điện tới tấp, bình quân mỗi ngày hai, ba cuộc. Đồ Nhiễm chẳng nghe cuộc nào, cuối cùng anh đành phải gửi tin nhắn, ba chữ: Nghe điện thoại !
Cô mặc kệ
Anh lại gửi tiếp ba chữ nữa: Gọi lại đi !
Cô nhắn lại: Đừng giày vò nhau nữa, đứa bé đã không còn.
Trực tiếp tắt máy, đi ngủ.
Ngay lập tức, điện thoại bàn trong phòng khách reo om tỏi giữa đêm hôm khuya khoắt, khiến bà ngoại giật mình tỉnh giấc. Bà cụ run lẩy bẩy hỏi Đồ Nhiễm:
- Ai mà gọi điện muộn thế này, có phải là mẹ và em trai con ở Bắc Kinh gặp chuyện gì rồi không?
Cô nhấc máy, không nói gì, nghe người đàn ông đầu bên kia “Alô” một tiếng, cô lập tức bấm nút tắt máy rồi ngoái lại bảo bà:
- Không có gì, một thằng điên gọi nhầm thôi ạ.
Sợ điện thoại lại reo, cô bèn dứt luôn dây điện thoại ra, cứ để thế suốt mấy ngày, cuối cùng bà ngoại nói;
- Con bảo Tiểu Lục lúc nào tới ăn cơm, bà muốn gặp nó.
Cô nói:
- Bà gặp anh ấy làm gì, anh ấy bận chết đi được.
Bà cụ ngờ vực:
- Chẳng lẽ còn bận hơn cả thủ trưởng trung ương ? – Bà cụ bỗng ngang ngạnh, lê đôi chân bó[7"> sang, nhét điện thoại vào tay Đồ Nhiễm. – Con ấn số đi, để bà nói chuyện, bà không tin ngay cả thời gian nói chuyện nó cũng không có.
[7"> Bó chân là một tập tục cổ hủ của người Trung Quốc, người ta quấn vải quanh chân các bé gái từ bé để chân không phát triển được, các ngón chân bị quặp vào gan bàn chân, mục đích là để bàn chân trở nên bé và thon gọn. Tới thời hiện đại, hủ tục này đã bị bãi bỏ.
Đồ Nhiễm không chống đỡ nổi, đành phải gọi vào số điện thoại của bệnh viện trước mặt bà cụ, người bên kia nói:
- Bác sĩ Lục đang mổ, bây giờ không tiện nghe điện thoại.
Cô hỏi:
- Mất bao lâu ạ ?
- Nếu thuận lợi thì năm, sáu tiếng, hai ngày nay anh ấy đã mổ suốt hai mười tiếng đồng hồ rồi…
Cô trình bày lại cho bà ngoại nghe, bà cụ thở dài:
- Đúng là bận thật, đứng suốt mấy tiếng đồng hồ, bên cạnh lại không có ai chăm sóc, về nhà cũng chẳng có gì ăn, như thế chẳng phải sẽ bã cả người ra hay sao?
Đồ Nhiễm lẩm bẩm:
- Rốt cuộc thì con là cháu bà hay anh ấy là cháu bà đây?
Bà cụ nhìn cô:
- Bà cũng muốn tốt cho con thôi.
Cuối cùng điện thoại cũng được kết nối, là Lục Trình Vũ gọi tới. Đồ Nhiễm nói ý của bà ngoại, anh lập tức đồng ý, sau đó hỏi:
- Em thế nào rồi, vẫn khỏe chứ?
Đồ Nhiễm hiểu ý anh, trước mặt bà cụ lại không tiện nói thẳng, bèn hừ một tiếng:
- Không có gì, rất khỏe.
- Đồ Nhiễm, em đừng như vậy. – Ở đầu dây bên kia, Lục Trình Vũ nói. – Đã hai ngày một đêm anh không được chợp mắt rồi, sáng mai lại có một ca mổ nữa, tối nay anh còn muốn ngủ một giấc yên ổn.
Giọng anh rệu rã, phảng phất ý nài nỉ.
Tim cô khẽ run lên, lòng mềm lại, cô nói:
- Anh nghỉ ngơi cho khỏe, em ở đây rất tốt.
Ở đầu dây bên kia, anh cười. Cô lại nhớ ra một chuyện, bèn đem chuyện của Tô Mạt nói sơ qua với anh.
Lục Trình Vũ đọc cho cô số điện thoại của Lôi Viễn rồi nói:
- Lát nữa anh sẽ nói trước với cậu ấy, em bảo bạn em cứ trực tiếp tìm cậu ấy là được.
Đồ Nhiễm giúp Tô Mạt sắp xếp chuyện tìm luật sư thỏa đáng, bên kia, Tô Mạt lại lần lữa không đưa ra được quyết định, dường như đối với cô, việc đi gặp luật sư đã trở thành một cái hố, một khi đã bước vào, tức là cô không thể không nhìn thẳng vào hiện thực mà cô vẫn đang cố gắng trốn tránh.
Hiện thực chính là, trái tim Đồng Thụy An đã càng ngày càng xa rời mái nhà này.
Một đêm nào đó, gần hai giờ sáng Đồng Thụy An mới về nhà, người nồng nặc mùi rượu. Sau khi vào nhà, anh ta chẳng nói chẳng rằng, gục đầu ngủ vùi. Tô Mạt không cho anh ta lên giường, anh ta ôm gối chạy ra ngoẹo đầu ngủ trên sofa, chạy rất nhanh, như thể đang trốn khỏi nhà tù. Tô Mạt biết tại sao hôm nay anh ta lại về nhà, không tránh khỏi vài lời xỉa xói, dù có gay gắt đến đâu, anh ta đều bỏ ngoài tai, coi như không nghe thấy.
Từ hơn mười giờ tối, Tô Mạt đã bắt đầu gọi điện vào di dộng của anh ta, anh ta không nghe, không phải tắt máy mà là không nghe máy, cứ gọi tới lại bị người ta ngắt tín hiệu. Cô lại muối mặt gọi điện đến nhà mẹ chồng, nói con trai họ giờ thường xuyên đêm không về nhà, muộn thế này rồi vẫn chưa về. Bố chồng nghe vậy rất tức giận, ông là người cẩn trọng, cả đời này chưa từng làm việc gì trái với luân thường, sống đúng quy tắc, với ông cuộc sống là một đường kẻ thẳng tắp. Nhận ra giọng ông đang run lên, lòng Tô Mạt cũng dễ chịu hơn một chút. Bố chồng nói: “Là bố mẹ không đúng, không dạy được đứa con này, con yên tâm, ngày nào bố còn, thì nó không thể vứt bỏ ngôi nhà này, không thể vứt bỏ con và đứa bé.”
Nghe vậy, nước mắt Tô Mạt chảy giàn giụa.
Đồng Thụy An về nhà, nhưng lại coi cô như không khí.
Cô tức tối, chạy ra sofa, vừa đánh vừa đấm anh ta, anh ta cũng mặc kệ cô, nằm ngay đơ như cán cuốc. Cuối cùng, cô nức nở:
- Bây giờ anh về, ngay cả con cũng không thèm nhìn, nó biết gọi bố rồi, cả ngày hôm nay nó ở nhà gọi bố đấy.
Anh ta mở mắt ra, bần thần một lúc rồi mới bước đến cạnh giường đứa bé, cúi người nhìn xuống. Con bé đang ngủ say, mắt nhắm chặt, mí mắt rất dài, da mặt trắng mịn, đôi môi mím lại, khóe miệng hơi nhếch lên, lúc cười trông như thiên thần. Anh ta đưa tay vuốt ve mặt con bé, lại cảm thấy tay mình bẩn thỉu, tim bỗng thót lại, không nhìn nó nữa mà quay về sofa nằm.
Tô Mạt hỏi anh ta:
- Có phải anh không muốn chung sống nữa, muốn ly hôn phải không?
Anh ta không nói gì.
Tô Mạt ngừng khóc, thở dài xa xăm:
- Rốt cuộc anh yêu cô ta đến mức nào rồi, anh nói đi, cứ coi như bây giờ chúng ta không phải là vợ chồng, mà là bạn bè. Cho dù tối nay anh nói gì hoặc anh định làm gì, em đều không trách anh, em chỉ muốn biết suy nghĩ thật của anh, chúng ta nói thật lòng mình.
Một lúc lâu sau, Đồng Thụy An cũng thở dài:
- Anh không có gì để nói.
Cô nhẫn nhịn:
- Anh rất yêu cô ta phải không?
Anh ta nói:
- Cũng không phải là rất yêu, cảm giác khi mới bắt đầu giống như thằng con trai 15,16 tuổi nhìn thấy con gái đẹp khiến lòng rung động, rất đẹp đẽ. Nhưng em biết đấy, đó chẳng phải là tình yêu.
Tô Mạt cảm thấy họng mình tanh ngòm, dường như máu tươi đang ào ạt dâng lên, không thông qua tim. Cô hít sâu một hơi, hỏi:
- Vậy còn bây giờ?
Anh ta không trả lời.
Môi cô run lên:
- Hai người ngủ với nhau rồi? Anh không kìm chế nổi ý muốn ngủ với cô ta đúng không? Cho nên cô ta mới có đứa con của anh?
Đồng Thụy An ôm đầu rụt cổ, như đã biến thành một đứa trẻ con. Tô Mạt không thể kìm chế nổi nữa, rút gối ra đập anh ta túi bụi, nhất thời quên cả khóc, chửi ầm lên:
- Súc sinh, anh không phải là người, anh là súc sinh, không chỉ nhân phẩm anh có vấn đề, mà anh còn không có lương tâm, anh là đồ tàn nhẫn, lúc trước tôi đã nhìn nhầm người rồi…
Đồng Thụy An bỗng giật lấy cái gối trong tay cô, lạnh lùng nói:
- Em biết không, cảm giác khi ở bên cô ấy, là những cảm giác đã lâu lắm rồi anh không thể có được khi ở bên cạnh em.
Im bặt! Tô Mạt trừng mắt nhìn anh ta, nước mắt như mưa: