ng hay là thở dốc, hai gò má Uông Mỹ Lệ ửng hồng, giờ phút này ở trước Mạnh Dật Phi đây là bộ dánh đẹp nhất của cô.
Chương 5
Nếu như thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại thì thật là tốt biết bao?
Anh thậm trí mong muốn hai người cứ ngủ say bên nhau cả trăm năm! Suốt một trăm năm sớm chiều sống chung, cô là của anh, hoàn toàn là của anh.
Cô không biết là, chỉ cần "Hi vọng cô vĩnh viễn vui vẻ" khoẳng khắc đó, hỉ nộ ái ố của cô chính là hỉ nộ ái ố của anh.
Vì Thiên Sứ này, anh đã nhiều lần tìm đi tìm lại, rốt cuộc tìm được công xưởng cũ làm Thiên Sứ, nghĩ hết biện pháp đi vào bên trong công xưởng bỏ cũ nhiều năm, tìm được linh kiện mô hình, sau đó dựa vào trí nhớ mà tự mình hoàn thành.
Bởi vì không muốn quấy rầy mẹ Uông, cho nên anh len lén ẩn nấp luyện tập, còn vì nấu chảy keo dán làm bỏng mấy lần, dầu shin-na tỷ lệ pha chế rất khó nắm bắt, anh cũng bị mùi dầu shin-na làm sặc mấy lần.
Rốt cục, anh cũng có thể tự tay hoàn thành Thiên Sứ gần giống với trong trí nhớ, làm quà tặng sinh nhật hai mươi tuổi của cô.
*****
Ngày chia tay rất nhanh đã đến, nếu Uông Mỹ Lệ để ý sẽ phát hiện mình không muốn anh đi.
Nhìn Uông Mỹ Lệ bình tĩnh giúp anh tìm chỗ ngồi, trái tim Mạnh Dật Phi buồn buồn. Ai bảo anh lại yêu người đối với tình cảm đần độn như vậy?
Vì vậy, anh lẳng lặng đến, cũng lẳng lặng rời đi. Mà vẫn nhớ mãi không quên cô, nhưng cô vẫn chỉ để ý tới mục tiêu như cũ.
Anh cũng không có dũng khí hỏi cô rốt cuộc đang theo đuổi điều gì.
Rất nhiều chuyện, không nói ra, không hiểu.....Có lẽ sẽ tốt hơn! Cho nên Mạnh Dật Phi vẫn duy trì nụ cười trên mặt, "Về đi! Em còn phải bắt xe lúc hai giờ."
Bất giác, Uông Mỹ Lệ cuối cùng cũng cảm nhận được nỗi buồn chia ly, "Anh phải bảo trọng đó."
Vuốt nhẹ tóc cô, anh nói nhỏ: "Anh sẽ."
"Đừng mơ mọng làm nghệ thuật gia nghèo nữa, làm thiết kế sẽ kiếm được rất nhiều!" Uông Mỹ Lệ không ngại phiền mà dặn đi dặn lại. Mạnh Dật Phi yên lặng gật đầu.
Trước khi vào cửa anh rốt cuộc hỏi: "Bao giờ em về?" Nước Pháp quá xa xôi, anh đến không dễ!
"Sang năm đi! Đi đường mệt nhọc, không muốn anh quay lại. Chờ lúc nào em về em thông báo anh ra sân bay đón em."
Mạnh Dật Phi nhìn trong đám đông xếp hàng từ cửa đi ra liền nhận ra cô.
Quần màu xanh tràn ngập không khí thành phố, áo sơ mi bằng lụa màu trắng mang theo cảm giác phong tình. Hôm nay Uông Mỹ Lệ rực rỡ, hấp dẫn thu hút mọi ánh mắt xung quanh mình.
Mạnh Dật Phi cười nhìn vẻ mặt hồng hào của cô nói: "Có mệt không?"
"Không mệt, em mong muốn sớm được trở về Đài Loan." Đưa túi hành lý trong tay cho anh, tự nhiên chạm vào khuỷu tay của anh.
Trong lúc nhất thời, Mạnh Dật Phi cơ hồ bị thu hút bởi má lúm đồng tiền của cô không thể tự kềm chế được. Nếu như trước kia cô làm người ta đau lòng, vậy thì bây giờ cô lại xinh đẹp lạnh lùng khiến người khác khiếp sợ.
Ngồi vào trong tắc xi, Uông Mỹ Lệ hướng phía tài xế mỉm cười nói: "Đường Trung Hiếu, cám ơn." Mạnh Dật Phi kinh ngạc nhìn cô, "Em không về nhà trước sao?"
Uông Mỹ Lệ kéo xuống nụ cười, "Hôm nào về sau! Em muốn về công ty thuê phòng trước."
Nhìn mí mắt cô như trăng rằm đang cười, anh không hiểu. Nụ cười của cô vẫn diễm lệ như trước, tại sao anh lại cảm thấy không còn như trước đây?
"Anh cứ nghĩ em sẽ ở nhà." Chờ mong ba năm, mẹ Uông muốn cô sống ở ngoài sao? Uông Mỹ Lệ cười có chút lạnh nhạt, "Em đã dọn ra ngoài mà?" Suốt đoạn đường sau, bọn họ mang trong mình tâm sự nghi ngờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô biết anh muốn nói gì, nhưng, từ khi hứng khởi dọn ra ngoài, cô không nghĩ tới sẽ trở về. Sáu năm trước đã vậy, sáu năm nay càng kiên định hơn!
Cô rốt cục đã trở lại!
Uông Mỹ Lệ gợi lên bờ môi, từ khi xuống máy bay bây giờ đây là nụ cười chân thành nhất.
Bây giờ cô đã có lương cao, trẻ tuổi, tướng mạo xinh đẹp........Xứng với bất kỳ con cháu nhà giàu dư dả nào. Sau đó............Cô nheo mắt lại, nhất định tích cực tranh thủ cơ hội lộ diện.
Mạnh Dật Phi thở dài, anh sao lại quên mất cô rất cố chấp.
----
Buổi phát biểu cho một nhãn hiệu nổi tiếng, từ trước đến nay tụ tập đông đảo nhân vật nổi tiếng.
Uông Mỹ Lệ mặc một bộ váy của Issey Miyake, trên cổ quàng một chiếc khăn Dior bằng lụa, của người toát ra vẻ tuổi trẻ, tươi đẹp.
Trong hội trường tràn ngập mùi nước hoa, cô lộ ra vẻ cười yếu ớt, tối nay cô hơi có vẻ "Khuynh thành chi mị" , cô thích cái tên này.
Một nữ thiết kế khác của F&R kéo theo một người con trai tới, "Katherine?Mình không biết cậu cũng tham gia."
Ngữ điệu quá kích động khiến cô hơi nhíu mày. Amy?
Cô cùng cô ta không quen. Nghe nói Amy vẫn có ý định tranh vị trí thiết kế trưởng, hết lần này tới lần khác đưa cho Louis xem thiết kế mang phong cách của cô.
Hai người bọn cô không chỉ không có thân quen, còn là kẻ thù!
Như vậy —— bây giờ không phải là hàn huyên, nên coi như là..... Ra oai.
Uông Mỹ Lệ mỉm cười vươn tay, "Rất hân hạnh được biết anh." Rũ mi mắt xuống phia trước, thấy đúng là........dấu hiệu Versace. Ừ, cá lớn?
Bạn trai Amy hơi sửng sờ, vươn tay, "Chào cô, tôi là Ông Văn."
Vốn là bắt tay xã giao lễ phép, Uông Mỹ Lệ lại cố ý lúc thu tay về dùng sức nắm đầu ngón tay anh ta một cái.
Ông Văn ngạc nhiên nhìn cô cười đến vô tội.
Cô........Cố ý sao?
Cảm giác giữa hai người có gì đó khác thường Amy nắm cánh tay Ông Văn, "Anh ấy là bạn trai mình."
Uông Mỹ Lệ che miệng cười yếu ớt, nhìn cách cô ta chiếm giữ lộ ra cử động lơ đễnh, "Thật khiến cho người ta hâm mộ. . . . . ." Cô chậm rãi nâng mắt lên, nhìn thật sâu vào Ông Văn, "Ông tiên sinh làm việc ở đâu?"
Ông Văn đột nhiên nhớ tới, vội vàng móc danh thiếp ra, "Tôi làm ở đại lý đồng hồ đeo tay."
Uông Mỹ Lệ nhẹ nhàng thoáng nhìn, Nhã Nhã? Đại lý rất nổi tiếng, giám đốc bọn họ họ Ông sao? Nguyên lai là chỉ tiểu bọ rầy.
Cô ưu nhã mở hai tay ra, không dấu vết để cho"Khuynh thành chi mị" nhàn nhạt bay ra."Bộ y phục này không có túi, rất xin lỗi tôi không thể trao đổi danh thiếp với anh........."
Ông Văn si ngốc nhìn đôi môi đỏ của cô đóng mở, không để ý cô nói gì.
Cho đến khi bị Amy không vui kéo kéo anh. Lấy lại tinh thần Ông Văn xin lỗi nhìn nụ cười trên mặt cô.
"Bộ trang phục này của cô rất đẹp." Trong lỗ mũi xông vào một mùi thanh nhã, anh không lưỡng lự hỏi: "Là nước hoa Chanel sao?"
"Đúng vậy." Uông Mỹ Lệ mở to hai mắt, "Anh thật lợi hại, tôi mới dùng có chút xúi thôi!"
Quy tắc hám làm giàu số ba: đàn ông thích ánh mắt sùng bái của bạn. Ở trước mặt bọ rầy, ngàn vạn lần chớ keo kiệt với giả bộ ngu ngốc.
Trong mắt cô sùng bái khiến Ông Văn nhếch miệng lên, anh nghiêng thân thể qua, nhỏ giọng bên tai cô nói: "Cả phòng ‘ độc dược ’ khiến tôi chết sớm!"
Những người có tiền đều nghĩ rằng dùng cả đống nước hoa hàng hiệu là có thể tạo ra thắng lợi bất ngờ,trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.Ai ngờ không khí trong phòng ngập tràn mùi các loại nước hoa khiến con muỗi muốn sống cũng khó,huống chi là con người?
Ngược lại hơi thở với hương thơm trang nhã trên người cô lại khiến người khác có ấn tượng sâu sắc.
Hai câu nói của anh làm cô bật cười thanh thúy.
Amy bị sao lãng lần nữa,dậm mạnh chân,muốn đoạt lấy Ông Văn kéo đi.