n, ông Đinh bắt đầu tìm kiếm chỗ con gái đang đứng.
Ông phải kêu con gái bảo bối đến chỗ Lưu Đạo Nam làm quen mới được, chẳng qua Vũ Khiết ở đâu? Là phù dâu, đáng ra con bé phải ở cùng cô dâu, sao không thấy bóng dáng?
Đinh Bá Thực lại không nhịn được nhíu mày, con gái bảo bối rốt cuộc ở nơi nào?
**
“Quái, rõ ràng vừa mới ở chỗ này, sao đột nhiên lại không thấy đâu?”
Kéo đuôi váy cồng kềnh, Vũ Khiết ở phòng nghỉ của cô dâu cau mày tìm kiếm khắp mọi nơi.
Cô lật tất cả đệm, quần áo, vòng đeo tay, cúi xuống kiểm tra ghế salon, hộc tủ, dưới nệm, nhưng là không tìm được đồ mình cần.
Thở hổn hển, cô chưa từ bỏ ý định, kéo ra tất cả cửa tủ cùng với hòm đựng lễ phục.
“Aha, ở chỗ này!” Cô hưng phấn lấy từ trong rương hành lý một cái vòng tai kim cương, “Đều tại vật nhỏ nhà ngươi, hại tao tìm lâu như vậy…”
Lẩm bẩm trách cứ, cô cẩn thận đem khuyên tai bỏ vào hộp vải nhung.
Đây chính là lễ vật của mẹ chồng cô dâu, Đinh Vũ Thiến không cẩn thận làm rơi, cho nên bảo em gái kiêm phù dâu ở lại trong phòng nghỉ ngơi tìm đồ.
Vì hạnh phúc của chị gái, Vũ Khiết sao có thể nói không, cho dù liều mạng cũng phải tìm ra.
Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi!
Nhìn khuyên tai sáng lấp lánh trong hộp vải nhung, cô mỉm cười hài lòng, khép hộp lại bỏ vào ngăn kéo, chuẩn bị xoay người rời đi.
Trong nháy mắt lúc cô xoay người, thân thể mảnh khảnh mềm mại lại bị người ta ôm thật chặt.
“Ai…” Gần như thét chói tai, cô giơ tay lên chuẩn bị đánh cái tên mạo phạm, không ngờ cổ tay mảnh khảnh cũng bị người giữ chặt lấy, nhanh như chớp, miệng và toàn bộ tiếng nói của cô đều bị người dùng môi chặn lại.
“Ô…” Khiếp sợ, cô nhận ra được một hương vị quen thuộc.
Đó là mùi nước hoa xen lẫn vị đàn ông đặc trưng, khiến cô say đắm khó quên.
Sẽ là anh sao? Khiếp sợ phủ định, muốn đẩy đối phương ra nhìn cho rõ.
Cô cố gắng tránh ra, không đoán được người đàn ông này lại khóa chặt thắt lưng cô, ngược lại đem cô áp sát vào người mình, bụng dưới bằng phẳng của cô cùng với liều lĩnh nổi lên của anh ta dán chặt vào nhau không một khe hở, làm cô hoàn toàn cảm nhận được dục vọng của đối phương muốn cô hòa hợp.
Là anh!
Động tác và xúc cảm quen thuộc, để cho cô càng thêm xác nhận thân phận đối phương, cô hiểu rất rõ người đàn ông này sẽ làm động tác gì tiếp theo, nhưng mà bây giờ…
“Chờ, chờ một chút….” Đè nén kinh hoàng trong lòng, cô thở dốc cố gắng kêu tạm ngừng.
Nếu là bình thường, cô rất vui lòng tiếp tục trò chơi này, nhưng hôm nay hiển nhiên không hợp thời cơ. Thứ nhất đây là phòng nghỉ của cô dâu, lúc nào cũng có thể có người xông vào, thứ hai cô phải nhanh chóng nói cho chị gái tung tích khuyên tai, tránh cho chị gái lo lắng. Thành thật mà nói, bây giờ cô không có tâm tình chơi tiếp.
“Chờ cái gì?” Nhận biết được phản ứng của cô, người đàn ông này miệng nói dừng lại, nhưng tay anh ta lại tấn công bộ ngực của cô, nghịch nghịch giữa rãnh hai vú như ẩn như hiện của cô.
“Đừng như vậy…”Nhìn khuôn mặt tuấn tú ngẩng lên, cô đưa tay nhỏ bé đã khôi phục tự do bắt lấy bàn tay hạnh kiểm xấu của anh. “Bây giờ không phải lúc, chúng ta để hôm nào…”
“Chọn ngày không bằng gặp ngày” Anh ta ngắt lời cô, trên mặt hiện lên nụ cười chết người không cần đền mạng “Anh rất nhớ em, muốn em bây giờ”
Anh đem mặt dựa gần vào cô, hơi thở nhẹ nhàng, “Em biết hôm nay em khiến bao nhiêu người mê mẩn không?” Câu nói của anh đến trên gương mặt cùng mái tóc cô, dịu dàng rơi vào bên tai cô, “Hôm nay em thật xinh đẹp, đẹp cho tim anh nhức nhối”
Đúng vậy, cô hôm nay rất đặc biệt.
Là một nhiếp ảnh gia, cô luôn mặc trang phục thông thường nhất áo sơ mi, quần jean đơn giản gọn gàng, hôm nay một bộ dạ phục tơ sợi hoàn toàn khoe ra dáng người yểu điệu của cô, ôm trọn bộ ngực mượt mà, hơn nữa trang điểm xong đường nét khuôn mặt rõ ràng, hôm nay quả thật là cô chưa bao giờ đẹp hơn.
Vậy thì sao?
“Anh…” Cô vừa tức giận vừa buồn cười, “Coi như em rất đẹp, tim anh làm sao mà đau chứ?”
“Tất nhiên đau đớn!” Anh cầm lấy tay nhỏ bé của cô, “Từ lúc đi vào lễ đường, anh rất muốn em, nhưng vẫn nhịn đến bây giờ, anh nhẫn nhịn nơi đó thật là đau, nhịn đến bây giờ tim cũng đau….” Nói xong, anh đem tay cô đến dưới bụng, đi tới chỗ mẫn cảm nhất.
“Háo sắc cuồng!” Cô cười mắng, rút tay về, “Đừng làm rộn, em phải trở về tìm cô dâu, bây giờ thật không phải lúc”.
“Em sợ cái gì?” Anh không buông tha thuyết phục, “Là sợ bị người ta phát hiện sao?”
Tay anh lại bắt đầu hạnh kiểm xấu.
“Em….” Khi tay anh trượt đến ngực cô, cô không khỏi thở hổn hển.
“Đừng lo lắng, tạm thời sẽ không có người đi vào” Cách một tầng y phục, bàn tay anh vuốt ve nơi tròn trịa của cô. “Anh sẽ nắm chắc thời gian, có được không?”
Mặc dù cách tầng y phục, tay anh giống như một luồng điện, khuấy động lòng cô.
“Nhưng, nhưng mà….” Lí trí còn sót nói cho cô biết, mình có chuyện cần làm.
“Đừng nhưng mà nữa” Cúi người hôn mút vành tai cô, anh nói nhỏ, “Anh sẽ không kéo dài quá lâu, em cũng muốn, không phải sao?”
Hai má cô phiếm hồng, ánh mắt mờ mịt, mềm mại thở dốc, khắp nơi đều là chứng cứ động tình, không một cái có thể tránh khỏi ánh mắt anh.
“Nhưng mà, điên cuồng như vậy….” Đây chính là phòng nghỉ của cô dâu, bọn họ lại đem chỗ này làm nơi vụng trộm? Trong lòng cô, không có cách chấp nhận.
“Điên cuồng?” Anh cười khẽ lên tiếng. “Em vẫn luôn thật hưởng thụ, không phải sao?”
Mặt của cô càng đỏ, bởi vì cô biết người đàn ông này đang nói cái gì. Những kí ức ngọt ngào điên cuồng trong lòng cô chưa bao giờ mất đi, vẫn luôn ở sâu trong đáy lòng cô.
“Cũng được, cẩn thận đừng làm loạn quần áo em” Cũng không biết là lời nói của anh, hay là bị phiền lòng hành hạ, cô lại có thể đồng ý.
“Kỹ thuật của anh em còn không tin sao?” Nhận được đáp ứng của cô, anh không hề khách khí nữa. Đôi môi chặn miệng cô lần nữa, khuấy đảo cái lưỡi thơm tho ngọt ngào của cô, trong lúc đó bàn tay vô tình trượt vào trong váy, đi tới hai chân của cô.
“A, không….” Cô rên rỉ, đôi tay nắm cánh tay rắn chắc của anh, chủ động đáp lại nụ hôn nhiệt tình của anh.
Cô hoàn toàn rơi vào lưới tình của người đàn ông này, không cách nào kiềm chế, môi của anh, tay của anh, đang từng bước tiến sát, ép cô buông vũ khí đầu hàng.
“Muốn anh sao?” Giọng nam trầm thấp dễ nghe, bởi vì tình dục mà hơi khàn khàn.
“Cho em.” Cô không chút do dự đưa mình tới.
“Gọi tên của anh” Anh cố ý lui ra một chút, bàn tay lại trêu cợt nơi mẫn cảm nhất của cô. “Anh thích em dùng thanh âm khả ái gọi anh”
“Đừng trêu em…” Không chiếm được thỏa mãn lại gặp phải trêu chọc kéo dài, thân thể của cô như muốn nổ tung, “Anh… Thật là xấu….” Vẻ mặt cô thống khổ, biểu đạt kháng nghị.
“Vậy thì gọi tên anh” Anh kiên trì
Không biết vì sao, anh rất thích cô ngọt ngào gọi anh, thích nhìn bộ dáng cô giống như đường hòa tan trong lòng anh.
Là bởi vì cô rất ít gọi tên anh? Hay là bởi vì cho tới bây giờ cô chưa từng chủ động bám dính lấy anh.
Anh không rảnh suy nghĩ nhiều.
Nhìn thấy cô cắn môi, dáng vẻ liều mạng nhẫn nại, anh tăng thêm sức lực ngón tay, vuốt ve chỗ tư mật đã sớm ẩm ướt run rẩy.
“Lập, Lập Khải…” Cô không thể tiếp tục chống đỡ, hai chân mềm nhũn, cả người té nhào vào trong ngực anh.
Anh hiện lên một nụ cười đắc ý, nhấc tay lên ôm lấy cô.
Anh biết, kế tiếp sẽ từ trong miệng nhỏ của cô nghe được nhiều ngon ngọt hơn nữa, cho đến lúc hai người đ