Phải biết rằng phòng lưu trữ của trường từ khi thành lập tới nay chưa từng quét dọn, những thứ bên trong vừa nhiều vừa hỗn loạn, bụi dày mấy mét.
Mà lãnh đạo trường lại yêu cầu phải dọn sạch không còn một hạt bụi.
Không còn một hạt bụi, đó là trình độ nào nha!
Khuất Vân trấn an lòng người rất hợp thời: “Từ giờ đến thứ Năm còn đúng một tuần, còn đủ thời gian, mọi người hợp tác một chút, tranh thủ hoàn thành sớm nhiệm vụ, vậy có bạn nào muốn chịu trách nhiệm lần vệ sinh này không?”
Lời này vừa nói ra, những người vừa rồi còn vì tức giận, bất mãn mà chập chờn như lúa mùa xuân lập tức đổ gục xuống.
Chuyện phí công phí sức điển hình này có kẻ ngu mới đi làm.
“Nếu không ai tình nguyện, vậy sẽ do tôi chỉ định nhé.” Thầy Khuất bắt đầu chỉ mặt gọi tên.
Những lời vừa rồi, Du Nhiên không mảy may để trong lòng, cô vẫn cố gắng nghĩ đến chuyện của cô, một số chuyện có thể khiến cô quên đi việc bạn trai cũ đang đứng trước mặt cô.
Vì vậy, khi Khuất Vân gọi ra cái tên Lý Du Nhiên, Du Nhiên giống như bị cắn vào mông một cái, suýt nữa thì nhảy dựng lên.
“Anh ta, vừa nói cái gì vậy?” Du Nhiên mờ mịt hỏi bạn học bên trái.
“Bảo cậu đi làm công nhân vệ sinh miễn phí, Du Nhiên, cố nén đau thương nhé.” Bạn học vỗ vỗ vai Du Nhiên.
Du Nhiên hoang mang kèm theo tức giận ngẩng đầu, vừa nhìn lại, trên cái mắt kính zhuangbility* kia của Khuất Vân, một ánh sáng trắng đã lâu không xuất hiện lại lóe lên.
*zhuangbility: khoe mẽ, show off
Một tiếng “tinh” vang lên, đâm vào màng nhĩ Du Nhiên khiến nó đau nhức.
Hồi tưởng kết thúc, Du Nhiên đặt câu hỏi: “Cậu nói xem, anh ta làm như vậy rốt cuộc là có ý gì?”
“Thật ra rất dễ hiểu.” Tiểu Tân bóp bẹp lon bia rỗng, ném một cái, lon bia rơi chính xác vào trong thùng rác.
Tư thế như thế mới gọi là đẹp trai bốc mùi chứ.
“Hiểu thế nào?” Du Nhiên hỏi.
“Bởi vì nhìn cô rất đáng đánh, ai là người đều muốn trừng phạt cô, ngay cả bạn trai cũ của cô cũng vậy.” Đây là đáp án của Tiểu Tân.
Giây tiếp theo.
“Lý bà bà, cô hướng vào chỗ nào vậy!!!”
“Tôi muốn ném về phía đũng quần của cậu, muốn khiến cậu đoạn tử tuyệt tôn!!!... Này, cậu cầm hai cái lon làm gì?”
“Cô khiến tôi đoạn tử tuyệt tôn, tôi sẽ khiến con cô không có bình sữa!!!”
“A!!! Đừng có tới đây!!!”
Cứ như vậy, trên sân bóng rổ, hai người lại bắt đầu đuổi bắt, cười đùa.
Tuy Khuất Vân là người sai khiến, nhưng hạ mệnh lệnh lại là nhà trường, Du Nhiên không có gan phản kháng, đành phải nhận mệnh tới sắp xếp lại phòng lưu trữ.
Chức vị phụ trách này là nói cho êm tai, thật ra đây mới là người thảm nhất, rõ ràng đã thông báo vô số lần rằng cả lớp sau khi tan học phải tập hợp ở phòng lưu trữ, nhưng Du Nhiên đứng trên hành lang hứng gió lạnh, đợi suốt nửa tiếng đồng hồ, một bóng người cũng không có.
Những người có lương tâm còn tìm lý do này lý do nọ, gọi một cuộc điện thoại xin nghỉ, lý do còn rất thống nhất.
Người thì nói là bố bị bệnh, người thì nói là mẹ bị bệnh, người khác lại nói là chính mình bị bệnh, còn có người nói con cá vàng mình nuôi bị bệnh.
Cuối cùng, Du Nhiên chỉ có thể níu lấy gái Diệp, bắt gái đi cùng.
Mở phòng lưu trữ ra, Du Nhiên lập tức nghĩ, nơi này, nhất định là một địa điểm tốt để xuyên không – âm trầm, thần bí không gì sánh được.
Đủ loại mạng nhện, bụi phủ khắp nơi, đồ đạc la liệt, sàn gỗ mục nát cứ bước một bước là lại kẽo kẹt.
Du Nhiên thở dài, dùng khăn quàng cổ chen kín miệng, mũi, bắt đầu chấp nhận số phận mà quét dọn.
Chăm chỉ quét dọn một giờ mới xong được một góc nhỏ, Du Nhiên mệt đến mức xương sống, thắt lưng đều như sắp gãy rời, chẳng thèm quan tâm đến bụi bẩn mà trực tiếp ngồi xuống đất.
“Vì sao Khuất Vân lại muốn làm khó cậu như thế?” Gái Diệp đặt câu hỏi.
“Bởi vì nhìn tớ rất đáng đánh, ai là người đều muốn trừng phạt tớ, ngay cả bạn trai cũ ác độc như quỷ của tớ cũng không phải ngoại lệ.” Du Nhiên vặn cái eo nhỏ, đạo lại lý do của Tiểu Tân.
“Nghe cậu nói như vậy cũng thấy hơi đúng đúng.” Gái Diệp tán thành.
Ngay cả sức để tức giận Du Nhiên cũng không còn, quyết định tha cho gái Diệp một mạng.
Đang nghỉ ngơi, cái mũi Du Nhiên bắt đầu nhúc nhích: “Cậu có ngửi thấy trong không khí có mùi lạ lạ không?”
“Tớ mới chỉ có ý định thả khí H2S trong đầu, còn chưa biến nó thành hiện thực.” Gái Diệp thẳng thắn.
Du Nhiên tung một chưởng đánh bật gái Diệp ra chỗ khác, ngay sau đó, cô lập tức nhìn thấy, phía sau gái Diệp, trước cửa phòng lưu trữ, Tào Tháo đang đứng ở đó.
Tuy đứng ngược sáng, nhưng hai mắt kính trên sống mũi cao thẳng của Tào Tháo lại lần nữa hiện lên những tia sáng trắng chói mắt.
Tia sáng trắng, lại thấy tia sáng trắng đấy.
Gái Diệp vốn là loại người nhát gan, lúc này nhìn thấy Khuất Vân, lòng bàn chân đã như bôi dầu, vội vàng chuồn mất: “Du Nhiên, tớ còn có lớp học, lần sau lại tới tìm cậu, chào nhé.”
Vừa nói xong, người đã chạy mất dạng.
Du Nhiên đứng dậy, cầm lấy khăn lau, bắt đầu lau dọn giá gỗ cồng kềnh, mục đích duy nhất của việc này chính là để quay lưng về phía Khuất Vân.
Du Nhiên hy vọng khi cô quay lại, Khuất Vân cũng sẽ rời đi như lần trước, không chút dấu vết.
Nhưng hy vọng của Du Nhiên lại rơi vào khoảng không vô ích, bởi vì cô nghe thấy Tào Tháo đang đi về phía mình – sàn gỗ cũ nát đang rên rỉ kẽo kẹt.
Khăn lau trong tay Du Nhiên bị bóp chặt thành bã đậu.
“Xem ra hiệu suất không được tốt nhỉ, mới quét dọn được một chút thế thôi sao?”
Du Nhiên nhắm mắt lại, không để ý tới anh.
“Quên không thông báo, một ngày trước khi nhà trường đi kiểm tra, khoa sẽ đi kiểm tra trước, nói cách khác, trước thứ Tư tuần tới, chỗ này nhất định phải được quét dọn sạch sẽ, không có vấn đề gì chứ?”
Không ai nói gì cả, không ai nói gì cả, chỉ là chó sủa thôi, Du Nhiên nói như vậy với mình trong lòng.
“Sao lại chỉ có một mình em? Những người khác đều không nể mặt em à? Bạn Lý Du Nhiên, nhân duyên của em dường như không được tốt lắm.”
Con giun xéo lắm cũng quằn.
Du Nhiên xoay mạnh người lại, ném cái khăn lau đầy bụi về phía mặt Khuất Vân, cái khăn lau thoáng lướt qua đường viền hoàn mỹ trên gương mặt Khuất Vân, sau đó rơi xuống đất.
Du Nhiên lạnh lùng nhìn Khuất Vân, nói với vị bạn trai cũ này một câu: “Thầy giáo, thầy nói nhiều quá.”
Tuy bị cái khăn lau dơ bẩn lướt qua mặt, nhưng nhìn Khuất Vân không có vẻ gì kích động.
Anh chỉ đứng tại chỗ, nhìn Du Nhiên.
Cửa sổ phòng lưu trữ chỉ là mấy tấm ván gỗ đóng lại, nhưng đã lâu ngày, dầm sương dãi nắng, trên tấm gỗ có mấy khe hở.
Từng tia sáng mặt trời cứ thế xuyên qua những khe gỗ nho nhỏ, chiếu vào phòng, hắt xuống khoảng cách giữa hai người.
Trong không khí có vô số hạt bụi mỏng manh đang di động.
Du Nhiên nhìn thấy, gương mặt Khuất Vân dường như cũng nhuộm màu vàng hoàng kim của ánh mặt trời ấm áp, đôi môi anh im lặng nở nụ cười, ôn hòa, thoải mái, sáng chói.
Sau đó, anh xoay người đi ra ngoài.
Du Nhiên đứng tại chỗ, không ngừng nhớ lại: vừa rồi có phải dùng quá nhiều sức nên ném Khuất Vân thành chấn thươn