Mà thôi! Lúc bắt đầu cô đã nói hai người họ không cùng thế giới, cho dù hiện tại anh hối hận, cô cũng chỉ có thể nói là hai người có duyên không phận mà thôi.
Trong đầu Trọng Suất Ngụy là một đống hỗn độ. Nhã nhi là môn chủ của Quỷ sát môn, một phần tử hắc đạo, một sát thủ, cô còn là lãnh đạo của tập đoàn Ân Long, với tình hình hiện tại anh có thể vì an toàn cuả bản thân mà rút lui! Nhưng khi anh nhìn thấy giọt lệ trực trào ra của cô thì anh không ngăn được suy nghĩ muốn bảo vệ cô cả đời.
Suy nghĩ hỗn loạn, nhưng thân thể so với lý trí đã sớm có phán đoán, anh kéo cô vào người, ôm chặt lấy cô.
"Em đừng nghĩ có thể dời khỏi anh, anh không phải nhà giàu sợ chết, cũng không phải không thấy qua phàm phu tục tử, mặc kệ em là ai, anh chỉ muốn em, chỉ cần em." Anh khẳng định lại với cô tình yêu anh giành cho cô là thật.
Chỉ cần cô! không biết vì sao, anh có thể nói được những câu nói đầy tình cảm để an ủi cô, để cô yên lòng về anh.
"Mặc kệ thế nào đều là em sao?" Cổ Tinh Nhã ôm chặt lấy anh, giọng nói nghẹn ngào.
"Muốn em, chỉ cần em." Anh trầm thấp khẳng định, cũng như là lời thề với cô.
Tâm tình cô trôi nổi. Cuối cùng, khi anh ôm cô vào lòng, cô cảm thấy mình đã tìm được chốn bình yên, không bao giờ còn có người thứ hai nguyện ý vì cô mà mở lòng chấp nhận. Lời anh nói như dòng nước ấm chảy trong lòng cô, làm tan chảy lớ băng lạnh hắc ám, để cho cô thấy ánh dương rực rỡ ấm áp, làm cho cô như được tái sinh trở lại.
Chương 6.4:
"Xem kìa, cứ như sợ người ta không biết tình cảm hai người rất tốt hay sao ấy? Ta chịu không nổi rồi!" Sở Thiến tỏ vẻ khinh bỉ nhìn Cổ Tinh Nhã cùng Trọng Suất Ngụy.
Liễu Thuần Đình cũng có cùng vẻ mặt với Sở Thiến, chỉ biết nhún vai bất lực.
"Thế nào? Là hâm mộ hay đố kỵ?" Cầm cốc nước do chính tay người yêu làm cho, Cổ Tinh Nhã dựa vào người Trọng Suất Ngụy, nhìn anh yêu kiều.
Từ lúc hai người thẳng thắn nói chuyện với nhau, tình cảm càng thêm gắn bó, lúc nào cũng quấn lấy nhau như đôi sam vậy.
"Ngụy, làm sao bây giờ? Chúng ta hạnh phúc làm người khác không vui rồi!" Cổ Tinh Nhã giả vờ hỏi nhưng trong mắt hiện rõ ý cười.
"Anh sao biết chứ? Anh còn thấy chưa đủ ấy!" Trọng Suất Ngụy bầy ra bộ mặt nghiêm chỉnh, cùng cô đối đáp.
"Là như vậy sao?" Cổ Tinh Nhã cười híp mắt.
"Đương nhiên a! Nào, em lại đây ăn một miếng dứa đi." Anh xiên một miếng dứa đút cho cô ăn ra vẻ lấy lòng.
Ôi trời ơi! Hai người này diễn tuồng sao. Nhìn mà nổi da gà.
Liễu Thuần Đình hừ một cái, đưa tay vuốt tóc tiếp tục xem tạp chí, quyết định coi hai người kia là không khí. Chỉ tiếc, một người vui không bằng mọi người cùng vui. Cổ Tinh Nhã cười gian, vòng tay ôm cổ Trọng Suất Ngụy, thuận tiện thể hiện luôn nụ hôn nồng nàn.
Tay nắm chặt thành quyền, Liễu Thuần Đình bỏ tạp chí xuống, tức giận dứng dậy nói: "Được rồi, Hai người muốn diễn phim tình cảm thì về phòng. Đừng ở đây làm chướng mắt người khác."
Đối với lời nói tức giận của Liễu Thuần Đình, Cổ Tinh Nhã vẫn không thèm để ý, rúc vào lòng Trọng Suất Ngụy cười cười."thật là! Mình thấy cậu suốt ngày làm bạn với mấy cái công văn nhàm chán nên tụi mình mới giúp cậu làm phong phú tình cảm đấy chứ!" cô cố tình bầy ra bộ mặt thương cảm nhưng giọng nói lại mang ý trào phúng.
"Đừng kéo mình! Mình nhất định phải cho cậu ấy một trận mới được!" Liễu Thuần Đình bốc hỏa, lớn tiếng rít gào, xung lên đánh người. Nhưng bị Sở Thiến nhanh tay giữ lại, không đển cô kích động.
"Thuần Đình, đừng như vậy!"
"Bỏ ra ! Mình nhất định phải làm thịt cậu ấy."
"Ấy. . . . . . Như thế đã tức giận rồi sao, quả nhiên là thiếu tình cảm mà!"
"Cậu!"
"Tinh Nhã, sao lại trêu chọc cô ấy chứ!"
Phòng khách nhất thời hỗn loạn. Trọng Suất Ngụy ôm Cổ Tinh Nhã tránh né đòn tấn công không chút lưu tình của Liễu Thuần Đình. Trận chiến chỉ ngừng khi có tiếng chuông cửa vang lên.
"Ai đi mở cửa?" Liễu Thuần Đình tĩnh táo, sửa sang lại quần áo trên người.
"Mình không đi!" Sở Thiến chu miệng. Mệt quá! Chạy theo hai cô điên này mệt chết mất.
"Đương nhiên không phải mình!" Cổ Tinh Nhã cũng cho ý kiến.
"Anh đi!" Nhận nhiệm vụ đi mở cửa, Trọng Suất Ngụy nhanh tay thu dọn lại phòng khách.
Mở cửa, thấy có năm người đàn ông đang đứng chờ, Trọng Suất Ngụy né người nhường đường cho họ vào. Tuy mọi người nhìn anh nghi vấn nhưng vẫn theo anh vào nhà. Trọng Suất Ngụy đi trở về phòng khách, đến bên Cổ Tinh Nhã thân mật công khai quyền sở hữu. Mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của năm người đi sau.
"Có việc sao?" Mặc kệ thái độ của năm người mới đến, Cổ Tinh Nhã thản nhiên hỏi.
một bên Sở Thiến cùng Liễu Thuần Đình khôi phục thần thái ban đầu, vẻ mặt lãnh đạm ngồi một bên, toàn thân tỏa ra khí thế bức người.
An tĩnh ở một bên không lên tiếng. Trọng Suất Ngụy ngạc nhiên nhìn ba người bất đồng thần sắc.không thể tưởng được, khí thế của ba người như vậy khó trách năm người phụ trách của Ân Long không dám tùy ý mạo phạm.
"Các ngươi chậm rãi nói chuyện, tôi đến thư phòng." Trọng Suất Ngụy dời đi để mọi người bàn công việc được thuận lợi.
"Uh!" Cổ Tinh Nhã thản nhiên cười gật đầu.
Trọng Suất Ngụy vừa về tới thư phòng, liền mở máy tính, nhập mật mã rồi thoải mái nằm chờ.
"Ai? Có việc mau nói!" Cửa sổ hiện lên hình ảnh một người đàn ông đang ngồi trong phòng làm việc.
Trọng Suất Ngụy không lên tiếng, chỉ nhìn người đang cắm cúi làm việc không ngừng, ánh mắt vui vẻ.
Cuối cùng phát hiện người bên kia không nói gì, người đàn ông ngẩng đầu lên, gương đôi mắt cú mèo nhìn màn hình nói: "không có chuyện thì đừng làm phiền tôi, không biết tôi bận sắp chết sao? Hoàn. . . . . ."
đang thao thao bất tuyệt, nhìn thấy người gây họa cho mình, anh ta kinh ngạc cùng tức tối lập tức mở đài tiếp: "Anh, anh hiện ở đâu vậy chứ! Lẽ nào anh không thấy công việc ngập đầu sao. Chết tiệt đám công văn này đi. Làm tôi phải tăng ca suốt, không có thời gian nghỉ ngơi nữa. Mỗi ngày chỉ có thể nhìn đống giấy tờ không ngừng gia tăng đè chết mình. không biết kiếp trước tôi nợ anh cái gì mà giờ bị anh ngược đãi thế này chứ. Anh mà không về là tôi bỏ việc cho công ty sập luôn đấy!"
"A, đừng nói như vậy chứ! Tôi chỉ đi nghỉ vài ngày thôi mà, cậu làm gì mà nghiêm trọng vậy chứ."
Trọng Suất Ngụy nghe anh ta nói mà không lo lắng gì, chỉ cười nhàn nhã.
"Sao lại không nghiêm trọng chứ. Vợ tôi nói muốn ly hôn kìa, anh xem có nghiêm trọng không? Tôi mà không tốt thì anh cũng đừng mong được yên ổn."
"Là sao? hiện taị tôi chưa có ý định trở về."
"Anh nói cái gì, lâu rồi anh chưa bị đánh hả, có muốn suy nghĩ lại không?” Anh ta xoa tay, làm như muốn đánh người.
"Nóng gì chứ, không cần phải bất mãn vậy đâu!" Trọng Suất Ngụy vẫn bình thản chọc giận anh ta.
"Trọng Suất Ngụy!" Anh ta nhìn không được hét lên.
"Tốt! Tốt! Tôi chỉ nói tôi không quay về, không nói tôi không giúp cậu!"
Hừ! Cuối cùng cũng nói được một câu làm khuôn mặt anh ta giãn ra đôi chút.
"Gửi ít tài liệu qua mail cho tôi, xong tôi gửi lại cho cậu."
"Ân hừ! Vậy cũng được." Cuối cùng cũng có thể ăn tan tầm đúng giờ về nhà với vợ rồi. Vạn tuế!