Hết nhìn giường rồi lại nhìn cửa, cuối cùng anh đành thả tay ra rồi đi đến bên giường.
Nhìn hành động của anh, Kiều Nhung Ngọc liền khẽ thở phào, sau đó cô lập tức rúc vào lòng anh, thoải mái nhắm mắt ngủ.
*********************
Bị đuổi ra khỏi nhà họ Phong, Mide càng nghĩ càng không cam tâm, lập tức chạy đi tìm một khách sạn dưới chân núi Dương Minh thuê phòng.
Anh ta ngồi trong phòng, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía núi Dương Minh, khuôn mặt anh tuấn bị che lấp bởi sự ghen tỵ và phẫn nộ trở nên vô cùng xấu xí.
Nhớ lại vẻ mặt hạnh phúc của Kiều Nhung Ngọc lúc nói với anh ta cô đối với người đàn ông kia là vừa gặp đã yêu, nhớ lại dáng vẻ khả ái của cô lúc ngồi trong lòng người kia, nhớ lại cô không chút lưu tình đuổi mình ra khỏi nhà họ Phong...
Bất kể là dáng vẻ khi cười hay khi giận dỗi của cô đều khiến cho anh ta mê luyến không thôi.
Ban đầu, đúng là vì cô không bị hấp dẫn bởi vẻ bề ngoài của anh ta mới khiến anh ta bị thu hút, chấp nhận hạ mình kết bạn với cô. Không nghĩ đến, cuối cùng anh ta lại thật sự thích cô, nhưng cô đối với anh ta vẫn là ôn hòa, duy trì khoảng cách nhất định. Anh ta cho rằng, chỉ cần mãi mãi đi theo cô thì một ngày nào đó cô sẽ chấp nhận tình cảm của mình. Song thật không ngờ, anh ta chỉ đi công tác một chuyến thôi mà cô đã kết hôn, thậm chí còn mang thai rồi. Anh ta nghĩ rằng, nhất định là cô bị người nhà ép buộc nên mới phải đồng ý, ai ngờ, cô là tự nguyện, hơn nữa còn yêu kẻ ngốc kia.
Nếu cô yêu một người đàn ông tốt hơn anh ta thì anh ta cũng đành chấp nhận, nhưng cô lại yêu một kẻ ngốc, bảo anh ta chấp nhận mới là lạ.
Anh ta nhất định phải báo thù, để cho cô biết, cô mà yêu một người đàn ông khác không phải là anh ta thì sẽ phải trả giá đắt.
Cầm lấy ví tiền, nhìn bức ảnh Kiều Nhung Ngọc đang tươi cười nằm bên trong, ánh mắt anh ta hiện lên vẻ si mê. Đưa bức ảnh áp lên môi, anh ta vừa hôn lên bức ảnh lạnh lẽo vừa thì thầm tự nói: "Ngọc nhi, Ngọc nhi, em chờ anh, anh nhất định sẽ khiến em trở về bên cạnh anh..."
*********************
Tuy mọi người lo lắng Mide sẽ làm ra chuyện bất lợi nhưng có một số việc tuyệt đối vẫn không thể qua loa. Ví dụ như, Kiều Nhung Ngọc phải đi kiểm tra thai nhi hàng tháng.
Kể từ sau khi xảy ra chuyện của Tiểu Mộng, trừ những lúc Phong Vũ Vọng bị kéo đến công ty còn lại hai người đều ở cùng nhau.
Hôm nay trừ bỏ hai người bọn họ còn có thêm hai người nữa, chính là Naria và Tiểu Lỵ
"Naria, cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi, không cần theo bọn mình đến bệnh viện đâu." Kiều Nhung Ngọc cảm thấy có chút ngượng ngùng, mấy ngày nay, bởi vì thân thể cô hơi mệt nên chẳng thể đưa Naria đi đâu chơi được. Ngược lại, hiện tại cô ấy lại muốn cùng mình đi bệnh viện làm cho cô cảm thấy hơi có lỗi vì đã để cô ấy lãng phí thời gian ở nhà họ Phong.
"Không sao đâu, mình cũng muốn xem thử." Có thể được đi khám thai với Kiều Nhung Ngọc, cô đã thấy rất thỏa mãn rồi. Mấy ngày qua, tuy cô chưa có dịp đi tham quan Đài Loan nhưng có thể nói chuyện phiếm cùng Ngọc nhi là đủ rồi.
"Đợi lát nữa, mình sẽ bảo người đưa cậu đi chơi nhé?" Dù sao thì cô ấy cũng đã đến đây rồi.
Suy nghĩ một lúc, cô liền gật đầu: "Cũng được, đây là lần đầu tiên mình tới Đài Loan đó."
Đúng là cô rất muốn đi tham quan khắp nơi, nhưng chẳng có ai đi cùng nên cô cũng không dám đi lung tung. Tuy cô có thể nghe hiểu được một vài từ tiếng trung đơn giản song chỉ hơi phức tạp một chút là cô sẽ giống như ông nói gà bà nói vịt ngay.
"Ừ, lát nữa mình sẽ gọi điện bảo anh hai đưa cậu đi chơi." Cô cảm thấy Đỗ Vũ hoa tâm luôn dịu dàng với phụ nữ kia nhất định sẽ kiên nhẫn đưa Naria đi chơi.
Naria cũng có chút ấn tượng, cô biết người anh hai mà Ngọc nhi nói chính là kẻ có nụ cười dâm đãng kia. Lần đầu tiên ăn cơm ở nhà họ Phong, anh ta giống như chó đực đến kỳ động dục, liều mạng phóng điện với cô. Với những kiểu đàn ông như vậy, cô thường không đặt vào trong mắt. Cô đã sớm miễn dịch với kiểu đàn ông đó rồi.
Kiều Nhung Ngọc không hề biết suy nghĩ của Naria, cô chỉ cảm thấy hai người họ rất xứng đôi, hơn nữa cô còn nhìn ra được Đỗ Vũ vô cùng có hứng thú với Naria. Ha ha, sau này nếu anh hai biết được bí mật của Naria thì liệu còn cảm thấy hứng thú với cô ấy không. Để cho cái người tự nhận là đa tình kia chịu chút khổ sở đi.
Nói trắng ra là cô cũng chẳng phải có lòng tốt muốn mai mối cho hai người mà chỉ muốn xem kịch vui mà thôi.
"Nhung Nhung, hai người đang nói gì vậy?" Ngồi bên trái Kiều Nhung Ngọc, Phong Vũ Vọng hỏi xen vào. Tuy nghe thấy hai cô nói chuyện nhưng anh lại không hiểu được họ đang nói cái gì.
Quay đầu nhìn anh, cô cười híp cả mắt lại.
"Em bảo để anh hai đưa Naria đi tham quan."
"Anh cũng muốn đi." Vừa nghe thấy có thể đi chơi, anh lập tức nói.
"Anh cũng muốn đi." Ngồi ở trên ghế, anh lập tức nhổm người lên, hoàn toàn là muốn thử độ vững chắc của chiếc ghế.
Giữ chặt tay anh, cô ngăn anh tiếp tục bật người. Tuy ghế rất vững chắc nhưng anh cứ bật lên như vậy khiến các cô không bị say xe cũng cảm thấy nhức đầu.
"Vũ Vũ, anh đừng bật người nữa."
"Được rồi." Ngoan ngoãn ngồi im, anh lật tay nắm ngược lại tay cô, hai mắt tràn ngập chờ mong nhìn cô.
"Anh cũng muốn đi chơi."
Nhìn vẻ mặt như chú chó nhỏ của anh, Naria kích động đến suýt chút nữa thì xông lên ôm anh, đồng ý bất cứ yêu cầu của anh. Hì hì, xem ra người chồng này của Ngọc nhi thật sự giống như cô đã nói, thật vô cùng đáng yêu.
"Sau khi chúng ta rời khỏi bệnh viện, sẽ đi chơi cùng bọn họ." Sau khi bọn họ đi tuần trăng mật về, bởi vì cô mang thai nên họ chưa có thời gian đi chơi đâu cả. Vì vậy, lần này cũng nên cùng mọi người đi chơi một chút cho thoải mái.
"Hay quá!" Anh vui sướng ôm cô vào trong lòng.
Ngồi ở ghế trước, Tiểu Lỵ giả vờ như không thấy phản ứng của anh.
Tuy Naria ở chung với họ chưa lâu, nhưng lại rất yêu thích tính cách giống như trẻ con của anh. Dễ dàng thỏa mãn, mãi mãi đều vui vẻ như vậy.
Đến bệnh viện, trước khi đi vào kiểm tra, Kiều Nhung Ngọc đã gọi điện bảo Đỗ Vũ tới bệnh viện đón bọn họ. Sau khi kiểm tra xong, mọi người liền bảo Đỗ Vũ chở đi dạo.
"Không phải em gọi anh đến đón mọi người về nhà sao?" Anh cứ tưởng chỉ đảm nhận chức tài xế thôi, không ngờ còn kiêm luôn chức "bạn gái" đồng hành nữa.
"Đúng vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Naria tới Đài Loan, cũng đâu thể để cô ấy chưa đi thăm thú đây đó mà trở về Mỹ luôn được." Cô nói nghe rất có lý nhưng lại khiến cho Đỗ Vũ muốn phụt máu.
"Hơn nữa, Vũ Vũ cũng muốn đi chơi mà." Cô khẽ đẩy Phong Vũ Vọng đang ngồi bên cạnh mình.
"Vũ Vũ, anh nói đi, anh cũng muốn đi chơi mà, đúng không?"
"Đúng vậy, đúng vậy. Anh hai, em cũng muốn đi chơi."
Ai, khẽ thở dài trong lòng, nói tóm lại là cô luôn có biện pháp làm anh chẳng thể từ chối.
Vì thế, năm người kéo nhau đi chơi khắp các đường phố ở Đài Bắc, tiện thể đi mua sắm luôn, thỉnh thoảng lại còn mua mấy món điểm tâm để ăn đường.
Kiều Nhung Ngọc và Phong Vũ vọng đi tít đằng trước, còn Tiểu Lỵ thì đi sát phía sau hai người, đề phòng lúc cậu chủ quên mất chuyện cô chủ đang mang thai mà chạy vọt đi, cô cũng có thể chăm sóc tốt cho cô chủ.
Tóm lại, mặc kệ là vô tình hay cố ý, cũng là Naria và Đỗ Vũ đi cuối cùng.