thân mình phải chịu uất ức mà không hề ca than gì, mà lại không hề đòi hỏi cuộc sống xa hoa hưởng thụ, đúng là một cô gái tốt, Lý Túc đơn giản chỉ muốn ôm cô vào lòng mà sủng cô, yêu cô, chỉ sợ người khác cuớp cô đi mất.
Không được, phải mau biến cô thành của mình!!!
“Hôm nay chúng ta đi gặp mặt mẹ đi.” Lý Túc cười mỉm.
Tốt nhất là bỏ qua giai đoạn bạn trai, lập tức kết hôn.
Nguỵ Mễ Miễn lại thêm một trận choáng váng, hoàn toàn bị tiết tấu quá nhanh này làm cho mê muội.
Phải lập tức gặp mẹ sao?
Mẹ Nguỵ ngày trước vẫn luôn thúc giục cô mang bạn trai về nhà cho mẹ xem mặt, chỉ vài ngày trước cô còn chối đay đảy, vài ngày sau cô thật sự mang bạn trai về nhà!
Mẹ Nguỵ ngỡ ngàng nhìn cậu thanh niên trẻ tuổi cao lớn trước mặt.
ừ, gương mặt không tệ, ánh mắt cũng rất đàng hoàng, ăn vận sạch sẽ, lại rất lễ phép… Ai dô, ấn tượng đầu tiên rất tốt, là một đứa bé ngoan.
Mẹ Nguỵ mỉm cười khoan dung.
Lý Túc nghiêm túc hứa với mẹ Nguỵ, “Con sẽ lấy kết hôn làm tiền đề qua lại với Mễ Miễn.”
Gương mặt vui vẻ của mẹ Nguỵ bỗng chốc cứng đờ, “Kết hôn?!”
“Đúng thế, con và Mễ Miễn có tình cảm rất tốt, cũng tin rằng con và cô ấy sẽ nắm tay nhau đi đến cuối đời. Tụi con dự tính sẽ ở chung trước, sau đó xin mẹ sang ở với chúng con.” Lý Túc hớn hở vẽ tương lai “Nhà con, ba mẹ mất sớm, từ nhỏ ông bà đã nuôi con khôn lớn, nếu như mẹ đồng ý, hy vọng mẹ có thể chấp nhận ở chung với ông bà, mẹ nghĩ thế nào?”
Qủa thực tin tức này quá lớn, mẹ Nguỵ chậm chậm đưa mắt nhìn cô con gái mình, chậm rãi tiếp thu.
Đáng tiếc, Nguỵ Mễ Miễn đã bị Lý Túc tẩy não toàn tập, vì Lý Túc mà đảm bảo “Ông Lý, bà Lý là người rất tốt, nhất định khi ở chung, mẹ sẽ rất thích.”
Nước trong bát cũng không còn, đành theo nhà trai vậy, đây có được gọi là mù quáng vì tình yêu không?
Nháy mắt, mẹ Nguỵ trở lại trạng thái bình tĩnh, nhẹ nhàng hỏi: “Lý Túc, trong nhà con, con là con một sao?”
“Không phải, con còn một anh trai sinh đôi nữa.”
Nghe thế, mẹ Nguỵ thở nhẹ ra, “Vậy Mễ Miễn nhà ta… không cần phải sinh con nối dõi tong đường, có lẽ áp lực không quá lớn, ý của ta là, con cũng không phải con một…”
“Anh trai con đã gả đi rồi.” Sắc mặt Lý Túc hoàn toàn bình thường, “Thế nên con cháu Lý gia phải trông cậy vào Mễ Miễn, ông bà của con cũng rất mong được có cháu ẫm bồng.”
Mẹ Nguỵ thiếu chút nữa nghẹn một hơi: “Gả?”
“Cũng bởi vì không thể nào trông cậy vào vợ chồng anh trai được, nên Lý gia chỉ có thể nhờ cậy Mễ Miễn vậy.” Lý Túc chớp nhẹ mi mắt, giọng nói nhỏ nhẹ, tay đặt trên ghế sofa, vô thức vuốt nhẹ mấy đầu ngón tay vủa Mễ Miễn mà như vuốt ve, âu yếm một khối ngọc thạch vậy, “ông bà của con rất thích con gái, cho nên cho dù Mễ Miễn có sinh nam hay nữ cũng không thành vấn đề, nếu như mẹ cũng hy vọng có một đứa cháu mang họ Nguỵ thì bây giờ chúng ta có thể làm một giao ước, đến khi đứa trẻ ra đời, chúng ta đi đăng kí, mẹ thấy như thế có được không?”
Mẹ Nguỵ cũng như Nguỵ Mễ Miễn đã bị anh chàng Lý Túc này lôi kéo cả rồi: “Họ Nguỵ à…”
“Phải”
“Ừm, được, vậy thì, đứa cháu trai đầu tiên mang họ Nguỵ.” Giống như nhớ ra điều gì đó, mẹ Nguỵ lập tức hạ chỉ.
Khoé miệng Lý Túc lặng lẽ cong lên, nhưng vẫn bình tĩnh chầm chậm xuống những dòng định ước của hai nhà, đưa cho mẹ Nguỵ xem qua một lượt, sau đó Lý Túc kí tên, người mà cả quá trình cứ hời hợt, bàng quan, không được quan tâm đến như Nguỵ Mễ Miễn cũng bị tên Lý Túc này lôi kéo kí tên.
Lúc này Mẹ Nguỵ mới suy nghĩ, chợt nhận ra, lúc nãy rõ ràng là Mễ Thỏ đưa bạn trai về ra mắt cơ mà, từ khi nào thì, biến thành kén rể thế? Ơ, ngay cả đính hôn cũng chưa làm, thì đã định ước về con cháu rồi sao?
Mẹ Nguỵ rất rối rắm, vừa suy nghĩ lại nghe thấy hình như Lý Túc gọi mình cái gì…
“Mẹ” Lý Túc gọi rất tự nhiên, một chút cũng không thấy có cái gì không tự nhiên, “Mấy ngày nữa, con đưa người nhà con sang đây, cùng mẹ ăn bữa cơm thân mật, hôm ấy con sẽ xuống bếp, mẹ chưa ăn cơm nấu lần nào phải không.”
Mẹ Nguỵ chấn động, nó gọi mình bằng “Mẹ” từ khi nào thế.?
Bỗng dưng từ trên trời rơi xuống một thanh niên anh tuấn như thế, mẹ Nguỵ vừa mừng vừa sợ lại cảm thấy choáng với tốc độ những việc đang diễn ra, thế nên, sau đó bất kể Lý Túc nói cái gì bà cũng “tốt” được”. Cứ như thế, Lý Túc cướp con gái nhà lành dễ như trở bàn tay.
Kết quả hôm nay thật tốt, Lý Túc hài lòng nắm tay Nguỵ Mễ Miễn dắt về.
***
Tin tức cứ như thế trong nhà truyền đến truyền đi, từ người giúp việc đến bác quản gia, rồi lại từ bác quản gia đến ông bà chủ, cuối cùng, sau khi tám chuyện trên trời dưới đất, mẹ Dương báo lại cho cậu con trai độc thân luôn nhốt mình ở công ty – Dương Tuấn Văn.
“Mẹ, mẹ nói cái gì?”
Dương Tuấn Văn không hiểu, bọn họ là làm cùng làm chung trong một công ty, tại sao ngay cả tiềng gió anh cũng không nghe được?
“Không thể nào! Vào công ty chưa bao lâu, bọn họ đã muốn kết hôn?”
“Nhìn con kìa, sao lại kích động thế chứ, Mễ Miễn nhà dì Nguỵ cũng đã đến tuổi , mới là bạn trai đầu tiên, muốn tiến đến hôn nhân cũng là chuyện thường tình thôi mà.”
Hừ, tới gặp mẹ vợ, kí định ước, thể hiện tâm ý.
Dương Tuấn Văn thực sự không muốn tiếp nhận cái thực tế chết tiệt này. Anh ta chỉ hận không thể đem đầu của Lý Túc ngắt đi, kéo Mễ Thỏ trở về bên mình.
Con thỏ nhỏ đần độn kia rõ ràng là từ trước đến giờ chỉ là đồ chơi của một mình hắn, từ nhỏ đã là như vậy, làm thế nào mà hắn chỉ không chú ý một chút con thỏ đã đổi chủ?
Dương Tuấn Văn nổi trận lôi đình.
Mặt khác, Dương trạch có mối liện hệ chặt chẽ với Uông trạch, thế nên Uông trạch cũng vô tình mà biết được chuyện này.
Chủ yếu là bởi vì, đứa con mang dòng họ này nhưng thực chất lại là máu mủ của dòng họ khác, ở trong mắt người lớn, họ e là dòng họ biến dời, loạn luân máu mủ thì làm thế nào?
“Nguỵ gia chỉ còn lại hai mẹ con họ, muốn cháu trai mang họ mình cũng là điều hợp tình hợp lý.”
“Vạn nhất con trai họ Nguỵ yêu con gái họ Lý thì làm sao, không cầm giấy tờ ra ngoài thì làm sao mà biết họ là anh chị em cơ chứ?”
“Ôi chao, ông già, ông lo xa quá rồi đấy!” mẹ Uông che miệng cười, “Chuyện của Nguỵ gia, thì Uông gia chúng ta liên quan gì chứ, chỉ là tán gẫu thôi mà, dù sao con giá nhà chúng ta với con trai Dương gia không xảy ra chuyện này là được rồi.”
Uông Thục Kỳ và Dương Tuấn Văn là thanh mai trúc mã chân chính, trong mắt những người thế hệ trước bọn họ chỉ còn thiếu một cái lễ thành hôn nữa mà thôi.
Uông Thục Kỳ dịu dàng ngồi một bên ăn bánh ngọt, rất thông minh im lặng nghe cái đềtài này, không đưa ra bất kì phán xét cũng như đánh giá nào, tránh để ba Uông càu nhàu, tranh cãi.
Nhưng trong lòng, cô thực sự không chịu được, có cái gì cứ nghẹn nghẹn nơi cổ, khiến cho cí bánh ngọt ra không được mà vào cũng không xong, buồn bực trong lòng càng tăng thêm.
Dám dụ dỗ vị hôn phu của cô, bây giờ còn dây dưa không chịu dứt…
Nguỵ Mễ Miễn là một người phụ nữ thấp kém, trái ôm phải ẵm còn giả vờ ngây thơ.
Chiếc nĩa nhỏ nhẹ nhàng cắt xuống một nhát lại một nhát, cuối cùng cũng làm cho cái bánh ngọt chia thành những miếng cực nhỏ (gần nát bét rồi đ