mắt bắt đầu đỏ lên, nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ, tôi chỉ có lòng tốt đề nghị thôi. Bạn gái anh vẫn còn chưa khỏe hẳn…”
Thừa dịp Tần Mạch và cô y tá tốt bụng này đang nói chuyện, tôi cuống quít sờ soạng toàn thân, rốt cục tìm được thứ Tần Mạch muốn đoạt lại —— điện thoại của anh ta
Nó đã bị tôi đã nhét sâu vào áo ngực, còn tay thì túm chặt áo không buông…
Bây giờ thì tôi đã hiểu tiếng thở dài bất đắc dĩ của anh ta khi tỉnh ngủ là có ý gì.
Tôi ngẩng đầu, liếc thấy anh ta vẫn đang còn bận ứng phó với cô y tá trẻ kia, bèn xoay người nằm sấp lại, móc điện thoại ra tìm đoạn ghi âm kia, sau đó nhanh tay xóa sạc. Xong xuôi, tôi mừng như điên, ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, đem di động ném trên giường, đắc ý nói: “Trả lại cho anh, trả lại cho anh đó!”
Tần Mạch nhìn di động bị tôi ném trên giường, mặt càng đen thêm một phần.
Tôi đảo mắt đột nhiên lại nghĩ một biện pháp làm cho Tần Mạch không thể sa thải mình. Tôi ôm gáy, ngã ngửa ra sau, rên rỉ: “Ui da! Đau quá a!”
Anh ta làm như không thấy, cầm di động lên, túm một góc chăn hung hăng lau vài cái, rồi dứt khoát xoay người bỏ đi. Tôi chỉ vào lưng anh ta khóc lóc nói: “Nếu anh bỏ đi thì anh nhất định sẽ hối hận !”
Ra tới cửa, anh ta chợt dừng lại quay đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ chế giễu: “Cô bị té đến điên rồi phải không?”
Cô y tá đứng một bên ngơ ngác, tôi phải cười cười xua cô ta ra ngoài
Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai người chúng tôi. Tôi xoa mông ngồi trở lại giường, nhìn chằm chằm Tần Mạch, nghiêm mặt nói: “Tần tiên sinh, những chuyện xảy ra lúc trước tôi ngàn lần hối tiếc và vạn lần xin lỗi anh. Nhưng công việc này tôi không thể bỏ được. Tôi tin, cùng là người ra ngoài kiếm cơm, anh có thể hiểu được sự khó xử của tôi.”
“Không hiểu.” Anh ta chỉ vào đồng hồ trên tường nói, “Cô đã lãng phí quá nhiều thời gian của tôi rồi, tôi tin, cùng là người có đầu óc, cô phải nhận ra tôi không muốn nhìn thấy cô biết chừng nào.”
Tôi cười nói: “Dĩ nhiên tôi hiểu tâm trạng của anh nhưng đồng thời tôi cũng không muốn làm lớn chuyện anh đẩy tôi xuống cầu thang và chuyện anh có ý đồ bạo hành tôi trong phòng bệnh đâu.”
Lời này vừa nói ra, mặt anh ta trầm xuống, nhìn trừng trừng tôi một lúc, rồi cười nhẹ, ánh mắt sắt bén: “Hà tiểu thư, muốn đấu với tôi, cô chưa đủ tư cách đâu.”
Lời nói này quả không sai. Nếu không phải vì bảo vệ “bát cơm” của mình, có đánh chết tôi cũng không muốn làm địch thủ của người này.
Trong lòng tôi âm thầm thở dài, nhưng vì sĩ diện vẫn phải cứng rắn không buông: “Tần tiên sinh, tôi biết lời anh nói là thật nhưng tôi tin không một doanh nghiệp nào muốn mang một cái tiếng xấu trên mình. Nếu tôi thật sự tung ra lời dèm pha như vậy, cho dù là đối với cá nhân của anh hay công ty anh đều chẳng có lợi gì. Mặc dù anh có thể “lấy thúng úp voi”, phong tỏa tin tức nhưng tôi nghĩ trong khi anh phải phí công, phí của mà đi ngăn chặn cái tin tức kia thì việc anh cho phép tôi nhận thiết kế nhà cho anh có lợi hơn rất nhiều.”
“Tôi biết anh có nhiều điểm không hài lòng về tôi, không thích nhìn thấy tôi, nói thật lòng, mỗi lần gặp anh, tôi cũng rất ngại, nhưng vì công việc tôi không thể không làm thế. Tôi tin Tần tiên sinh biết câu không có bằng hữu mãi mãi cũng như không có kẻ thù vĩnh viễn. Tại sao anh không đem sự hợp tác lần này của chúng ta thành một giao dịch rõ ràng, không phải là giao dịch về căn hộ của anh mà là giao dịch tôi không được ăn nói lung tung ra ngoài.”
Anh ta vuốt nhẹ nút cổ tay áo, tôi biết anh ta đang cân nhắc đề nghị của tôi.
Tôi mặt dày không ngừng cố gắng nói: “Huống chi hiện tại anh cần nhanh chóng hoàn thành việc trang trí căn hộ để vào ở ngay, trong giới kiến trúc, thành tích của tôi xem như cũng tốt, chỉ cần anh giao công việc này cho tôi, bảo đảm anh sẽ không bị thiệt thòi. Nếu anh vì cảm xúc cá nhân mà khơi mào những chuyện phiền toái không đáng này, thì thật không giống quyết định mà một vị lãnh đạo sáng suốt, vĩ đại nên làm nha.”
Những gì cần nói, nên nói tôi đã nói hết, nên tôi tạm thời yên lặng.
Không khí trong phòng trầm mặc trong chốc lát, anh ta đột nhiên cười nói: “Hà tiểu thư quả thật rất có tài ăn nói”
Nghe lời này của anh ta, tôi biết việc này tám, chín phần đã thành vì thế cũng quệt mồ hôi lạnh, khách sáo nói: “Anh quá khen, chỉ là trước kia từng tham gia vài cuộc thi hùng biện trong trường mà thôi.”
“Cô cố tình ngã cầu thang để đạt được mục đích của mình, tuy thủ đoạn ti tiện, nhưng cô đã thành công.” Anh ta nói, “Ngày mai cô vẫn tiếp tục công việc, thù lao của cô tôi sẽ không bị cắt xén một đồng nào. Nhưng mong cô trong khoảng thời gian này… Không, phải nói từ nay về sau, đừng để tôi gặp lại cô ở bất kỳ nơi nào nữa.”
Tôi lập tức xum xoe gật đầu: “Tần đại boss yên tâm, về sau nếu anh còn thấy tôi thì cứ chặt đầu tôi đi.”
Chưa nghe tôi nói hết câu, cửa phòng đã đóng “rầm” một tiếng. Tiếng đóng cửa cho thấy tâm tình người nào đó không tốt chút nào, tôi sung sướng nhảy nhót trên giường, lắc lắc mông rống lên vài lần “yes”.
Chén cơm đã được bảo vệ, trên đời này nào có chuyện gì có thể hoàn hảo hơn nữa chứ!
Tôi ngừng nhảy nhót, nằm xuống trùm chăn lại, thở phào nhẹ nhõm, hài lòng nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, đột nhiên trong đầu xẹt qua một tia sáng…
Hình như hôm nay còn có chuyện gì đó chưa làm thì phải?
Thôi kệ, không nghĩ nhiều nữa, dù sao cũng chẳng phải là chuyện gì quan trọng.
Ngày hôm sau, tôi mang cái đầu quấn băng từ bệnh viện đến thẳng chỗ làm, đồng nghiệp xung quanh đều kinh ngạc hỏi han chuyện gì xảy ra, Tôi chỉ ha ha cười, đổ thừa mình xui xẻo, bị cửa toilet của khách hàng kẹp phải.
Bọn họ chỉ thấy kỳ lạ sao khách hàng lại lắp cửa nhà vệ sinh sớm như vậy nhưng cũng không hỏi gì thêm.
Tôi làm vài việc lặt vặt, bắt tay vào vẽ vài bản thiết kế nhưng tôi quyết định phải đến tận nơi xem xét cụ thể mới được. Lúc cầm túi xách đứng dậy, vừa lúc tôi nhìn thấy chị Triệu đang photo hồ sơ, trong đầu tôi lại xẹt qua một ý nghĩ.
Hôm qua, hình như tôi đã quên một người.
Hình như Trần Thượng Ngôn có hẹn tôi xem phim…
Tôi cuống quít lấy di động ra xem, máy hết pin. Tôi ôm đầu, không biết phải làm gì, nhanh chóng rút cục sạc trong ngăn kéo, sạc pin, khởi động máy. Máy vừa mở tôi trợn tròn mắt: trong máy có hơn hai chục cuộc gọi nhỡ trước khi máy tắt nguồn, đều của cùng một người.
Trong lòng đầy áy náy, tôi dè dặt gọi lại.
Không ai nghe máy, tôi tiếp tục gọi lại, chuông reo một hồi lâu thì một giọng khàn khàn tiếp điện thoại: “Alô?”
“Ách… Tôi là Hà Tịch. Hôm qua…”
“Tịch Tịch?” Giọng nói bên kia trở nên cực kỳ vui vẻ nói, “Cuối cùng em cũng chịu gọi cho anh. Em hết giận chưa?”
“Tức giận ?” Tôi không hiểu đầu cua tai nheo gì hết
“Tịch Tịch, hôm qua thất hẹn là anh sai nhưng có một bệnh nhân phải phẩu thuật gấp, đến khi làm xong thì anh gọi điện thoại cho em nhưng không em không nghe máy, anh biết em…” Trần Thượng Ngôn lo lắng giải thích nguyên nhân hôm qua anh không đến cuộc hẹn, tôi nghe mà khóe miệng không ngừng run rẩy, thì ra anh ta cũng hứa lèo nha!
Tôi vuốt tóc, cười nói: “Ha ha, không sao, không sao. Chuyện đã qua thì cho nó qua đi.”
Để tránh Trần Thượng Ngôn càng thêm áy náy, tôi đành phải trấn an anh một chút sau đó anh mới tạm yên lòng và hẹn tôi ăn cơm tối. Có cơm miễn phí dĩ nhiên là tôi vui v