Ban đầu, hắn đang buồn bã ném bóng rổ một mình dưới sân thì thấy có một sinh vật ngộ nghĩnh lóc chóc lượn lại phía sau cột, sau đó gần như ngồi phịch xuống lẩm bẩm, vẻ mặt hoảng sợ như một chú gián bị bắt nạt. (Đại ca, anh không tìm được sự so sánh nào hợp vệ sinh hơn à?)
Thế là quyết định trêu chọc nhóc gián kì lạ đó, ném cho cô ta một quả bay chóc vào đầu.
Ai ngờ, cô ta nằm lăn cù dưới đất. = =
Không phải chứ, hắn đâu cố tình ném mạnh đến thế?
Phi Long lo lắng chạy lại, phát hiện cô ta vẫn còn mở mắt thao láo, cả người không sây sát tẹo nào, nhưng lại đờ đẫn nằm đó như bị trúng tà, thật…buồn cười.
Hắn suýt nữa là bật cười thành tiếng.
Nhưng ấn tượng ban đầu không phải lúc nào cũng đúng, hắn vừa buông một vài câu khiêu khích, nhóc Gián đó đã lập tức đứng phắt dậy, hùng hổ cong lưỡi mắng hắn ồ ạt như mưa như gió, chẳng có vẻ gì là yếu đuối cả.
Không ngờ, những từ ngữ đao búa như vậy có thể đua nhau tuôn ra từ cái miệng nhỏ xinh, phớt hồng như đoá hoa anh đào đó, nhưng không sao, đúng gu của hắn hề hề.
Một điều nữa khiến Phi Long đặc biệt chú ý cô ta là, đứng trước vẻ ngoài điển trai của hắn, cô vẫn không hề nao núng, dường như cô ta còn không biết hắn!
Đệ nhất sát gái toàn trường, Vua ở lại lớp, Tai hoạ của nhà họ Đình, cả ba thứ đó, đều là cùng một người, chính là hắn.
Khi hắn làm bộ làm tịch lau quả bóng, vẻ mặt tức giận của cô ta chẳng hiểu sao lại rất thu hút.
Đến khi chuông reo, cô nàng kì lạ đó còn gắng ném cho hắn một cái lườm, nhưng lại khiến hắn đồng thời phát hiện, cô ta có cặp mắt đen nhánh dịu êm như mắt hươu, suýt chút nữa là hắn đã túm cô lại.
Thật thú vị, theo bảng tên thì cô ta học lớp… 11A3?
Tại sao, ở trường có một cô nàng đáng yêu như thế, mà hắn chưa biết qua nhỉ?
Chương 7: Oan gia ngồi cùng bàn
“….Đỉnh điểm là khi hắn nở một nụ cười biến thái và hỏi cô ấy: Đêm qua vui không? Mặt Khiết Du liền đờ ra như xác chết, rất đáng ngờ.
- Biết đâu hắn là tên lừa đảo siêu hạng, chuyên đi lừa tình các cô gái rồi tung clip nóng tống tiền?? Đầu Đinh lo sợ rú lên….”
Khi bạn Khiết Du đang đụng độ trái bóng rổ dưới sân, thì không khí trên lớp 11A3 lại khá là ngột ngạt.
Vô cùng ngột ngạt.
Mì Xào Giòn họp toàn bộ đám con trai trong lớp lại, (tất nhiên là trừ Hán Khanh ra), nói bằng giọng căng thẳng không giấu diếm.
- “Cái thằng cha Hứng Canh đó rất kì quái.”
- “Hán Khanh chứ!” Đầu Đinh sửa lại.
- “Sao cũng được!” Người Nhái bực bội tặng Đầu Đinh một cục u sưng tướng.
- “Trật tự!” Mì Xào Giòn gắt lên. – “Gã nào còn đong đưa lạc chủ đề nữa, lập tức bị thiến gọn.”
Tất cả: “…….”
Được rồi, bầu không khí kì dị này, rõ ràng là do chữ “thiến”.
- “E hèm, các huynh đệ có thể thấy rằng, từ khi cái gã mắc dịch đó bước vào lớp, biểu hiện của Khiết Du đã trở nên RẤT không bình thường không?” Mì Xào Dòn hít sâu một hơi.
- “Phải.” Mọi người xôn xao, thấp thoáng những cái gật đầu đồng tình.
- “Đỉnh điểm là khi hắn nở một nụ cười biến thái và hỏi cô ấy: Đêm qua vui không? Mặt Khiết Du liền đờ ra như xác chết, rất đáng ngờ.”
- “Biết đâu hắn là tên lừa đảo siêu hạng, chuyên đi lừa tình các cô gái rồi tung clip nóng tống tiền??” Đầu Đinh lo sợ rú lên.
- “Phỉ phui cái mồm ăn mắm ăn muối!!!!” Tất cả hè nhau ra tát cái kẻ vừa xàm tấu bậy bạ kia vài phát không thấy bầu trời. = =
- “Được rồi, muốn Khiết Du yên ổn thì chúng ta phải làm thế này, thế này…”
Ở cuối lớp, Hán Khanh đột ngột ách xì một phát cực to.
Quái lạ, sáng nay trời ấm lắm mà?
Dụi dụi mũi mấy cái, hắn lại tiếp tục cắm mặt vào quyển sách trinh thám dày cộp mới mua.
Đám con trai kia rõ ràng là đang xì xầm gì đó về hắn, thật nhột nhạt. Lại còn cái cô Khiết Khiết gì gì đó kia nữa, mới chọc một tẹo đã cong đuôi chạy mất béng, chả ra cái thể thống gì cả.
Haizz, thôi mặc kệ đi, đọc sách chút đã.
Trong lớp hiện đang diễn ra một tình cảnh hết sức thú vị: Phía trên bục giảng, toàn bộ bọn con trai ngồi xì xồ bàn tán, phía cuối lớp, một thiếu niên điển trai ngời ngời ngồi đọc sách.
Chúng ta có thể đặc tên cho bức tranh này là: Bầy kiến và tảng mỡ…
—- Đồng hồ quay cật lực —
Tới gần sát giờ vào tiết ba, tôi mới lạch bạch chạy được lên đến lớp, cái tên quỷ tha ma bắt họ Mai đó vẫn ngồi điềm tĩnh đọc sách, làm tôi đột nhiên muốn cầm quyển sách đó đập cho bẹp cái mặt mo của hắn.
Tiết ba hôm đó là tiết Sử.
Quỷ ạ, lúc nãy té sấp, bàn tay tôi chẳng may bị trầy một đường dài, nhưng tôi vẫn không để ý. Bây giờ phải cầm bút viết bài quả là khổ hình, chu choa đau quá đi!!
- “Cậu làm cái gì mà uốn ** như lươn thế hử?” Một giọng nói kinh dị vang lên, giọng nam trung có sức lan toả, bò chầm chậm vào lỗ tai tôi. = =
Ngẩng lên thì thấy khuôn mặt trả-lời-tôi-hay-là-chết của anh bạn họ Mai ngồi cạnh, tôi á khẩu.
Đôi mắt đó, không hề có nét dịu dàng quan tâm, nó chỉ toả ra uy lực, nhưng lại là một thứ uy lực ấm áp, có cảm giác chỉ cần tuân theo thì mọi chuyện đều ổn cả.
- “Đưa tay tôi xem xem.”
- “Không.”
- “Đưa đây.”
“………..”
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng giữa việc cho đưa tay cho hắn cầm hoặc cho hắn xơi một cái tát, cuối cùng tôi cũng ngoan ngoãn chìa tay ra.
Kẻ ngồi kế bên cau mày, cẩn thận cầm tay tôi sờ sờ nắn nắn.
~ Lật qua ~
~ Lật lại ~
Khụ khụ, thằng cha chết tiệt, nãy giờ tôi muốn phun ra cái câu “Bớ người ta sàm sỡ” lắm rồi.
Nhưng mà…
Dưới ánh nắng ấm áp từ cửa sổ rọi xuống, từng đường từng nét thanh tú đẹp đẽ trên khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn như được bọc lấy một lớp lụa màu hoàng kim, trở nên nổi bật hút hồn.
Tôi cũng chỉ biết ngồi đờ người ra mà nhìn.
A a a đêm qua thiếu ngủ, trí não của tôi có vấn đề rồi, cái tên họ Mai kia chẳng qua có nhan sắc hơn người, giống như một hũ mật, tôi thì chỉ là một con ruồi ngốc nghếch, bị thu hút là lẽ đương nhiên.
Tôi có may mắn, à nhầm, có vận xui chui vào nhầm phòng hắn thì chính là do cái lời nguyền chết tiệt kia, không phải là cố tình, cho nên không cần có mặc cảm tội lỗi, giữa tôi và hắn không còn mối liên hệ gì nữa, bây giờ đường ai nấy đi.
Hít thở hít thở, không được tưởng tượng không được mộng mơ.
- “Cậu lấy tay về được rồi đấy.” Giọng nói trầm và sắc bên cạnh lại uể oải vang lên.
Tôi giật mình, bừng tỉnh nhìn sang bên cạnh.
Hắn đã thu tay về tự lúc nào, chỉ còn bàn tay ngốc ngếch của tôi lơ lửng giữa không trung!
Thật đáng hổ thẹn!! Một sự sỉ nhục!!
Hôm nay tôi đã tức muốn nhồi máu cơ tim một lần rồi, thêm cái tên ngốc này chắc tôi chết không nhắm mắt mất.
Mai Hán Khanh, ngồi chung bàn với cậu, là một sự bất hạnh!!!!
Tôi thiểu não rụt tay lại, mặt chảy dài như bánh bao bán ế, đập đầu xuống bàn rên rỉ.
Thật là, chẳng ra làm sao cả.
Tôi vì căn bệnh quái gở kì dị đó mà bao nhiêu lần nguy hiểm cận kề, nhưng chưa bao giờ thấy bất an như lúc này.
Dù không cố ý, nhưng tôi đã chui vào phòng hắn, hết chín mười phần là hắn đã có ý khinh thường tôi, coi tôi