Mập vì cái gì? Dĩ nhiên thực lực của cậu là nhân tố đương nhiên, nhưng là loại người làm người ta không tự chủ được bị thần phục bởi sức quyến rũ đặc biệt. Giống như bị Cá Mập miệng to cắn nuốt không thể nào chống cự. Đây mới nguyên nhân khiến bọn họ xưng cậu là công ty Cá Mập ."
"Hoá ra là như vậy " Văn Hạo bừng tỉnh hiểu ra nói."Mình kinh doanh thủ đoạn cũng không ác độc, tại sao bọn họ phải gọi mình là Cá Mập !"
"Là do sức quyến rũ của cậu đáng sợ, không phải do thủ đoạn của cậu đáng sợ."
Văn Hạo lại suy tính sau một hồi lâu, anh mới chậm rãi nói: "Được rồi, liền một lần đem nó giải quyết xong, về sau có chuyện gì cậu tới là được. Nhưng. . . . . ."
"Nhưng mà cái gì?"
Văn Hạo cười lạnh.
"Mình lấy thân phận cấp trên của cậu ra lệnh... cho cậu thay mình cản trở này hai hoa si, không cho họ đến gần mình, tốt nhất nhìn cũng đừng để ta thấy được."
Miệng Lộ Uyên Tỉnh chợt hé ra , mở ra đóng vào."Được rồi, mình cố gắng hết sức là được." Hắn không còn hơi sức nói, ngưng mắt ở trên mặt Văn Hạo.
"Sắc mặt của cậu càng lúc càng kém, có muốn nói với bọn họ một chút, nghỉ ngơi 2 ngày sẽ tiếp tục?"
"Nghỉ ngơi?" Văn Hạo cười khổ mà cười cười."Không được, chỉ cần nghĩ đến sắc mặt của Bối Bối , mình liền không cách nào nghỉ ngơi, mau đem chuyện này kết thúc đi!"
Nhìn chằm chằm quả bóng nhảy tới nhảy lui ở trên Web , Chu Gia Đình lấy cùi chỏ đẩy thấy Bối Bối cũng đang nhìn chằm chằm quả bóng.
"Hỏi cậu một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Cậu bóng bàn là ai dạy."
"Nhiều hơn."
"Đó." Chu Gia Đình dừng một chút còn nói: "Hỏi cậu một chuyện nữa."
"Hỏi đi."
"Cái người Nhiều hơn rốt cuộc có cái gì không phải sở trường không?"
Bối Bối suy nghĩ rất nghiêm túc thật lâu, kết luận là: "Mình nghĩ không ra!"
Chu Gia Đình ngẩn người một chút, ngay sau đó lẩm bẩm nói: "Thật muốn xem người ba đầu sáu tay kia rốt cuộc còn có thể tốt như vậy không!"
"Chờ đến buổi lễ tốt nghiệp chúng ta anh ấy nhất định sẽ đến , đến lúc đó cậu có thể gặp được." Bối Bối lạnh nhạt nói.
Một bên khác Ông Lâm cũng mở miệng: "Vừa đẹp trai vừa đi làm, còn là vận động viên toàn năng, anh ấy thật có thập toàn thập mỹ?"
"Dĩ nhiên không phải. Anh ấy cũng không có thiếu tật xấu a, thí dụ như thân thể của anh ta nhiều tật xấu hơn. Bởi vì khi anh ấy còn bé cũng không được ăn lại bị ngược đãi, khỏe mạnh cũng thành kếm. Lúc du học trong óc chỉ nghĩ đến học, quên trong bụng phải nhét thức ăn vào mới sống được. Kết quả sau một lần nghiêm trọng dạ dày ra máu nằm viện, dạ dày thứ nhất liền treo! Bao tử không tốt, ăn đồ hạn chế cũng rất nhiều,uống thuốc bổ cũng sẽ đau bụng." Cô đau lòng bất đắc dĩ thở dài."Anh ấy chức năng gan không được tốt, sức chống cự kém, buổi sáng thời tiết lạnh một chút quên thêm cái áo khoác, buổi chiều liền bắt đầu phát sốt. Hơn nữa nếu như không ai chú ý, một khi làm việc sẽ không nhớ tới mặt trời lặn đêm, nhiều lắm là hai ba ngày sau anh ấy sẽ ngã bất tỉnh, bởi vì thể lực anh ấy rất dễ dàng sẽ tiêu hao."
Bối Bối suy nghĩ một chút còn nói: "Còn có anh ấy không thích nói chuyện, lúc nhàn hạ chỉ thích đọc sách, cận thị hơn một ngàn độ, không có mắt kiếng chính là mù chữ. Nghe Lô đại ca nói đó, anh ấy có nhiều hơn một phụ tá đặc biệt. Anh ta nói Nhiều Hơn ở công ty lúc làm việc bày mặt Trương lão K, nghiêm túc lạnh lùng vô cùng, đại khái tựa như dáng vẻ anh ấy giúp mình lúc học bổ túc thôi."
"Anh ta rốt cuộc bao nhiêu tuổi?" Chu Gia Đình hỏi.
"Hai mươi sáu tuổi, tổng cộng hơn chín tuổi."
Tề Thiếu Vân bên cạnh Chu Gia Đình cũng thò đầu tới hỏi: "Anh ta tốt nghiệp Havard?"
"Anh ấy tốt nghiệp ở Đài Loan, đến Havard học học vị quản trị doanh nghiệp ,thạc sĩ, bác sĩ."
Ông Lâm đẩy đẩy chân Bối Bối ."Này, cậu làm thế nào biết anh ta? Hàng xóm sao?"
Bối Bối lắc đầu."Hắn được ba mình nhận nuôi ."
"Nhận nuôi?" Ông Lâm kinh ngạc kêu lên."Vậy anh ta chính là anh trai cậu sao!"
Bối Bối vẫn lắc đầu."Không phải, ba ta nhận nuôi anh ấy, nhưng không để cho anh ấy làm con trai của Tang Gia."
Ông Lâm cau mày."Đây là ý gì?"
Bối Bối do dự một chút."Trên thực tế, ban đầu ba nhận nuôi anh là làm con rể Tang Gia ."
"Cái gì? !" Ba người đồng loạt thét chói tai."Anh ta là vị hôn phu của cậu? !"
Thẩm Xương Hồng xuống tay sai nên không nhận được quả bóng, đảo mắt đưa tới ánh mắt hiếu kỳ hỏi: "Cái gì vị hôn phu?"
"Nhiều hơn là vị hôn phu chưa cưới của Bối Bối!" Ông Lâm kêu lên."Suy nghĩ cả nửa ngày, thì ra là Nhiều Hơn là do ba Bối Bối giúp cậu ấy tìm đến vị hôn phu ."
Thẩm Xương Hồng đối diện sắc mặt Đới Ngọc Bầy đàn trở nên khó coi cực kỳ. Bối Bối muốn nói lại thôi , chần chừ một hồi lâu, đúng là vẫn cần tuân thủ ước định không đem lời trung thực nói ra.
Sững sờ một lát sau, Chu Gia Dình mới chần chờ nói: "Nhưng là, cũng bởi vì anh ta là người mà ba cậu quyết định nên đi thích anh. . . . . . Không phải thật kỳ quái sao?"
"Không phải như thế!" Bối Bối phản bác."Mình hồi nhỏ đã thích anh ấy, khi đó mình còn không biết tương lai anh ấy sẽ là chồng của mình a!"
"phải!" Ông Lâm cười một tiếng."Hiện tại cũng không phải là cổ đại, hôn nhân con gái còn phải do cha mẹ quyết định, vậy quá buồn cười sao? Coi như các cậu đã kết hôn rồi, đầu năm nay kết hôn ly hôn cùng ăn bữa cơm. Hết hứng thú không hợp cũng có thể cắt đứt tình cảm rồi, huống chi anh ta chỉ là vị hôn phu mà thôi, cậu. . . . . ."
"Này, Này!" Bối Bối không chịu nổi gọi."Rốt cuộc muốn mình nói mấy lần hả? Là mình thích anh ấy, không phải là bị ba miễn cưỡng á!"
Ông Lâm và Chu Gia Đình nhìn trộm lẫn nhau một cái, ngay sau đó trấn an nói: "Đúng, đúng, chính cậu thích, nhưng coi như cậu đã có vị hôn phu. Anh cũng không thể ngăn cậu kết giao bằng hữu tự do chứ?"
Chu Gia Đình vội phụ họa nói: "Đúng vậy a! Đúng vậy a nhiều bạn bè trong sáng sẽ không có cái gì á..., tựa như Đới Ngọc Bầy vậy. Nhiều bạn mọi người có thể ở chung một chỗ nghiên cứu bài tập, cùng nhau chơi đùa chơi đùa náo. Cậu không phải cảm thấy rất được sao? Chính cậu cũng nói qua Đới Ngọc Bầy cho cậu cảm giác rất dịu dàng sao? Cùng Thẩm Xương Hồng và Tề Thiếu Vân ở chung một chỗ chơi,cậu không phải cũng là rất tự tại sao?"
Ông Lâm ôm đầu vai Bối Bối ."Chúng mình không có gì dự định ác ý, chỉ hi vọng là tầm mắt của cậu sâu xa một chút. Lòng dạ cũng buông lỏng ra một chút, thế giới này rộng lớn cực kì, các loại chuyện thú vị vật chờ đợi cậu đi khám phá. Các loại người đa sắc màu đang chờ cậu đi tiếp xúc. Đừng làm con ếch thủy chung ngồi đáy giếng chỉ giới hạn ở sự vật quanh mình. Thanh xuân trôi qua, không cần ở tương lai quay đầu trở lại lại hối tiếc bỏ qua sung sướng vốn nên có. Vậy thì quá ngu xuẩn."
"Cậu nói hình như cũng không sai." Bối Bối trầm ngâm."Mình rất ít cùng các cậu đi trải nghiệm cuộc sống."
Quá khứ mặc dù thường cùng cha mẹ đi nước ngoài nghỉ phép, nhưng là đều là người nhà mình ở cùng nhau, cũng không có cùng người ngoài tiếp xúc. Thế giới rất rộng, nhưng thực tế cuộc sống và nhân tố cong người ngược lại ngu ngốc cực kì.
"Đó chính thế!" Ông Lâm hả hê lên tiếng."Về sau cũng không cần vì lão Nhiều Hơn mà khước từ chúng mình. Ở trong trường chúng ta là đồng đảng, ở ngoài trường trong sinh hoạt chúng ta cũng nên là tê dại( cùng chết) chứ? Chúng mình muốn dẫn cậu đi nhì