Nếu cô không biết Phí Gia Lạc, nhất định sẽ bị hắn thấy việc nghĩa hăng hái làm, phấn đấu quên mình làm vì chính nghĩa mà say mê, nhưng mà cô biết, rất nhanh cô sẽ gặp phải một tràng cười nhạo tàn nhẫn.
"Em không sao chứ?" Thanh âm lo lắng trên đỉnh đầu,làm cho nàng nghĩ là gặp ảo giác.
Ôn Nhu khó chịu ho khan, bàn tay hắn có sức mạnh thần kỳ nhẹ nhàng vỗ vỗ cô.
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Cô đấu tranh nghĩ cách cư xử xứng đáng ;à một phóng viên kiên cường độc lập, nhưng tiếc là cả người cô lạnh như băng, vừa đụng đến nhiệt độ ấm áp trên người hắn, cả người bắt đầu tê liệt giống như tuyết ở dưới ánh nắng mặt trời, từ từ hòa tan.
Nhìn Ôn Nhu trong ngực, nước dính tán loạn trên mặt cô, bộ lễ phục xinh đẹp vẫn đang chảy nước dính vào người, vốn là bị hắn chọc cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lại pha chút xanh tím.
Phí Gia Lạc không chút nghi ngờ, đây tuyệt đối là dáng vẻ tồi tệ nhất của Ôn Nhu mà từ lúc chào đời tới nay hắn mới nhìn thấy.
Từ lúc bắt đầu trung học, thoạt nhìn Ôn Nhu rất sạch sẽ ngăn nấp, đồng phục mỗi ngày luôn gọn gàng sạch sẽ, mái tóc ngay ngắn phía sau lỗ tai, đi bộ trên đường cũng giống như danh hiệu nữ sinh gương mẫu, là đúng đắn như vậy, tuân thủ đúng mực, gương mặt không thường nở nụ cười, trầm lặng thuần khiết giống như đức mẹ Maria.
Nhưng kỳ quái là, từ trước đến nay hắn tôn sùng chủ nghĩ hoàn mỹ, đối với phụ nữ bắt bẻ dáng vẻ quyến rủ của hắn, lại bị bộ dáng chật vật mềm yếu của cô làm cho trái tim rung động.
Thật vất vả mới dừng lại ho khan, Ôn Nhu hết hồn mở mắt ra, nhưng mà vừa mới hết sợ hãi, lại ngã vào một người khác còn nguy hiểm hơn vòng nước xoáy đen.
Ác, trời ạ! Tại sao hắn lại dùng ánh mắt đau lòng để nhìn cô không tha như vậy, hung hăng kéo lên trái tim đang bị nước làm lạnh thấu của cô, nhất định là cố ý không muốn cho cô dễ chịu.
Cô khó có thể tự mình đè nén run rẩy, bị ánh mắt nóng bỏng giống như hai luồng điện nhìn chằm chằm, từng đợt sóng truyền đi khắp cơ thể cô, dường như muốn đem cô đi đốt cháy tàn rụi.
Không nhìn hàng chục ánh mắt ghen tỵ, Phí Gia Lạc ôm thân thể đang run rẩy trong ngực càng chặt hơn, thuận tay lấy khăn lông dày trên ghế nằm, chặt chẽ bao lấy Ôn Nhu đang ướt đẩm.
"Buông. . . . . . Buông tôi ra. . . . . . Tôi không sao. . . . . ." Thanh âm của cô run rẩy nói không thành tiếng, cũng không biết chân bởi vì rét lạnh hay là bởi vì hắn ôm trong ngực nóng bỏng.
"Không sao? Em lạnh giống như khối băng." Phí Gia Lạc hận không thể đem cô tiến vào thân thể sưởi ấm.
Hắn chưa từng có cảm giác như thế —— đau lòng vì một người phụ nữ .
Theo tiêu chuẩn của hắn mà nói, Ôn Nhu không tính là xinh đẹp tuyệt thế, cô không đủ cao, vóc người cũng chưa đủ tốt, nhưng làm cho hắn không thể tưởng tượng nổi chính là, mỗi một lần cô xuất hiện, vẫn làm cho ánh mắt của hắn không dời đi được, còn có thể làm cho bận rộn và tâm trạng căng thẳng của hắn được thả lỏng.
Đó là là loại ham muốn vượt qua tình dục, vượt qua tình nghĩa, nhưng lại không rõ rốt cuộc là tình cảm này có loại cảm giác kỳ diệu gì.
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Cô rất lạnh, nhưng mà hắn ôm cô chặt như vậy, dựa vào gần như vậy, làm cho trống ngực của cô đập loạn nhịp.
"Nhìn em xem, run rẩy đến mức ngay cả nói cũng nói không được." Phí Gia Lạc đau lòng lắc đầu một cái, lau chùi ẩm ướt trên mặt Ôn Nhu."Tôi dẫn em đi vào tắm nước nóng, sưởi ấm thân thể."
"Anh ——" Ôn Nhu muốn phản đối một câu mạnh mà có lực, nhưng hết lần này tới lần khác thân thể của cô lại giống như mèo con quyến luyến ánh nắng, vẫn như cũ dựa vào trong ngực của hắn.
Trời ạ, cô là thế nào? Rõ ràng ghét cái tên công tử lăng nhăng này, vì sao ngực của hắn lại làm trái tim của cô nhảy đến ý loạn tình mê?
Chẳng lẽ —— không, sẽ không ! Ôn Nhu không dám nghĩ tiếp, cô không cách nào tiếp nhận sự thật cuộc sống yên bình của cô có thể sẽ bị phá hủy.
Nếu như hắn là ánh nắng mặt trời, có ấm áp làm cho người ta lưu luyến , cô cũng không cách nào tiếp nhận phải chia sẻ hắn cùng với nhiều người như vậy.
Cô tìm kiếm tình yêu chân thành, chỉ có thể là duy nhất!
Cắn cắn môi, ánh mắt Ôn Nhu vừa rối loạn vừa phức tạp len lén nhìn khuôn mặt tuấn tú làm cho người ta quên cả hít thở, tim giống như là bị vật gì đó tàn nhẫn xé đau.
Phí Gia Lạc dễ dàng ôm Ôn Nhu xoay người đi vào nhà chính, trong lúc bất chợt phía sau truyền đến giọng lớn la lên:
"Ai nha, tôi ngã vào hồ bơi rồi ——"
"Cứu mạng a — tôi sắp chết đuối rồi!"
Âm thanh bõm bõm liên tiếp hai ba lần, làm cho hồ bơi lớn như thế hồ bơi lập tức đông nghịt, hồ bơi đông nghịt anh hùng cứu mỹ nhân (anh hùng cứu người đẹp).
Hắn xoay người nhìn người đẹp mắc nạn trong hồ bơi, đột nhiên cất giọng hô to.
"A Khang!"
"Dạ, Phí tiên sinh." Chỉ chốc lát sau, quản gia A Khang vội vàng chạy tới.
"Rút hết nước trong hồ bơi."
Để lại một câu, hắn đột nhiên xoay người sãi bước(đi nhanh) rời đi.
Ôn Nhu chôn trong lồng ngực rộng rãi ấm áp, khuôn mặt nhỏ nhắn len lén nhìn một đám có vẻ mặt kinh ngạc ở hồ bơi, đã quên mất người phụ nữ diễn trò, không nhịn được cười trộm lộ ra một chút ngọt ngào.
Trong phòng tắm, Ôn Nhu đứng trước cái gương thủy tinh khắc hoa to lớn,trên mặt vẫn cười khúc khích như năm phút trước.
Trong gương, khuôn mặt cô một mảng đỏ hồng, đôi mắt sáng bóng, nụ cười ở khóe miệng ngọt giống như là được trích ra từ mật ong, không giống như đang mắc nạn, ngược lại giống như là mới từ một người thắng cuộc trong cuộc thi tìm bạn đời.
Vì cái ý nghĩ người thắng cuộc này làm cho Ôn Nhu có chút tội lỗi và bất an, rồi lại cảm thấy hơi ngọt ngào.
Liếc mắt nhìn mình trong gương một cái, cô vội vàng chui vào khu vực tắm riêng biệt.
Giúp mình tắm rửa, tóc, cuối cùng hơi nước trong phòng làm cho nhiệt độ và lý trí của cô bình phục lại một chút.
Cô ở đây làm cái gì?
Lý trí của cô chẳng lẻ toàn bộ ở lại trong hồ bơi? Cô biết rõ một khi cùng hắn xác định quan hệ, tai họa về sau nhất định là vô tận.
"Ôn, em không sao chứ? Đừng tắm quá lâu, cẩn thận nhiệt độ trong ngày chênh lệch quá lớn sẽ té xỉu." Phí Gia Lạc lo lắng gõ cửa, nghe giống như là sợ cô bị chết đuối
"Tôi tốt lắm." Cầm khăn tắm mềm mại trên giá xuống, cô vội vàng quấn bản thân lại ra khỏi bồn tắm.
Đứng ở trong phòng tắm lớn như sân vận động, lúc này cô mới phát hiện một vấn đề lớn—— cô không có quần áo.
"Phí —— Phí Gia Lạc." Cô nuốt giọng điệu, nhỏ giọng nói.
"Tôi cần một bộ quần áo sạch." Vừa nói, ở trong lòng cô đã đem người phụ nữ có lòng dạ độc ác đó ra mắng một trận.
Ngoài cửa im lặng một lúc, ngay sau đó một giọng nói êm dịu trấn an cô.
"Không sao, đưa quần áo cho tôi, tôi sai người đi hong khô."
Mặc dù tình huống như thế này rất xấu hổ, nhưng không biết tại sao, Phí Gia Lạc lại làm cho cô có loại cảm giác rất an tâm, giống như trẻ con học đi: vĩnh viễn có đôi tay rắn chắc chờ đợi ở sau lưng.
Đưa quần áo ra từ khe cửa, trái tim Ôn Nhu ấm áp, nhưng lúc này lòng ghen tỵ không