"Không cần xấu hổ , dù sao toàn bộ nữ sinh trong trường có ai không thích hắn?"
Đúng vậy a, toàn bộ nữ sinh trong trường có ai không thích Phí Gia Lạc? Trừ phi là người mù, kẻ ngốc, mới có thể đối mị lực của hắn, gương mặt tuấn mỹ tiêu sái kia không chút động lòng.
Nhưng cô chẳng những không bị mù còn vô cùng thông minh, mỗi học kỳ đều hạng nhất, còn là một nữ sinh gương mẫu, cố tình không thích cái tên tự kiêu tự đại kia, chán ghét hắn giống con chim Khổng Tước chỉ biết khoe ra lông chim.
Một đám người hò hét ầm ĩ, bao quanh vây cô như là đang nhìn một con thú ba chân hiếm thấy, loại tin đồn mang mùi máu lập tức hấp dẫn rất nhiều người xem kịch vui.
"Nghe nói có người thầm mến tôi?"
Tiếng nói kiêu ngạo quen thuộc giống như sứ giả Câu Hồn từ địa ngục đến, làm cho cô thấy lạnh lên từ lòng bàn chân.
Ánh mắt của cô theo một đôi giày chơi bóng cao cấp giá trị xa xỉ chậm rãi di chuyển đi lên, đến khi chạm đến gương mặt tươi cười ngông cuồng nên kéo ra ngoài bắn chết kia.
"Chính là Ôn Nhu." Hơn mười đầu ngón tay đều chỉ về phía cô, làm cho cô dù muốn biến thành không khí cũng không có chỗ nào che thân."Cô ấy để thư trong tủ đồ của cậu."
Đám "Gà trống" nhiều chuyện , đem việc cô viết thư báo cho Phí Gia Lạc để tranh công.
"Không, không. . . . . . Không phải như vậy . . . . . . Đó là tôi. . . . . . Tôi. . . . . ."
Trơ mắt nhìn lá thư quan trọng nhất trong đời rơi vào tay kẻ gian, trái tim Ôn Nhu như đang chảy máu.
Cô có cơ hội đem chuyện Ô Long (con quạ đen) này giải thích rõ ràng , nhưng không biết tại sao , răng với đầu lưỡi lại buộc thật chặt, cùng với nụ cười sâu sắc trên mặt hắn, càng Cà Lăm nghiêm trọng hơn.
Tuyệt vọng nhìn ngón tay thon dài của hắn mở thư ra, Ôn Nhu hoàn toàn không có sức ngăn cản.
"Lần đầu tiên em nhìn thấy anh, liền bị nụ cười của anh làm cho rung động, anh cao to mạnh mẽ làm cho người ta có loại cảm giác an toàn. . . . . . Càng thích làn da khỏe mạnh màu đồng của anh."
Một đám nam sinh “ừ” một tiếng bị nổi da gà trong lòng, gạt bỏ đi ý nghĩ tiếp theo.
Hai gò má đỏ bừng vì xấu hổ, làm cho khuôn mặt chỉ có bàn tay lớn của Ôn Nhu càng lộ rõ bối rối và khôi hài.
"Thì ra em cảm thấy tôi cao to mạnh mẽ?" Phí Gia Lạc tựa như khoe ra cánh tay, lộ ra cơ bắp nhợt nhạt trên cánh tay.
Nếu không bởi vì hoàn cảnh hiện tại của cô quá tệ, nhất định nhịn không được cười lăn trên mặt đất.
Nếu nói Hách Thế Gia là gà rừng, thì chắc chắn Phí Gia Lạc là con gà thịt mỡ vụng về, cao gầy nhạt nhẽo, tay trói gà không chặt, ánh mắt mơ hồ, trong đầu của các cô gái toàn bộ đều chứa bã đậu, còn đem hắn trở thành Phan An sống lại.
Những cô gái khác có lẽ bị khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Phí Gia Lạc cuốn hút, nói lời ngon tiếng ngọt, miệng lưỡi xinh đẹp như hoa sen, cùng với một bộ dạng ngạo mạng giống như đàn ông trên thế giới chết hết—— nhưng cô thì không.
Cô yêu thích là đàn ông khỏe mạnh như ánh mặt trời, có dáng người cùng thể trạng cường tráng thì càng tốt, nếu có thêm làn da toàn thân màu đồng, liền càng hoàn mỹ không thiếu sót —— giống như Hách Thế Gia.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy đội trưởng đội bóng rổ Hách Thế Gia, liền bị hắn thu hút sâu sắc, từ đó lấn sâu vào lưới tình không thể thoát ra.
"Sao lại thế này?"
Chính giữa đám người đọc thư hé ra khuôn mặt như mặt trời, xuất hiện ở phía sau Phí Gia Lạc.
"Nữ sinh gương mẫu của chúng ta đưa thư tình cho tôi." Phí Gia Lạc dương dương tự đắc khoe ra.
"Sức hấp dẫn của cậu đúng là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi a!" Hách Thế Gia nhếch môi, làn da màu đồng lóe ra dưới ánh mặt trời, lại làm cho Ôn Nhu nhớ...muốn khóc.
"Cô ấy yêu thích cơ bắp trên tay và làn da màu đồng của tôi." Đem cánh tay cơ bắp kia đến trước mặt lắc lắc…
"Ách." Vẻ mặt của Hách Thế Gia cứng lại vài giây, quái dị nhìn thoáng qua Ôn Nhu."Thì ra là thế." Trong mắt người yêu là Tây Thi, hắn chỉ có thể vỗ vỗ vai Phí Gia Lạc rồi tự mình đi trở về phòng học.
Bóng lưng to lớn càng chạy càng xa, giống như tuyên án tử hình cho tình yêu đầu tiên của cô.
Không, không phải như thế, tất cả đều là hiểu lầm. Ôn Nhu muốn hét to, thế nhưng cổ họng giống như mắc kẹt một quả trứng gà lớn, một chút âm thanh cũng không phát ra được, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn hắn biến mất ở trong tầm mắt.
Sai lầm này, cứ như vậy đưa tới cho Ôn Nhu cơn ác mộng không thể nào thoát khỏi .
Từ ngày hôm đó, ngay cả Ôn Nhu nữ sinh gương mẫu cũng không thoát khỏi lưới tình của Phí Gia Lạc, tin đồn cứ như vậy mà truyền đi, lưu truyền rộng rãi sức hấp dẫn đánh đâu thắng đó không gì cản nổi của hắn, cũng làm cho sự nghiệp to lớn của hắn tiến thêm một bước nửa.
Có lẽ thái độ lạnh như băng của Ôn Nhu, cũng có thể là trong lòng thương tiếc muốn chinh phục nữ sinh gương mẫu, Phí Gia Lạc cứ như vậy quấn lấy Ôn Nhu.
Không để ý cô đã trở thành kẻ thù chung của nữ sinh toàn trường, hắn luôn luôn thích đem cô trở thành chiến lợi phẩm ở bên người muốn đến thì đến muốn đi thì đi, không có việc gì liền trêu chọc cô, đem cô trở thành bộ quần áo thấp kém ở lại đợi ăn được đậu hủ người mình yêu thích là hắn.
Nhớ lại đoạn quá khứ đau đớn, Ôn Nhu vẫn còn lửa hận, một lần sảy chân để hận nghìn đời.
Như thế rất tốt, sự việc cách nhiều năm, cô còn ngớ ngẩn té xỉu ở trước mặt hắn, chỉ sợ về sau cho dù cô có nhảy song Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Nhìn xung quanh, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, mình đang nằm ở phòng khách quý của công ty hàng không Khánh Duật, mà không phải trên giường của hắn.
"Phí Gia Lạc đâu? Anh ta khi nào mới ra giải thích?"
"Đúng vậy, nữ phóng viên vừa rồi và anh ta có quan hệ gì?"
Ngoài cửa ồn ào nhốn nháo, xem ra bất cứ lúc nào cũng có thể có người xông vào, cô đoán nội dung cuộc phỏng vấn có tiêu đề giải trí của cô, ngày mai chắc chắn sẽ biến thành tin lá cải.
"Sao tôi lại ở đây?" Mí mắt cô kinh hoàng, có loại dự cảm không tốt lắm.
"Tôi ôm em vào." Hắn bày ra nụ cười người hoàn mỹ mê người , đợi cô nhảy dựng lên mà hét lớn vì vui mừng.
Ý của hắn là nói —— hắn trước mặt hàng chục phương tiện điện tử, trước mặt truyền thông, còn có thế lực khổng lồ của đoàn người hâm mộ mà ôm cô?
"Anh. . . . . . anh sẽ hại chết tôi!" Cô ôm mặt, khóc không ra nước mắt.
Cô xong rồi, thế này cô không khác gì đã trở thành kẻ thù của một nửa phụ nữ Đài Loan.
Phản ứng của cô làm cho Phí Gia Lạc ngây ra một lúc, sau một lúc lâu mới kịp phản ứng.
Cô ấy nhất định là vì quá cảm động mà khóc—— Phí Gia Lạc tự mãn lại bất đắc dĩ lắc đầu.
"Đừng ngại, không có gì." Con người có khuyết điểm cũng rất được chào đón, đến đâu cũng có người tranh giành ghen tuông vì hắn.
"Không có gì?" Con đường phóng viên tốt đẹp của cô bị hủy, còn dám dùng thái độ này nói không sao cả.
Cô mặc kệ hắn đã ôm mấy trăm người phụ nữ, nhưng hắn không nên ôm cô, cô còn muốn làm người, còn có tương lai tốt đẹp, không nghĩ sẽ bị hủy trên người một playboy (công tử nhà giàu lăng nhăng) siêu cấp tự kỷ.
Ôn Nhu tức giận đến muốn lấy giày đạp hắn —— nói đến giày, giày của cô đâu?
"Anh đem giày tôi đi đâu rồi?" Cô nhìn xung quanh, phát hiện đã thành cô