“Mới rời đi một chút, em đã nhớ anh ?” Hơi thở nam tính nháy mắt bao phủ cô.
Nhậm Tuyết Nhi cả kinh, quay đầu thấy được mình đang trong vòng tay của Đường Liệt. Bởi vì ánh sang duyên cớ, cả người Đường Liệt giống như được phủ bởi một viềng vàng, rất anh tuấn, giống như thiên thần Apollo.
Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên Nhậm Tuyết Nhi chỉ cúi đầu không dám nhìn anh, sợ hãi bị đôi mắt lợi hại của anh nhìn thấy sự khẩn trương của cô.
Đường Liệt nhẹ nhàng cười, một tay kéo Nhậm Tuyết Nhi nhỏ bé, dùng thanh âm vô cùng gợi cảm nói: “Anh mang em đi một nơi.”
“Liệt… A, nhẹ một chút, em chịu không nổi …” Tiếng rên rỉ mềm mại trong rừng cây u ám truyền đến, ánh trăng đêm khuya sáng ngời từ trên cao chiếu xuống, có thể thấy ở trong rừng cây có một nam nhân khôi ngô cường tráng cùng với nữ nhân thân thể tuyết trắng mềm mại phát ra âm thanh phóng đãng.
“Thả em. . . A. . . Liệt… A ” Phần eo của Nhậm Tuyết Nhi bị Đường Liệt dùng bàn tay to gắt gao ôm trụ, hai tay vô lực chong61ng vào than cây phía trước, nửa người dưới bị cưỡng chế mà nâng lên, toàn bộ thân mình theo phía sau va chạm mà bất lực trước sau rất nhanh di động.
“Bảo bối, em bộ dạng này thực làm cho người ta máu nóng sục sôi.” Đường Liệt ở bên tai cô khẽ cắn, đưa cô tới từng trận thấp suyễn. Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Nhậm Tuyết Nhi bên trên mang theo nước mắt bất lực cùng kích tình mừng như điên, khoái cảm làm cho cô thở dốc không nổi, nhưng cô lại không ngừng được.
Đường Liệt cúi đầu cười khẽ, dưới thắt lưng làm một động tác làm cô ngượng ngùng mà càng thêm hưng phấn.
Một bàn tay to thoải mái ôm lấy hạ thân như muốn xụi lơ của cô, anh tùy ý chạm vào hoa huyệt ẩm nóng để an ủi cuồng dã dục vọng của chính mình. Đường Liệt buộc Nhậm Tuyết Nhi quay đầu nhìn anh, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô. Anh ở trong miệng nhỏ thăm ấm áp của cô di động cùng trêu chọc.
Mãnh liệt khô nóng làm cô toàn thân đều mệt mỏi, mặc anh điều chỉnh xâm chiếm tư thế của cô, làm cho môi anh hôn lên cô, bàn tay to của anh ở trên lưng cô âu yếm, mỗi một đụng chạm đều giống dẫn theo điện, khoái hoạt lại làm cho cô bất lực run run.
“Liệt…” Cơ hội thở dốc, Nhậm Tuyết Nhi tê dại kêu tên Đường Liệt.
Tuyết Nhi thập phần mẫn cảm, toàn thân run run, anh mỗi một cái vuốt ve đều có thể gây cho cô vô cùng khoái hoạt, nam tính thỏa mãn cùng kiêu ngạo làm cho anh tâm tình rất tốt.
Đường Liệt ngược lại đem bàn tay to chuyển dời đến bộ ngực mềm mại của Tuyết Nhi, đột nhiên hung hăng bắt lấy nhũ tiêm hơi hơi đứng lên.
“Liệt… A… Người ta không cần…” Nước mắt chảy xuôi không ngừng, quá nhiều kích tình, Nhậm Tuyết Nhi khóc lắc đầu, trong thân thể khoái hoạt chồng chất đến cực điểm, lám cho cô không thể chịu được .
“Bảo bối, em quá nhạy cảm, thực làm cho anh không nghĩ buông em ra.”
Đường Liệt cười khẽ, dùng sức đùa bỡn mềm mại của cô, bàn tay to ở trên hai cái tuyết phong không ngừng làm ra kích tình, tay còn lại kia theo con đường quen thuộc hạ xuống, vuốt ve hoa hạch đến sung huyết, dùng sức chạm vào!
“Không… ! Liệt, không cần… Không cần!” Chịu không nổi nhiều kích tình Tuyết Nhi không được cầu xin.
Anh cười, dùng sức tiến đến chỗ sâu nhất mẫn cảm của cô, lúc cô thét chói tai bỗng nhiên anh vỗ thật mạnh vào mông xinh đẹp của cô.
“A…” Đau đớn khiến cho kịch liệt khuây khoả, gay cấn hưng phấn bắt thần trí cũa cô, cô kêu lên, hôn mê ở trong khũy tay của Đường Liệt.
Chương 6
Từ bữa tiệc không biết bị Đường Liệt điên cuồng giữ lấy, khi tỉnh lại đã là trên giường lớn, ánh nắng ấm áp theo cánh cửa thủy tinh bên ngoài chiếu vào, chiếu lên trên tấm da nõn nà của Nhậm Tuyết Nhi, trên da thịt kia còn lưu có dấu hôn thật sâu của Đường Liệt.
Thật lâu sau, Nhậm Tuyết Nhi mở hai mắt, bên trong không có một bóng người, quay đầu, bên cạnh đèn bàn ở đầu giường, có một tờ giấy nhỏ.
Anh phải đi họp, hai tuần.
Đường Liệt lúc ở bữa tiệc đã cùng người khác hợp tác, xuất ngoại để họp, phải đến hai tuần mới trở về. Nhậm Tuyết Nhi là trợ lý bên người Đường Liệt , nếu người lãnh đạo trực tiếp đi họp, cô đương nhiên sẽ được nghỉ.
Chính là hai tuần này cô được phải làm gì? Đường Liệt cũng không ở bên cô…
A! Cô rốt cuộc là làm sao vậy? Nhậm Tuyết Nhi đột nhiên phát hiện, hiện tại chính mình chẳng những không giống như trước không hề kháng cự Đường Liệt, ngược lại… Ngược lại đôi khi lại còn nhớ tới đụng chạm của anh…
A, trời ạ! Nhậm Tuyết Nhi che khuôn mặt nhỏ nhắn, hay là, hay là lòng của cô đã…
Không, không được, Đường Liệt hiện tại chỉ là tham luyến thân thể của cô, đến một ngày anh chán cô, vô luận như thế nào, cũng không thể đem tâm đặt lên cô. Cô đã là món đồ chơi trong tay Đường Liệt, tâm không bao giờ động.
Vì không muốn làm cho chính mình suy nghĩ miên man, Nhậm Tuyết Nhi đành phải đi ra hiệu sách gặp bạn.
Hiệu sách là của một người bạn thời đại học của cô – Ngô Cùng Chính . Lúc học đại học, Ngô Cùng Chính là đệ thử của người phụ trách thư viện, cậu ấy thích đọc sách, càng thích sưu tập thư, không nghĩ tới sau khi tốt nghiệp đại học, cậu ấy mở một hiệu sách cho bản thân.
Hôm nay, Nhậm Tuyết nhi đến chỗ của Ngô Cùng Chính, cũng là muốn hỗ trợ cho Ngô Cùng Chính, không biết có thể hay không, không nghĩ tới Ngô Cùng Chính không nói hai lời liền đồng ý .
Nhậm Tuyết Nhi cảm ơn, quyết định không nhận tiền lương, coi như là giúp đỡ bạn bè .
Ngô Cùng Chính cũng không nói nhiều, cười ha ha liền đáp ứng.
Nhậm Tuyết Nhi chủ yếu là sửa sang lại một ít thư trên giá, đem chúng bỏ lại vị trí cũ, đôi khi đến phụ trách ở thu ngân, công việc rất đơn giản, nhưng đối với Nhậm Tuyết Nhi mà nói giống như một công việc mới mẻ, chẳng những thuận buồm xuôi gió, mà đã dần thấy thích .
Những người đến đây đều là người thích đọc sách hơn nữa có thể nhất tu dưỡng văn hóa, Nhậm Tuyết Nhi trời sinh diện mạo xinh xắn, có nhiều người thích, rất nhiều người thấy cô đều mỉm cười, như bạn bè quên biết đã lâu.
Vài ngày sau, Nhậm Tuyết Nhi đối với công việc này cực kỳ vừa lòng.
“Tuyết Nhi, giúp mình đem này bản ‘thiết kế nghệ thuật’ này đặt ở trên giá hàng khu nghệ thuật nhé.”
Sách mới vừa đến, Ngô Cùng Chính vội vàng sửa sang lại. Hắn cầm ra một quyển sách, đưa cho Nhậm Tuyết Nhi.
Người đến lúc này không nhiều lắm, Nhậm Tuyết Nhi đi qua hỗ trợ, đón lấy.
Cô dựa theo lời của Ngô Cùng Chính đem quyển sách đến vị trí thích hợp, Ngô Cùng Chính nhìn thấy cười nói: “Không nghĩ tới cậu đối với sách lại có điểm tiếp thu nhanh như vậy, so với các học sinh làm part-time nhanh hơn nhiều.”
“Vậy à, mình chỉ là thích mà thôi.” Bị Ngô Cùng Chính nói như vậy, Nhậm Tuyết Nhi ngược lại không biết nói như thế nào cho phải. Có chút mặt đỏ cúi đầu.
Ngô Chình Chính ha ha cười: “Nếu không cậu chính là giết thời gian, mình còn muốn mướn cậu nữa đấy.”
Nhậm Tuyết Nhi cười đạn không nói.
Lúc này, chuông cửa vang lên, Nhậm Tuyết Nhi theo bản năng nói: “Mời vào!”
Nhưng, nụ cười liền dừng lại trên môi.
Đường Liệt mặt lạnh lùng, tây trang chỉnh tề, nhìn qua thực mỏi mệt,