Nguyên văn: con thỏ con, vì câu “chó cùng rứt giậu” mà Đồ Nhiễm nói trước đó, trong nguyên văn là “thỏ cuống lên cũng cắn người”.
Mặt cô hơi nóng lên, miệng lầm bầm:
- Cố Tổng, ngài nghỉ sớm đi, tôi về phòng trước đây.
Cô vừa âm thầm phiền não, vừa đề phòng người đàn ông trước mặt, hoàn toàn không chú ý tới sự thay đổi nhỏ xung quanh.
²²
Buổi tối mùa xuân, gió mang theo hơi ấm, cũng mang theo vị ngọt mát nồng nàn của xóm làng gần đó, nơi này không có vẻ phồn hoa rực rỡ, ngựa xe như nước của chốn đô thành, cũng giống như cô gái quê thiếu một chút phong trần, sạch sẽ nhưng đơn điệu.
Trước cửa khách sạn, gần như một nửa vỉa hè đã trở thành bãi đậu xe tạm thời, rộng rãi, yên tĩnh, bất chợt lại có một chiếc xe chạy tới, kèm theo là tiếng phanh rít chói tai, đủ khiến cho những người đi bộ rải rác quanh đó đánh mắt nhìn.
Lôi Viễn cũng biết mình đạp phanh hơi gấp, tuy đã có ý thức cài dây an toàn, nhưng cả người vẫn hơi chúi về phía trước theo quán tính.
Anh ta không phải tình cờ đi ngang qua mà chỉ tiện đường quá giang xe của bạn tới thu thập chứng cứ, bất chợt lại gặp tình cảnh khiến người ta bối rối.
Chuyện này cũng chằng phải lần đầu tiên gặp, anh ta còn nhớ, đám cưới một năm trước mới là lần đầu tiên.
Khi đó anh ta cảm thấy người phụ nữ này chẳng phải loại tử tế gì, nông cạn và đậm chất con buôn. Anh ta lại nghĩ có khi số mình mệnh khổ, lúc đi làm chuyên theo các vụ ly hôn, giờ lại bắt gặp vợ bạn đang có vẻ lén lút tư tình với người khác, cũng may mà người bạn này giờ đang ngồi trên ghế phụ lái bên cạnh.
Những vụ như thế này anh ta đã gặp nhiều đến mức trơ lì, cũng như bác sĩ khoa Ngoại quen cầm dao mổ gặp người bị chảy máu. Chỉ có điều, tình cảm mười mấy năm vẫn còn đó, anh ta cũng không tiện để lộ vẻ mặt “đương nhiên là thế”.
Anh ta nghiêng mặt sang nhìn Lục Trình Vũ.
Hơn sáu giờ chiều Lục Trình Vũ gọi điện cho Lôi Viễn, nói có thể cho anh ta mượn xe, anh ta còn vô cùng mừng rỡ. Họ gặp nhau, Lục Trình Vũ ném chìa khóa xe cho anh ta, tay xách một chai bia, vẻ mặt mệt mỏi.
Lôi Viễn lẩm bẩm:
- Sao cậu không tự lái?
Lục Trình Vũ mở chai bia “tách” một cái, chỉ nhấp một ngụm rồi đáp:
- Tôi uống bia rồi.
Nói đoạn anh tháo cà vạt, cởi áo khoác vứt ra ghế sau, thoải mái ngả người trên ghế phụ lái, nhắm mắt nghi ngơi.
Lôi Viễn chửi anh một câu rồi hỏi:
- Cậu đến cái xó ấy làm gì thế?
Anh nhắm mắt:
- Có một hội thảo khoa học.
Một lúc sau, anh lại nói:
- Tiện thể đi tìm vợ.
Xe chạy suốt ba giờ đồng hồ thì tới nơi.
Lúc này Lôi Viễn muốn nói: “Khụ khụ, đó chẳng phải là vợ cậu sao?” Nhưng anh ta không dám nói ra mồm, chỉ đánh mắt sang phía Lục Trình Vũ.
Lục Trình Vũ ngả người trên ghế, vịn tay vào tay nắm trần, nheo mắt nhìn về phía trước, có lẽ đã nhìn thấy từ lâu.
Lôi Viễn không nhịn được, nói nhỏ:
- Đó là Đồ Nhiễm phải không? Xuống xe không?
Nói rồi anh ta cởi dây an toàn ra, đang định mở cửa xe thì bị Lục Trình Vũ khẽ ngăn lại.
- Đợi một lát! – Anh nói, giọng mũi, như thể vẫn chưa tỉnh ngủ. Hình như anh nhận ra người đàn ông đó, hơi nghiêng đầu ra chiều ngẫm nghĩ rồi nói. – Cố Viễn Hàng.
Lôi Viễn vốn dĩ đi cũng chẳng được, nói cũng chẳng đừng, nhìn trộm lại càng không, giờ nghe anh mở miệng thì vội hỏi:
- Cậu quen à?
Lục Trình Vũ hừ nhẹ:
- Bố hắn là bệnh nhân của tôi, mới mổ cấp cứu xong, giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện.
Lôi Viễn thầm nghĩ, kẻ làm con này cũng rảnh rỗi thật nhỉ.
Trời bỗng đổ mưa, một giọt, hai giọt rồi vô số giọt mưa rào rào đáp xuống tấm kính phía trước, dần dần chảy tràn, ngăn cách với hai người kia không chút dấu vết.
Người trong xe âm thầm quan sát.
Cuối cùng Lôi Viễn cũng thở phào, đôi nam nữ cách đó không xa đã đứng tách ra một chút, hiển nhiên là đang duy trì một khoảng cách giữa các đồng chí cách mạng với nhau.
- Xuống xe! – Lục Trình Vũ lên tiếng, tháo dây an toàn đẩy cửa xe, thò chân ra ngoài. Lôi Viễn sực tỉnh, lại nghe thấy anh nói. – Ở đây đã là thành phố rồi, cũng không xa chỗ cậu, tôi không tiễn đâu.
Lôi Viễn thầm nghĩ, cậu tiễn tôi lúc nào, toàn là tôi lái xe còn gì, rồi lại nghĩ, vùng cấm ngày hôm nay vẫn không nên dây vào là hơn, bèn khách sáo cảm ơn, tẩu vi thượng sách[16">.
[16"> Chạy là kế sách hàng đầu.
Lục Trình Vũ khom người lấy áo khoác ở ghế sau rồi mới đi về phía kia.
Đồ Nhiễm muốn lên lầu, lại nghe thấy Cố Viễn Hàng nói ngày mai không phải đến các công ty, có thể tự sắp xếp, hỏi cô có dự định gì. Cô lập tức trả lời:
- Tôi muổh bắt chuyến xe bus sớm về nhà.
Nghe cô nói vậy, Cố Viễn Hàng biết ngay cả ngồi chung xe với anh ta cô cũng không muốn, bèn cười:
- Có người đợi ở nhà hả? Tuy nói tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng phụ nữ như em sao cứ cuống lên làm gì? – Anh ta lại thở dài. – Đồ Nhiễm, con người em đúng là cứng rắn.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, chỉ loáng một cái đã ào ào như trút. Cố Viễn Hàng đang định vào khách sạn để tránh mưa, lại thấy Đồ Nhiễm đứng im không nhúc nhích, cũng không trả lời anh ta, chăm chăm nhìn sang bên kia đường, giống như đang nhìn ai.
Tim Đồ Nhiễm bỗng đập thình thịch, ánh sáng trong đêm tối vàng vọt, nước mưa lại lọt vào mắt, khiến người đó như không chân thực, nhìn như phải, mà lại như không.
Người kia rất cao, khi đi cũng sải những bước dài, lưng thẳng tắp, toát ra vẻ đắc ý như thể mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay, không gì có thể che mắt được. Đồ Nhiễm thầm nghĩ, anh cũng đúng là một cá thể mâu thuẫn, rõ là đắc ý như vậy, nhưng trông lại nhàn nhã, thong dong, thậm chí còn có vẻ uể oải, rõ là ra vẻ thông minh, tự đắc, không để ai vào mắt, nhưng người khác lại không nhận ra được, thậm chí còn tưởng rằng anh là người khiêm tốn, nhã nhặn. Trước đây thấy anh như vậy thật đáng ghét, giờ phút này lại cảm thấy rất tốt.
Tay anh cầm chiếc áo vest, người dính một chút nước mưa, tóc trước trán ướt đẫm, hai hàng lông mày như cũng ẩm ướt, thâm đen như mực. Anh cũng nhìn cô, vẻ mặt hơi lạnh lùng.
Đồ Nhiễm vốn dĩ ngay thẳng, giờ bị anh nhìn như vậy lại giống như bị bắt quả tang đang làm sai chuyện gì, thoáng chút ngượng ngùng, bèn nhỏ giọng hỏi anh:
- Sao lại đến giờ này?
Nói ra rồi mới cảm thấy không ổn, giọng cô ỏn ẻn thẹn thùng, cứ như cô gái mới lớn đang yêu làm nũng với bạn trai.
Anh dửng dưng liếc về phía Cố Viễn Hàng, rồi bảo cô:
- Mưa rồi, đứng ngoài này làm gì?
Cố Viễn Hàng sững sờ, trầm ngâm nhìn bọn họ.
Đồ Nhiễm sực tỉnh:
- Đây là Tổng Giám đốc Cố. Đây là… chồng tôi.
Cố Viễn Hàng thoáng ngạc nhiên, chỉ một chút xíu, rồi vẫn chủ động đưa tay ra bắt tay đối phương:
- Bác sĩ Lục, không ngờ lại gặp anh ở đây.
Lục Trình Vũ nhìn anh ta, khẽ nhướn mày nghi hoặc:
- Anh là…
- Mấy hôm trước bố tôi bị bệnh, anh và giáo sư Trương cùng mổ cho ông ấy.
Lục Trình Vũ chẳng thèm suy nghĩ, nói thẳng:
- Thế à? Bệnh nhân đông quá, chẳng nhớ nữa.
Cố Viễn Hàng là người như thế nào, lập tức biết ngay đối phương cố tình gây khó dễ, đành cười khan hai tiếng, cũng không tiện nói nhiều. Đúng lúc này Tiểu Chu xách hành lý từ trên lầu bư