ra, nhìn cái đuôi sói của hắn có phải đang vểnh lên hay không?
"Cái gọi là đạo bất đồng bất tương vi mưu ( không cùng chí hướng không nên đi chung một đường), tôi phải vội đi, tránh cho bị anh làm ô nhiễm tâm hồn trong sáng của tôi."
"Trong sáng?" Nụ cười càn rỡ bên miệng Phí Gia Lạc càng thêm mở rộng.
"Ý của em nói là—— em chưa từng hưởng thụ vui sướng cực hạn?"
Vẻ mặt của hắn, tựa như một con sói hoang đang thèm thuồng thịt ba rọi thượng đẳng.
"Đúng, bởi vì tôi đang đợi tình yêu đích thực của tôi xuất hiện." Cô ngọt ngào nói.
"Tôi biết, tôi ở đây." Gương mặt hắn say mê, chỉ kém không có cởi bỏ hết quần áo, hô to mời cô thưởng thức.
"Thật ngại, cho tới nay đối với con khỉ chỉ biết dát vàng lên mặt đều không có hứng thú, anh vẫn là chừa chút tinh lực đi giải quyết quần đoàn màu hồng của anh đi." Cô ung dung giơ lên đồng hồ liếc mắt một cái, ác ý cười nói.
"Hôm nay là chủ nhật, tôi thật vất vả cùng tình yêu đích thực hẹn hò, xem phim."
"Anh ta là ai?" Lần đầu tiên trong đời Phí Gia Lạc, mới biết đến mùi vị ghen tỵ.
Kỳ quái, làm sao hắn có thể ghen tỵ? Phụ nữ đuổi theo hắn nhiều đến có thể lấp đầy Thái Bình Dương, làm thành một đường đi cho hắn đi tới bờ bên kia, chính là một người phụ nữ được cho là vừa mắt, làm sao có thể làm cho hắn nảy sinh mùi chua?
"Hách Thế Gia —— anh cũng biết anh ấy, từ chín năm trước tôi đã định anh ấy, hiện tại anh ấy lại xuất hiện là ông trời cho tôi cơ hội, tôi nhất định sẽ nắm thật chặc!"
Phí Gia Lạc khiếp sợ lùi lại hai bước, giống như là lần đầu tiên trong đời bị phụ nữ cự tuyệt.
"Ngủ ngon, củ cải sặc sỡ tiên sinh!"
Liếc mắt nhìn vẻ mặt trợn mắt há mồm của hắn, Ôn Nhu vui vẻ khoát tay, cầm ví da lên xoay người đi.
Lần này, cuối cùng cô cũng trút được oán hận chín năm trước!
Chương 7
Ôn Nhu cao ngạo khí thế hiên ngang đi qua hồ bơi, lần đầu tiên làm cho cô có cảm giác đắc ý vênh váo.
Người phụ nữ xa xa phía trước có mấy phần quen mặt , vừa nhìn đến gần, thì ra là cô gái áo đỏ bị cô phun bánh ngọt lên mặt, nhưng mà cô ta đã đổi bộ áo tắm hai mảnh màu vàng khiêu gợi, khuôn mặt trang điểm lại xinh đẹp động lòng người , xem ra cô ta muốn quyến rũ Phí Gia Lạc, ý đồ rất rõ ràng chính là trở thành khách mời của sân khấu đêm nay.
"Cô không sao chứ?" Ôn Nhu dừng bước lại, rất chân thành hỏi thăm.
"Cô lại muốn làm gì?" Áo đỏ —— không, cô gái hai mảnh màu vàng phòng bị nhìn cô chằm chằm, xem cô như bệnh dịch chết người.
"Không có, tôi chỉ là lo lắng những thứ dầu mở của bánh ngọt rửa không sạch sẽ không tốt." Cô lo lắng quan sát da của cô ta đang đỏ lên.
"Cô cũng biết không tốt, cô có biết tôi tắm đến tróc một lớp da, thật vất vả mới rửa sạch sẻ những thứ kia?" Ôn Nhu vừa nói giống như lại gợi lên thù mới hận cũ của cô ta.
"Thật xin lỗi."Từ trước đến nay Ôn Nhu là một người biết nhận sai.
"Tôi biết một bác sĩ chỉnh hình, cô cần không? Động tác quá mạnh có thể làm cho cho mũi bị lệch vị trí, tôi sẽ xin ông ấy tính cô rẻ một chút." Cô đồng tình nhìn cô ta.
"Cô ——" Cô gái hai mảnh màu vàng giận đến mạch máu sắp nổ tung, ngay cả cô ta đi chỉnh hình cũng bị Ôn Nhu nhìn ra?
"Đừng ngại, cô suy nghĩ một chút, đây là danh thiếp của tôi, có cần thì cứ việc điện thoại liên lạc với tôi." Ôn Nhu không có ưu điểm gì, chính là đối với người đặc biệt khác rất nhiệt tình.
Đưa danh thiếp cho cô gái hai mảnh màu vàng, cô vội vàng rời đi, cũng may sau khi kết thúc tiệc sinh nhật có thể đi đến khách sạn gặp Hách Thế Gia.
Ai biết được nhiệt tình lại đổi lấy tiểu nhân nham hiểm đánh lén, vừa mới bước ra hai bước muốn vòng qua cô gái hai mảnh màu vàng, liền bị cô ta gạt chân một cái.
Lảo đảo một cái, Ôn Nhu ngã xuống, cắm đầu vào hồ bơi.
Trong lúc chìm nổi ở hồ bơi, hai tay của cô vung vẫy liều chết giãy dụa.
"Cứu. . . . . . Cứu mạng . . . . ." Mạng sống quý báu, cô cũng không muốn trở thành phóng viên đầu tiên hi sinh vì nhiệm vụ ở hồ bơi.
Không biết là thích xem trò vui, hay là lúc ra khỏi từ trong bụng mẹ đã quên mang tấm lòng từ bi ra ngoài, một đám phụ nữ chit chit oa oa tán gẫu bên hồ bơi, trơ mắt nhìn cô như chó rơi xuống nước, trong đó người cười đắc ý nhất, là cô gái hai mảnh màu vàng có lòng dạ độc ác kia.
Hiện tại, rốt cục Ôn Nhu đã kiểm chứng được một câu nói: độc nhất lòng dạ phụ nữ.
Nhưng những phụ nữ này nhìn có chút hả hê với an nguy của mình, Ôn Nhu đều không để ý, cô để ý chính là mình đang ở bộ dạng xấu hổ này, có thể bị Phí Gia Lạc nhìn thấy hay không, vừa mới một hòa một, rồi lập tức bị hắn thắng lại.
Bản năng và ý chí muốn sống của cô hi vọng Phí Gia Lạc sẽ nhìn thấy mình, bất kể lúc trước có gì không vừa ý cũng có lòng từ bi cứu giúp, nhưng trời sanh cô lại bướng bỉnh, danh dự và sống chết đang mâu thuẫn giãy dụa thử thách cô.
Cô không muốn chết, bởi vì mình còn có cuộc sống tốt đẹp, và một tình yêu chân thực đợi cô theo đuổi. . . . . . Nhưng cô không muốn để cho Phí Gia Lạc nhìn thấy bộ dạng mắc nạn của cô, sẽ làm cho cô tự ti xấu hổ đến cực điểm.
Toàn bộ một buổi tối, cô vẫn cho là mình ngụy trang không nhúc nhích nhất định không có sơ hở, thậm chí cho là mình có thể cất giữ lại một chút tôn nghiêm của bản thân, nhưng nước lại muốn lạnh vào tận đáy lòng, đem mặt nạ giả bướng bỉnh phá hủy.
Đúng vậy, ai nói cô không quan tâm hắn liếc mắt đưa tình với mỗi một người phụ nữ,diễn xuất nóng bỏng? Không quan tâm mình ở giữa đám thiên nga xinh đẹp, tựa như một con vịt bước lên sân khấu? Làm cho cô ão não chính là, cô thậm chí không hiểu tại sao mình lại ở trong hồ bơi!
Không khí bên trong sân ấm áp, cô lại cảm thấy nước lạnh như băng giống như là tuyết tan ra trong nước, mà trên gương mặt ẩm ướt lại rõ ràng khắc sâu nóng bỏng.
Phụ nữ ngốc! Được huấn luyện phóng viên nghiêm khắc như vậy, mà đầu óc lại không có chút sáng suốt nào, ngay cả vấn đề đơn giản như vậy cũng không tìm ra được lý do—— Ôn Nhu rất đau xót mà chửi mình.
Vừa sặc vừa uống nước tắm của đám phụ nữ kia, đầu óc Ôn Nhu đều là hối hận, ão não và chua xót, cho đến khi bọt nước vang lên một cái trời long đất lỡ, ngay sau đó hai cánh tay cường tráng mãnh mẽ ôm cô từ trong nước nâng lên.
Nếu cô không biết Phí Gia Lạc, nhất định sẽ bị hắn thấy việc nghĩa hăng hái làm, phấn đấu quên mình làm vì chính nghĩa mà say mê, nhưng mà cô biết, rất nhanh cô sẽ gặp phải một tràng cười nhạo tàn nhẫn.
"Em không sao chứ?" Thanh âm lo lắng trên đỉnh đầu,làm cho nàng nghĩ là gặp ảo giác.
Ôn Nhu khó chịu ho khan, bàn tay hắn có sức mạnh thần kỳ nhẹ nhàng vỗ vỗ cô.
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . ." Cô đấu tranh nghĩ cách cư xử xứng đáng ;à một phóng viên kiên cường độc lập, nhưng tiếc là cả người cô lạnh như băng, vừa đụng đến nhiệt độ ấm áp trên người hắn, cả người bắt đầu tê liệt giống như tuyết ở dưới ánh nắng mặt trời, từ từ hòa tan.
Nhìn Ôn Nhu trong ngực, nước dính tán loạn trên mặt cô, bộ lễ phục xinh đẹp vẫn đang chảy nước dính vào người, vốn là bị hắn chọc cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lại pha chút xanh tím.
Phí Gia Lạc không chút nghi ngờ, đây tuyệt đối là dáng vẻ tồi tệ nhất của Ôn Nhu mà từ lúc chào đời tới nay hắn mới nhìn thấy.
Từ lúc bắt đầu trung học, thoạt nhìn Ôn Nhu rất sạch sẽ ngăn n