, anh đang tiếc chưa có phát sinh gì đúng không?" Đồng Tử Lâm trừng mắt anh.
"Anh đang vui mừng!" Bằng không thực sự cả đời phải làm hòa thượng rồi, bao gồm phía dưới một cây cùng nhau thanh tâm quả dục luôn.
"Coi như anh thông minh!" Đồng Tử Lâm khẽ cắn lên bờ vai cứng rắn như đá của anh.
Anh cười ra tiếng, nhưng vừa nghĩ tới vừa tìm được cô, thì,cô bị dọa đến khuôn mặt không còn chút máu, khuôn mặt anh không khói lạnh lên, nghiêm túc nói: "Sau này không được một mình đi tới công viên nữa."
"Còn không phải là lòng người ta đang loạn." Tâm loạn nên chỉ có thể tìm một nơi an tĩnh suy nghĩ.
Chương 9
Mối quan hệ tình cảm bị giấu kín này, càng không muốn người khác biết, càng làm người khác dễ biết hơn. Chỉ là một ít số người hiểu rõ tình hình rất tò mò, rốt cuộc cuối cùng là người đàn ông tấn công trước, hay là người phụ nữ chịu thua trước?
Trong cuộc đời lẫn sự nghiệp của người đàn ông cửa ải khó qua nhất chính là mỹ nhân.
Tập đoàn Hắc Thạch thành công tiến vào thị trường Âu Mỹ, ý đây không phải nói tập đoàn Hắc Thạch trở thành công ti lớn mạnh nhất nhì nước, mà chính là Hắc Nhược Hoành đã trở thành người đàn ông độc thân hoàng kim nhiều người mơ ước.
Bất quá mọi người đều biết một sự thật, đó là khi Hắc Nhược Hoành làm việc thì công chính nghiêm minh, và bản thân khi nói chuyện cũng rất nghiêm túc, nhưng khi anh ở trước mặt người mình yêu sẽ không như vậy.
Đồng Tử Lâm đứng trước cửa nhà hàng, xuyên thấu qua cửa kính của nhà hàng cô nhìn thấy người tình dành riêng cho mình đang cùng một người phụ nữ dùng cơm, bên tay trái Hắc Nhược Hoành để công văn, xem ra là ăn cơm với đối tác.
Chỉ là Đồng Tử Lâm nhìn người phụ nữ kia rất chướng mắt, dám ngang nhiên trêu ghẹo vật sở hữu của cô. Tuy Hắc Nhược Hoành ngồi rất nghiêm chỉnh, thế nhưng Đồng Tử Lâm nhìn vẫn rất bực, Hắc Nhược Hoành hoàn toàn là người được lợi, cặp tuyết trắng của người phụ nữ kia đang khát khao thả ra bộ cái áo cổ sâu kia, lộ ra hơn phân n