c vừa làm, nếu em thật muốn của hồi môn, vậy thì chờ Hữu An tỉnh lại, xem trong tài khoản của nó có bao nhiêu tiền, nhưng chị khuyên em đừng kỳ vọng quá lớn, bởi vì Hữu An năm nay vừa mới tốt nghiệp, ở công ty lại chỉ làm chân sai vặt trong văn phòng, nó ngay đến nuôi sống bản thân đều rất khó, càng đừng nói là dành tiền, cho nên. . . . . ."
"Được rồi, chị không cần nói tiếp." Hắn nghe thầy mà nhức hết cả đầụ, huống chi hắn đâu cần của hồi môn của Hữu An, nói những điều vô bổ đó làm gì, tóm lại Hữu Vọng nguyện ý đem Hữu An đưa cho hắn bế về đó là chuyện tốt đẹp nhất rồi.
"Em về đây." Hắn ôm Hữu An về nhà, nhưng mới vừa mở cửa, liền nhìn thấy mẹ hắn. . . . . . Oh, không phải, nên cải chính, là Hữu An.
Hữu An đẩy xe lăn đang định nhấn chuông cửa, mà trùng hợp hắn đi ra, Hữu An nhìn thấy hắn đang khiêng cô trên vai! Cô muốn hộc máu a.
"Cậu tiểu tử chết tiệt này, cậu ôm Hữu An làm cái gì?" Ngọn lửa giận quăng đến chỗ hắn cô thở phì phò, hai ánh mắt Hữu An trừng lớn lên giống hệt như hỏa nhãn kim tinh vậy, rất đáng sợ.
"Cưới cô ấy về nhà a." Vẻ mặt Bách Thành cợt nhả, hắn phát hiện gần đây hắn rất thích chọc Hữu An, thích nhìn bộ dáng cô tức giận đến nỗi giơ chân lên.
"Ta không cho phép, ta không tán thành việc hôn sự này." Hữu An kịch liệt phản đối, mà Hữu Vọng nghe thấy được, cô quay đầu nhìn về phía Bách Thành.
"Em không nói với chị, mẹ em không tán thành việc hôn sự này." Nếu mẹ hắn không tán thành, vậy Hữu Vọng cũng không nguyện ý để Hữu An gả vào nhà họ Trần, dù sao vấn đề giữa mẹ chồng và nàng dâu cũng là một vấn đề nghiêm trọng trong hôn nhân, mà cô lại biết Bách Thành là đứa con có hiếu, nếu mẹ chồng nàng dâu xảy ra xích mích, như vậy Bách Thành tuyệt đối không có khả năng sẽ đứng về phía Hữu An, cho nên cô bắt đầu cảm thấy việc hôn sự này có phải đã quyết định quá hấp tấp vội vã rồi không.
Hữu An rất quen thuộc biểu cảm này của Hữu Vọng, lúc Hữu Vọng đối với sự việc bắt đầu cảm thấy do dự thậm chí là thấy không thỏa đáng, trên khuôn mặt chị ấy sẽ lộ ra biểu cảm mờ mịt không kiên nhẫn.
"Đúng, ta không tán thành hôn sự này." Hữu An thấy phản ứng của Hữu Vọng, cô cho rằng cô cuối cùng cũng tìm được một chỗ dựa vững chắc.
Cô biết Hữu Vọng nếu biết cô gả vào nhà họ Trần sẽ chịu khổ, tuyệt đối sẽ ngăn cản việc hôn sự này, cho nên cô thêm mắm thêm muối, đem chính mình. . . . . . Không, đem mẹ Trần miêu tả thành một bà mẹ chồng nghiệt ngã ghê gớm.
"Nếu quả thực Hữu An gả đến nhà của ta, ta nhất định sẽ ngược đãi nó, con ta đi vắng, ta sẽ ba bữa không cho nó cơm ăn, còn bắt nó vì nhà họ Trần làm trâu làm ngựa, như thế nào, sợ chưa hả? Hừ hừ." Hữu An cười lạnh hai tiếng, thật sự là có tư thế của bà mẹ chồng.
Hữu Vọng đều đã bị hù chết rồi."Không được, không được, cháu không thể đem Hữu An gả vào nhà mấy người." Nếu Hữu An tỉnh lại, biết được, vậy còn không đánh cô chết, mắng cô chết.
Hữu Vọng muốn đem Hữu An cướp về, nhưng Bách Thành lại gắt gao ôm không để cô đắc thủ."Chị ba, mẹ em chỉ đùa với chị thôi."
"Cái gì đùa hả? Ta không có." Hữu An vội vã đính chính, rất sợ hình tượng hung ác mà bản thân mới vừa nỗ lực xây dựng lên bị một câu nói của Bách Thành hủy hoại tại chỗ."Ta thật sự sẽ ngược đãi Hữu An." Hữu An lộ ra vẻ mặt mà cô tự cho nhận là hung ác nhất.
Biểu cảm, quả thực, cô đã dọa tới Hữu vọng rồi.
"Em nghe thấy lời mẹ em không hả, em mau đưa Hữu An trả lại cho chị ngay." Hữu Vọng đã bắt đầu động thủ cướp người.
"Chị ba, chị đừng vội, nếu Hữu An gả đến nhà của em thực sự nếu chịu ủy khuất, mà em ngay cả người phụ nữ mình yêu cũng không bảo vệ được, em còn xứng là đàn ông sao! Huống chi, chị nếu không hiểu cách sống của mẹ em, chị cũng nên hiểu rõ em gái chị có tính cách thế nào chứ? Hữu An là loại người bị người ta đánh mà ngoan ngoãn đứng yên, bị mắng mà im lặng lắng nghe sao? Chị thật sự cho rằng cô ấy sẽ bị ủy khuất ở trong nhà em sao?" Bách Thành hỏi lại Hữu Vọng.
Hữu Vọng ngẹo đầu suy nghĩ, cảm thấy ——"Đúng nha, mẹ Trần, Hữu An nhà chúng ta rất hung dữ nha." mẹ Trần dám khi dễ Hữu An, không bị Hữu An chọc tức cho đến nỗi đỉnh đầu lở loét mới lạ, huống chi mẹ Trần mà cô từng quen biết không thể là một bà mẹ chồng cay nghiệt được, cô cảm thấy nếu như Hữu An gả đến nhà họ Trần, khả năng Hữu An trở thành một nàng dâu hung dư còn cao hơn. Về chuyện Mẹ Trần, cô thật sự là lo lắng quá nhiều rồi.
Ha ha.
Hữu Vọng còn cười!
Hữu An có cảm giác mất hết hy vọng.
Không được, ngay lúc này, cô không tự cứu mình, còn có ai có thể giúp cô chứ? Hữu An vội vàng bổ khuyết thêm một câu, "Nhưng cháu đừng quên Hữu An vẫn đang hôn mê, nó trói gà không chặt, hoàn toàn không thể phản kháng a."
"Đúng vậy, Hữu An còn hôn mê nha! Vậy nó làm sao có thể phản kháng mẹ em?" Hữu Vọng lại hỏi Bách Thành.
Bách Thành muốn cô chị an tâm, "Hữu An vẫn hôn mê, mẹ em làm sao có thể sai một người đang hôn mê bất tỉnh đi làm trâu làm ngựa?"
"Đúng a." Hữu Vọng gật đầu, cảm thấy Bách Thành phân tích rất đạo lý.
Hữu An cảm thấy bà chị ba của Hữu An này giống như kẻ ba phải, gió chiều nào xoay chiều ấy, người ta nói cái gì, cô liền hùa theo, Hữu Vọng cô ấy chẳng lẽ không có chủ kiến sao?
Đáng giận, xem ra sự tình đến cuối cùng, vẫnphải dựa vào chính mình. Hữu An phát cơn hung hãn lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hữu An người còn hôn mê ở đây, ta vẫn có thể ngược đãi nó."
"Ngược đãi thế nào?" Bách Thành hỏi. Hắn là muốn xem Hữu An còn có thể nghĩ ra chiêu nào để giải quyết.
"Ta, ta, ta. . . . . . Ta lấy kim châm nó!" Óe, không, cái này nghe qua còn có vẻ như chưa đủ ác độc."Ta, ta lấy dao một phát cắt cổ nó."
"Cái gì? ! Lấy dao cắt cổ Hữu An nhà chúng ta? !" Đó rất đau nha! Hữu Vọng lại bắt đầu kinh hãi cất tiếng thét chói tai, một mặt lại động tay động chân chạy tới cướp Hữu An trên tay Bách Thành, bởi vì cô tuyệt không thể đem Hữu An gả cho một gia đình đáng sợ như vậy.
"Chị ba!" Bách Thành hét lớn một tiếng.
Hữu Vọng sợ tới mức đứng sững tại chỗ.
"Chị bình tĩnh chút đi, hãy nghe em nói."
"Ờ, được, chị bình tĩnh chút, nghe em nói." Hữu Vọng rất ngoan ngoãn, cô là kiểu người một khi thấy người khác dữ dằn lên là cô bắt đầu nương theo tính cách của họ.
"Chị đi lấy con dao tới đây." Bách Thành phân phó.
"Ờ, được, chị lấy liền." Hữu Vọng ngoan ngoãn nghe lời, cô ngay cả đến câu ‘để làm gì’ cũng chưa hỏi.
Bà chị ngốc nghếch này. Hữu An cơ hồ muốn thở dài rồi.
Hữu Vọng lấy ra con dao."Sau đó?"
"Đưa cho mẹ em."
"Cái gì? ! Đưa cho mẹ em? ! Nếu bác ấy dùng nó để gây tổn thương cho Hữu An thì làm sao bây giờ?" Hữu Vọng cảm thấy không ổn, vẫn nên cất con dao cho kĩ mới ổn thỏa.
"Chị yên tâm, em sẽ bảo hộ Hữu An ."
"Ờ." Được rồi, cô tin tưởng hắn. Hữu Vọng đưa con dao cho mẹ Bách Thành.
Hữu An nhìn con dao không động đậy.
"Cầm lấy đi, mẹ không phải là muốn dao sao? Cắt cổ Hữu An? Con rất muốn xem mẹ có dám hay không, hay là mẹ cảm thấy ngay tức khắc quá đột ngột đi, muốn dùng kim châm trước? Chị ba."
"Chị biết, muốn đi lây kim châm đúng không? Chị đi lấy cho." Hữu Vọng chạy nhanh cất con dao xuống, tránh khỏi mẹ Trần thật sự hạ quyết tâm, chân Hữu An sẽ không bảo vệ được.
Cô chạy bình bịch, vội vã đi lấy kim châm.
Bài viết liên quan !
VỀ TRANG CHỦ Tải game online cho điện thoại
Tải game android iphone ipad,
Truyện ngắn tình yêu,
Tiểu thuyết ngôn tình723/1698