ng lại lần nữa, các bác sĩ và y tá ở bên trong nhìn thấy Dương thì mặt ai nấy cũng như bắt được vàng:
-Bác sĩ Dương! May quá anh đã đến! Mau giúp một tay. – Một y tá nói.
-Cô ta bị gì? – Dương thản nhiên đi đến bàn mổ.
-Cô ấy bị chấn thương xây xát ở nhiều nơi nhưng may là ko nghiêm trọng. Nặng nhất chính là vùng đầu, mất máu rất nhiều. Theo bác sĩ Tâm chẩn đoán thì có thể bị một cái gì đó đập vào rất mạnh! – Cô y tá khác nói.
-Được rồi!
Ko chần chừ, Dương nhanh tay xem xét phần đầu bê bết máu của Hạ Quyên. Lúc đó cô y tá Bảo Trân cũng mang bộ dụng cụ phẫu thuật riêng của anh vào. Việc này đối với một bác sĩ thiên tài như Dương cũng gây một chút khó khăn. Hít một hơi lấy lại bình tĩnh, anh đưa tay lấy một con dao nhỏ và bắt đầu công việc của mình. Ở mắt Hạ Quyên, Dương nhận ra là có nước mắt đang chảy, ko chỉ là một giọt. Nó ướt đẫm, hòa quyện với máu. Anh cứ nghĩ có lẽ liều thuốc mê vẫn chưa đủ để thấm nên nhẹ lau nước mắt của Hạ Quyên đi rồi nhẹ nhàng tiêm cho cô thêm một ít thuốc nữa. Nhưng……nước mắt vẫn cứ rơi trong vô thức.
Đến gần 2 giờ sáng cuộc phẫu thuật mới kết thúc. Hạ Quyên đã qua cơn nguy kịch nhưng cũng có thể nói là chưa hẳn. Vứt chiếc bao tay đầy máu vào sọt rác, Dương nhờ y tá của mình thu dọn lại dụng cụ đem đi rửa sạch. Anh cởi chiếc áo và khẩu trang dùng để phẫu thuật ra rồi cùng các y tá đẩy giường của Hạ Quyên ra ngoài. Vừa mở cửa bước ra, anh đã bị Hải Thanh cùng 2 người đàn ông trung niên đi tới hỏi lấy hỏi để. Nhật Anh thì đứng dậy nhìn Hạ Quyên đau xót. Hai người mẹ nước mắt lưng tròng đứng cạnh cậu nấc lên từng tiếng.
-Bác sĩ, con gái tôi nó thế nào rồi? – Ông Quân sốt ruột.
Dương nở nụ cười dịu dàng mình ra để làm xoa dịu cái ko khí căng thẳng ngột ngạt xung quanh, anh nói:
-Xin bác yên tâm, bệnh nhân ko sao cả. Cô ấy chỉ bị tổn thương nặng ở vùng đầu và mất máu khá nhiều. Tuy chúng tôi đã cố gắng hết mọi khả năng có thể nhưng việc có tỉnh lại hay ko thì tùy thuộc vào cô ấy! Giờ xin phép mọi người, tôi phải đưa bệnh nhân đến phòng chăm sóc đặc biệt. – Dương cúi chào hai vị Chủ tịch rồi lẳng lặng bước đi.
Hải Thanh như vừa rơi xuống vực thẳm, anh ngồi phịch xuống chiếc ghế mà cứ như bị rút hết sự sống trong người rồi vậy.
"Tuy chúng tôi đã cố gắng hết mọi khả năng có thể nhưng việc có tỉnh lại hay ko thì tùy thuộc vào cô ấy!"
Câu nói của anh chàng bác sĩ trẻ Trịnh Văn Dương vẫn vang văng vẳng bên tai Hải Thanh. Anh cúi đầu xuống để ko ai có thể thấy vẻ mặt đau khổ tột cùng của mình bây giờ, cảm giác cứ như bị mất cả nửa cuộc đời. Mấy ai hiểu được đây? Ai có thể làm dịu cơn đau này? Nó đã nhức nhối từ lâu lắm rồi, kể từ ngày 6 tháng 6. Hình ảnh tai nạn trên con đường nguy hiểm lúc nãy lại hiện ra trong đầu anh. Máu……nhiều lắm…... Người con gái anh yêu nằm đó, lạnh buốt, hơi thở loạn nhịp, có lúc như ko thở……. Cơn mưa đó liệu có phải ông trời khóc cho trái tim anh bị cứa nhiều nhát, hay vì cái gì khác? Mọi việc…..vẫn là một ẩn số!
*Phía Tây vùng biển Macdan – 4 ngày sau:
Những tia nắng đầu tiên của ngày đang kéo về đây làm tỏa sáng cho cái khung cảnh đêm khuya ảm đạm. Những người dân chài lưới chuẩn bị bắt tay vào công việc thường ngày của mình. Sóng hôm nay êm dịu làm cho ai cũng cảm thấy sảng khoái, phấn khởi. Nhưng nếu nhắc đến cơn bão 4 ngày trước thì chắc ai cũng rùng mình ớn lạnh. Họ chưa từng gặp cơn bão nào lớn như thế, nhiều cụ già đã gần về với đất cũng bảo với nhau như thế.
Macdan vốn là một vùng biển bí ẩn, và nhìn có vẻ ko an toàn nên rất ít dân đến đây sinh sống. Nhưng thủy vật nơi đây rất đa dạng, phong phú và giàu có. Ko khí bí ẩn quanh Macdan làm nhiều người đến đây thử du lịch cũng phải sởn gai óc bỏ về. Tuy vậy, đây là bãi biển đẹp tuyệt mỹ do thiên nhiên tạo nên……
-Mới sáng sớm mà lưới đã nặng thế này, chắc cá nhiều lắm đây!
Một lão ngư đậu thuyền đánh cá cách bờ chỉ có 500m. Ông dồn sức kéo cái lưới đánh cá cũ kĩ của mình. Những tiếng lạch bạch từ trong lưới phát ra làm ông càng vui vẻ gắng sức hơn. Mãi một lúc sau ông mới kéo lưới lên được. Nằm xuống sàn thuyền thở lấy hơi, nắng vàng chiếu vào khuôn mặt ông làm hiện rõ những nét khổ cực, lam lũ. Nghỉ mệt cho đã, ông ngồi dậy tháo lưới ra. Cá khá nhiều làm ông vui sướng, nhiêu đây bán lấy tiền có thể ko nhiều nhưng cũng đủ ăn trong 3 ngày.
-Có tới chục con cá ngừ đại dương, hôm nay mình thật may mắn!
Ông lão bỏ từng con cá to thân thịt chắc vào một cái thùng đá. Chợt ông nhận ra có cái gì đó nằm bên dưới đống cá bạc má. Nó có màu đo đỏ, lòa xòa như…..tóc. Huơ tay gạt mấy con cá sang một bên, sinh-vật-lạ đó càng ngày càng hiện rõ. Lão ngư dân già hốt hoảng, cái miệng hơi móm giật giật vài cái.
Là một cậu con trai với mái tóc màu đỏ tía, sau lưng và cổ của chiếc áo thun dính những đường máu sẫm màu vì nước biển. Ông lão lay người cậu ta:
-Này……cháu ơi!
Im lặng. Không có tiếng trả lời. Đặt tay lên ngực người con trai, lão ngư dùng sức ấn xuống, muốn cho cậu ộc nước ra. Mong là vẫn còn sống. Ấn mãi mà nãy giờ chỉ có một ít nước tràn ra từ khóe miệng, ông bất lực đỡ người con trai ngồi dựa vào một chiếc bao tải chứa lương khô, sau đó liền vào trong cabin tàu lấy một cái chăn đắp giữ ấm cho cậu. Ông khỏi động động cơ và chuyển hướng về đất liền.
-Ko biết chết hay chưa nhưng vẫn phải đưa thằng nhóc này vào bệnh viện thôi!
Píp…..píp…..píp…...
Tiếng máy đo nhịp tim kêu lên đều đặn đến nặng lòng. Hoàng Hạ Quyên nằm bất động trên chiếc giường trắng tinh với dây gắn chằng chịt trên người. Mùi thuốc thoang thoảng khắp căn phòng gây cảm giác ngột ngạt và khó chịu. Cô được xếp nằm ở căn phòng VIP đặc biệt với đội ngũ y khoa giỏi nhất bao gồm 3 bác sĩ giỏi nhất nhì của bệnh viện và 5 y tá. Tất nhiên, Trịnh Văn Dương cũng nằm trong đội bác sĩ đó.
Hải Thanh ngồi nắm tay Hạ Quyên đã lâu lắm rồi. Khuôn mặt điển trai đã có phần hốc hác đi do ăn uống ko điều độ và thiếu ngủ. Ngày nào anh cũng túc trực bên giường của Hạ Quyên, chỉ có những lúc cô phải lau người thay đồ hay đi mua thức ăn thì anh mới chịu rời đi. Bà Lam và bà Anh cũng đến chăm coi con gái mình. Tuy mọi người ai cũng có vẻ lo lắng, mệt mỏi, nhưng xen lẫn đó là những tia hạnh phúc khôn cùng.
-Cấp cứu! Bác sĩ đâu? Mau cứu cậu trai này với!!!!
Ông lão ngư dân già đỡ một người con trai cao kều hớt hải chạy vào trong bệnh viện. Trịnh Văn Dương đứng ở gần đó nhâm nhi ly café sữa thơm lừng thấy có người gặp nạn liền gọi các cô y tá gần đó đem cáng thương ra.
Nhẹ nhàng giúp ông lão đặt chàng trai lên cáng, anh giật mình ngạc nhiên ko nói nên lời nào khi lật người con đó lại. Khuôn mặt đẹp thánh thiện hệt như một thiên thần, mái tóc màu đo đỏ pha màu sẫm của máu khô. Chẳng phải đây chính là người bạn thân chí cốt của anh – Đặng Thanh Nguyên sao?
-Đưa cậu ta vào phòng cấp cứu nhanh lên. Còn cô, hỏi ông lão tại sao cậu ta bị như thế? – Dương quay sang nói lớn như ra lệnh cho đám y tá.
Một lần nữa, ánh sáng màu đỏ từ bóng đèn ở trên đầu cửa phòng y tế lại được bật lên.
May mắn thường ko đến với ai liên tiếp nhiều lần. Nhưng với Đặng Thanh Nguyên thì có. Ca cấp cứu do chính người bạn bác sĩ tài giỏi của cậu đảm nhiệm đã thành công. Và cũng nếu như ko nhờ ông lão ngư già cứu giúp thì cậu đã bỏ mạng nơi biển sâu lạnh lẽo rồi. Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã được một tuần. Nguyên cũng đã tỉnh lại, riêng phần đầu và lưng bị chấn thương thì ở những bộ phận khác cậu ko sao cả. Gia đình của lão ngư rất hay đến để chăm sóc cho Nguyên. Dù rất cảm kích nh