lưu thành tánh. Đi theo Lí Minh Ngôn có lẽ tôi sẽ có cảm giác an toàn. Khi đối mặt với Trần Diệu Thiên, tôi hoàn toàn không dám nắm chắc điều gì cả. Người đàn ông như vậy không phải là người tôi có thể khống chế. Tôi sợ hãi.
Anh càng bá đạo càng mạnh mẽ thì càng làm cho người ta muốn rời xa.
Đến càng mãnh liệt thì rời đi càng nhanh.
Tình cảm cho dù có mãnh liệt đến đâu, một khi tắt thì nó cũng sẽ là tro tàn.
Tôi quyết định đi đóng cửa sổ, kéo màn lại, bước thong thả trở lại trong phòng. Toàn thân đều mệt chết đi, đầu cũng rất đau, tôi muốn trở lại nằm trên giường nghỉ ngơi. Nhưng mà vừa tới gần giường là giống như vẫn còn hương vị của anh. Tôi ngồi vào máy tính định chơi game online nhưng trong đầu vẫn luôn là hình ảnh của anh, không thể nào biến mất được.
Tôi đứng dậy vọt xuống phòng toilet dưới lầu, dùng sức tắm rửa mình một cái, ý chính là muốn tẩy đi tất cả hương vị của anh trên người tôi. Khi tôi tắm rửa, gội đầu thật lâu, đi ra. Ma xui quỉ khiến tôi đi đến bên cạnh cửa, mở cửa ra.
Mưa bụi gió lạnh đánh úp lại, lạnh lẻo lạnh lẻo. Mưa vẫn mờ mịt như cũ, nhưng bất quá trong mưa đã không còn thân ảnh màu trắng kia.
Tôi ngẩn người đứng yên thật lâu, sau đó lại một nữa đóng cửa lại, trở về phòng.
Mỗi người đi một ngả, đây là kết cục tốt nhất của chúng ta.
[Sun: edit đoạn này mà buồn muốn khóc, thương anh Trần Diệu Thiên quá, yêu Chân Tâm như thế mà bị Chân Tâm cho là chơi đùa, đau lòng quá!!!">
Vào ban đêm đột nhiên nhận được điện thoại của chị. Vốn là nghĩ chị ấy gọi tới nói chuyện phiếm với tôi, ai ngờ vừa bắt điện thoại lên……..
“Em gái….. về sau ngàn vạn lần đừng bao giờ tin tưởng đàn ông……” Chị ấy buồn bã nói.
“Làm sao vậy?” Chị ấy đột nhiên không đầu không đuôi nó ra câu đó làm tôi chẳng hiểu gì cả, tôi vội vàng hỏi lại.
“Haizz, chị đã hiểu rõ rồi……….. đàn ông không phải là cái thứ gì tốt hết……..”
“Rốt cuộc làm sao vậy? Chị nói rõ ràng cho em nghe đi?” Giọng nói của chị ở đầu dây bên kia nghe vừa buồn vừa tuyệt vọng, làm như muốn khóc, lại giống như muốn cười, thật sự là đủ quỉ dị dọa người.
“Chị không nên tin tưởng anh ta….. Chị quả thật là đánh giá mình rất cao rồi……”
“Chị, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chị nói thật cho em biết được không?” Ở bên này tôi đã gấp đến độ nhảy dựng lên.
“ Bây giờ chị đang ở Thượng Hải……”
“. . . . . . Sau đó?”
“Chị muốn cho anh ấy một sự ngạc nhiên, cho nên không có báo trước với anh ấy…… Lần này đi công tác chị muốn mượn dịp qua ghé thăm anh ấy…….. Nhưng mà……… em có tin không…….. tình tiết hay thấy trong phim truyền hình lại bị chị bắt gặp……..”
Trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt, nhưng tôi cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe giọng chị tôi ở bên kia truyền sang.
“Chị lại bắt được một màn thông dâm ở giường………Ha ha…… bắt được thông dâm ở giường đó………. Chị không ngờ chị cũng có một ngày như vậy………. chuyện này cũng quá giống phim truyền hình rồi………”
“Haizz, yêu người đất khách, loại ngạc nhiên này thật sự là làm không được?” Nghe chị nói xong, tôi thật ngoài ý muốn mà thật bình tĩnh. Bởi vì tôi đã sớm dự đoán được sẽ có một ngày như vậy, bất quá chỉ là vấn đề thời gian.
“Anh ấy nói chỉ là chơi qua đường thôi……… anh ấy nói mình tịch mịch…… anh ấy nói đàn ông yêu cùng tình dục là khác nhau………… anh ấy nói chị phải hiểu cho anh ấy là thân bất do kỉ……….” Chị tôi ở bên kia cười lạnh.
“Mẹ nó!” Tôi nhịn không được mà mắng. “Chị ngàn vạn lần đừng tin cái loại người giả dối này! Đã sớm nói với chị rồi, cái loại đàn ông này là không mê được! Mẹ nó, anh ta tưởng anh ta đáng giá lắm sao mà có thể vô liêm sỉ như vậy!! Dám còn có mặt nói yêu cùng tình dục là khác nhau!!! Thật không biết xấu hổ!! Chị phải đoạn tuyệt sạch sẽ với anh ta, cái loại người rác rưởi này đến liếc mắt cũng không được liếc một cái!!!”
“Ha ha……… chị cho anh ta mấy cái tát rồi bước đi!”
“Chỉ có vài cái! Cái loại bại hoại này chỉ cho có mấy cái thật may mắn cho anh ta!”
“Em gái, chị bây giờ không về được……..”
“Gì cơ? Chị bị làm sao?”
“Tối hôm qua đi quán Bar uống rượu giải sầu, túi tiền làm mất, thẻ tín dụng cùng giấy chứng minh nhân dân tất cả đều mất hết rồi……….”
“Em……… sợ chị rồi!” >”
“Mau tới Thượng Hải cứu chị đi. Đừng nói cho ba mẹ biết nha, chị sợ bọn họ lo lắng. Em mang theo nhiều tiền chút, hai chị em mình ở trên đây hủ bại đi!”
“Em ngất! Em nào có đủ tiền đi Thượng Hải hủ bại đâu! Ở nhà mà chơi hủ bại nhỏ cũng không dậy nổi đây!” Nhưng mà thất tình lại không có tiền, tôi thật lo lắng cho chị ấy. Tôi dặn dò, “Chị chờ em, an phận đi nha! Em lập tức mua vé máy bay sớm nhất đến Thượng Hải!”
Sáng ngày hôm sau, hai chân tôi đã đứng ở trên đất Thượng Hải. Nhưng mà di động của chị đã đánh mất, tôi cũng không thể nào gọi chị đi đón tôi, chỉ còn cách là kêu chị ấy ở trong khách sạn để tôi đến tìm.
Khi tôi đứng trước mặt chị, chị vui mừng ôm lấy tôi, “Em gái em rất giỏi! Nhanh như vậy đã tới rồi!”
“Ặc, làm chị không muốn trở về đó chứ……….” Nhìn thấy mấy vỏ chai rượu lăn lốc trên bàn, không khỏi nhíu mi lại, “Bởi vì uống rượu cho nên mới mất giấy tờ vậy mà còn uống rượu!”
“Ừ, nhưng ở đất khách chỉ có rượu làm bạn. Đợi chị quay về Trùng Khánh chị sẽ có bạn khác!” Chị ấy lắc lư ngã vào trên giường lớn.
“Em gái à…….. em nói bằng nhan sắc của chị, làm sao mà không thể níu tim anh ấy lại được……….” Chị miễn cưỡng cười, cười đến làm tôi sợ hãi.
“Đây không phải là vấn đề của chị, cho dù cho hắn một tiên nữ hạ phạm, anh ta cũng sẽ lăng nhăng thôi! Đây là thói hư tật xấu của hắn! Người như thế trong lòng đã sớm không có khái niệm chung thủy! Bại hoại!” Tôi nghiến răng nghiến lợi, căm hận nói.
“Ha ha…..” Chị cười rộ lên, “Không nói nữa……… nói cũng không có ý nghĩa. Dù sao chị cũng không để ý đến anh ta nữa. Vậy, nói em đi, em cùng Lí Minh Ngôn thế nào rồi? Vị công tử kia của em, thoạt nhìn rất đứng đắn đó!”
“Không thế nào hết! Chia tay rồi!” Tôi đơn giản đáp.
“Chia tay? Vì sao lại chia tay?” Chị vừa mới hỏi hai câu, di động tôi đã vang lên. Nhìn vào màn hình thấy tên hiển thị là Lí Minh Ngôn, tôi do dự một chút nhưng vẫn tiếp máy.
“Đang ở đâu vậy?” Giọng nói ôn nhu dễ nghe của anh vang lên ở bên tai.
“Ở Thượng Hải!”
“Sao lại đột nhiên chạy đổi chỗ rồi?” Giọng của anh có chút kinh ngạc.
“Chị của em có chút việc, em tới đây!”
“Ngày mai cuối tuần, anh cũng không có chuyện gì. Anh đến Thượng Hải tìm em!”
“A, không cần không cần. . . . . .”
“Ngày xưa có nói là phải dẫn em đi ra ngoài chơi nhưng cũng chưa thực hiện, vừa lúc lần này đền bù đi!”
“Thật sự không cần!”
“Em khách khí với anh cái gì? Chờ nha!”
Chờ cúp điện thoại, chị nháy mắt với tôi, “Sao rồi, Lí Minh Ngôn muốn tới Thượng Hải cùng em kìa? Thoạt nhìn phát triển rất tốt. Em còn nói chia tay cái gì?”
“Em thật sự muốn chia tay. Không có ý nghĩa. Anh ấy không thích em!” Tôi bất đắc dĩ đáp, nói xong nằm ngã ở trên giường, nằm song song với chị tôi.