Làm ơn đi, phải biết rằng ngồi đẩy xe lăn đua xe, đó rất mệt người a! Hắn mới mặc kệ. Bách Thành quả quyết cự tuyệt, huống chi hắn đẩy mẹ ra đây là có chính sự muốn nói.
"Mẹ, mẹ làm chi khắc nghiệt thế với bạn con, đối xử tệ với cô ấy như thế?" Bách Thành vẫn cảm thấy mẹ hắn từ sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, liền trở nên là lạ, trước kia mẹ hắn sẽ không giống hôm nay làm khó dễ người khác như vậy.
"Con nhìn ra được a!" Hữu An liền phát hoảng, bởi vì cô vẫn cảm thấy cô che giấu rất khá nha.
"Mẹ biểu hiện rõ ràng như vậy, mắt bị mù mới không nhìn ra được, mẹ nói đi, mẹ đối với cô ấy có điều gì bất mãn, mẹ nói với con, con mới biết để kêu cô ấy sửa."
Hắn mới biết để kêu cô ta sửa. Miệng Hữu An lúc mở lúc khép, hết cách học hắn nói chuyện. Rất ghê tởm a, hắn kêu cô ta sửa, nói giống như kiểu hai người bọn họ rất thân vậy.
Hừ!"Mẹ chán ghét cái kiểu cô ta nhìn con, con không biết là ánh mắt của cô bạn học của con giống hồ ly sao?" Cô dùng ngón lật mí mắt mình lên, đem con mắt của chính mình đóng vai thành bộ dáng hồ ly.
Bách Thành chán nản, tức giận nói: "Con chưa thấy qua ánh mắt hồ ly trông thế nào, cho nên không rõ, sẽ không đưa ra bình luận. Hơn nữa mẹ quản cô bạn con có vẻ ngoài trông thế nào làm chi? Cô ấy là tới chăm bệnh, chăm sóc mẹ, cũng không phải đến đảm đương chức con dâu."
"Con làm sao mà biết cô ấy không? Chậc." Hữu An thật muốn mắng hắn ngốc, mắng hắn ngu, ý đồ của cô bạn học cũ kia rõ ràng như vậy, Bách Thành còn ngốc thành cái bộ dáng kia, không biết người ta nhìn hắn chảy nước miếng.
"Con nhìn không ra cô bạn học của con muốn câu dẫn con sao?"
"Con biết cô ấy thích con." Hắn không ngốc, hắn có mắt, hắn có thể nhìn ra được chưa? Huống chi chuyện cô ấy thích hắn đã không còn là chuyện một sớm một chi nữa, năm ấy khi hắn tốt nghiệp, cô bạn từng lấy hết dũng khí thổ lộ cùng hắn, nhưng cô bạn đó không phải là kiểu con gái hắn thích, cho nên. . . . . .
"Mẹ, mẹ yên tâm, con đối với cô ấy không có tình cảm khác, cho nên mẹ không cần lo lắng con cưới một cô gái mẹ không thích về để ngược đãi mẹ." Nếu đây là điều mà mẹ lo lắng, vậy thì mẹ cứ yên tâm một trăm phần trăm đi.
"Vậy con đuổi việc cô ấy đi, mẹ không cần cô ta ở quanh quẩn trước mặt mẹ." Trên thực tế cô không muốn cô ta quanh quẩn ở trước mặt A Bách.
Cô bạn học đó cô nhìn thế nào cũng đều cảm thấy không vừa mắt.
"Mẹ muốn đổi người chăm sóc." Hữu An ỷ vào thân phận hiện tại của bản thân, sống rất tùy hứng, cô nắm chắc Bách Thành nhất định sẽ nghe lời cô.
Quả nhiên, Bách Thành không nói hai lời, hôm đó đã kêu cô ta cuốn gói.
Bách Thành mặt khác tìm người khác đến, nhưng không hai ngày, mẹ hắn lại không vừa lòng.
Hắn hỏi mẹ mình nguyên nhân, cô nói trên người cô họ lý kia có một mùi khai.
"Mùi khai? Mùi khai gì, sao con không ngửi thấy?" Hơn nữa tương phản, hắn còn cảm thấy mỗi một lần hắn đi ngang bên người hộ lý kia, liền ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.
Hữu An nói: "Thì đó chính là mùi khai."
Cô gái chán ghét kia không có việc gì làm chi bôi xịt loại nước hoa nồng dữ vậy? Làm ơn đi, cô ta là tới làm công việc hộ lý hay là làm nữ tiếp thị hả.
Hữu An ngày đầu tiên liền phát hiện ra cô hộ lý có bộ dạng xinh đẹp kia hướng Bách Thành liếc mắt đưa tình, hữu ý vô ý câu dẫn hắn, cô nhìn rất không thích.
"Thay đổi người." Cô nói.
Thế là Bách Thành không nói hai lời đuổi việc cô hộ lý kia, sau đó, hắn lại tìm người mới, mẹ hắn lại chê bai người ta, thế là hắn lại tìm, mẹ lại chê, hắn lại tìm, mẹ lại chê. . . . . .
Bách Thành không đến thời gian một tháng ngắn ngủn thay đổi liên tục bốn hộ lý, Bách Thành cảm thấy tiếp tục như vậy căn bản không phải là biện pháp, hắn đều biến thành khách quen mặt ở trung tâm tìm hộ lý rồi, hắn thật sự không biết người có thể khiến mẹ hắn vừa lòng đến cùng là phải có đầy đủ điều kiện gì, cuối cùng hắn dứt khoát kêu mẹ kê khai ra điều kiện, hắn đi tuyển chọn.
"Mẹ nói đi, mẹ cảm thấy dạng người nào mới phù hợp yêu cầu của mẹ?"
"Mẹ không biết." Hữu An lại cảm thấy cô cực hiền hoà, cô trước kia ở chung cùng người khác, tất cả mọi người đều coi cô là bạn tốt, cho tới bây giờ không có người nào oán giận qua cô khó tính, khó hầu hạ.
"Nếu không, mẹ cứ nói ra một ví dụ để con tham khảo, như vậy con mới dễ giúp mẹ tìm lý." Bách Thành muốn mẹ nói thử xem, ở trong cuộc sống hằng ngày của bà, cô gái nào phù hợp với lý tưởng của bà, hắn nghĩ, chỉ cần tìm đúng kiểu người này chăm sóc mẹ, mẹ hẳn là sẽ không xoi mói họ nữa.
"Mẹ thích nhất ai a! Đó đương nhiên là bản thân mẹ. . . . . ." Á, không, không là chính cô, bởi vì cô hiện tại là mẹ Trần."Không có, mẹ là nói Hữu An ở cạnh nhà mình cũng không tệ a, cô gái đó tốt tính; thiện tâm lương thiện, đối với trưởng bối lại có lễ phép, nhưng không tùy tiện liếc mắt đưa tình câu dẫn đàn ông, mẹ thích nhất Hữu An rồi." Hữu An thừa dịp cơ hội này đem chính mình tâng bốc một chút. Mà Bách Thành khó thể tin nhìn mẹ, không phải hắn cảm thấy Hữu An không tốt, mà là Hữu An khi bọn hắn là hàng xóm với nhau hai mươi mấy năm, chính là tính hôm nay mẹ hắn đánh giá cô cao nhất.
Nhà họ Vu có bốn chị em mẹ luôn hài lòng nhất là cô chị cả Hữu Hi, bởi vì mẹ hắn cảm thấy Hữu Hi không đơn giản, sau khi cha mẹ đều mất đi liền gánh vác gawnhs nặng trong nhà, trong trong ngoài ngoài thu xếp, còn đem ba cô em gái dạy dỗ rất khá, thành thật mà nói, nếu như trong ba cô con gái còn lại của nhà họ Vu nếu phải chọn một người mẹ hắn không thích, thì phải là Hữu An rồi.
Mẹ luôn cảm thấy Hữu An cá tính rất giống con trai, ăn vận trang điểm rất trung tính, không có một chút bộ dáng của con gái, mà hôm nay mẹ thế nhưng cho rằng Hữu An là hình tượng cô gái mà bà thích nhất! Chuyển biến này cũng quá lớn đi!
"Con chỉ cần có thể tìm được cô gái giống Hữu An là được, mẹ sẽ không bới móc làm khó người ta đâu."
"Được rồi, con sẽ nhờ trung tâm tìm người giúp xem có người phù hợp không, chính là đoạn thời gian này mẹ chịu khó con trai mẹ vụng về tay chân."
Tháng ngày không có hộ lý, cũng chỉ có hai mẹ con họ sống nương tựa lẫn nhau, Hữu An cũng không thấy có vấn đề gì, "Bởi vì mẹ cũng có lời muốn nói với con."
"Nói gì?" Bách Thành đẩy xe lăn đến chỗ có ánh nắng.
Hữu An lại trốn vào trong lòng hắn, không chịu sưởi nắng nói: "Đẩy mẹ đến chỗ tương đối mát mẻ đi, nơi này nóng chết người, mẹ mới không cần phơi ở đây."
Bách Thành thật sự chịu không nổi mẹ."Bác sĩ nói mẹ cần sưởi nắng nhiều hơn."
Mắt thấy hắn sẽ phát giận, Hữu An vội nói: "Được rồi, được rồi, nhưng chỉ phơi một chút thôi, chỉ một chút chút a." Cô là loại người nhìn thấy ánh nắng sẽ chết a, phơi nắng đến nỗi ánh mắt híp lại không mở ra được.
Hữu An muốn nhanh nhanh chóng đem hết những lời muốn nói nói hết cho hắn nghe, cô muốn khôi phục lại bộ dáng cũ lắm rồi, mới không muốn làm cả đời mẹ Trần a.
Hữu An bắt đầu từ chỗ "Sinh tử có mệnh" nói, khuyên răn hắn có một ngày nếu cô thật sự gặp bất trắc, hắn cũng đừng quá khổ sở, giảng giải những lời như vậy.
Cô muốn hắn ghi nhớ hắn phải kiên cường, còn nữa đừng quên ngay cả khi không còn mẹ nữa, trên đời này vẫn rất nhiều người yêu thương hắn, quan tâm hắn.
Bách Thành không biết mẹ sao lại nói với hắn những câu như thế,