ống giường được mà. Đúng không Nhã nhi của anh!" Anh bước một bước ép cô vào tường.
"Em… ngô. . . . . ."
Anh bá đạo cúi xuống hôn cô. Hai tay bắt đầu vuốt ve kích thích……..
"Chúng ta tiếp tục nhé!"
Qua một hồi, trong phòng tắm vang ra những tiếng rên rỉ yêu kiều và những tiếng gầm đầy sung mãn.
Ba ngày liên tiếp, Cổ Tinh Nhã không có đi làm mà Trọng Suất Ngụy cũng không bước ra khỏi cửa phòng làm việc. Tất cả mọi việc đều do Liễu Thuần Đình sắp xếp. Ai cũng tưởng Tổng tài vẫn đang nổi giận nên không ai dám đến gần.
Đứng ở trước nhà Cổ Tinh Nhã, Trọng Suất Ngụy trong lòng vừa mừng vừa lo.
Mừng vì, cô đã chấp nhận anh.
Lo vì, cô có hai con, không biết chúng có thích anh không nữa.
Dù sao, anh vẫn rất ích kỷ .
Mà anh tự nhận là người đàn ông bình thường nên cũng có khúc mắc như người bình thường.
Khi anh còn đứng ngoài do dự thì bên trong, qua camera theo dõi, ba cô gái đang tranh luận. "Này, cậu xem anh ta muốn đứng bên ngoài bao lâu nữa vậy?" Sở Thiến nằm nghiêng trên ghế daiof thoải mái hỏi.
"Đại khái phải một lúc nữa đi!" Đẩy đẩy kính mắt, Liễu Thuần Đình nói.
không có được đáp án, Sở Thiến chuyển qua Cổ Tinh Nhã: "Tinh Nhã, theo cậu thì mất bao lâu?"
"Đừng để ý đến anh ấy. Đứng chán anh ấy sẽ vào thôi."
"Nhưng là. . . . . ." Bẹt bẹt miệng, Sở Thiến một bộ ủy khuất .
"Mẹ, chú ấy chính là cha con sao?" không đợi Sở Thiến lên tiếng, cậu bé ngồi bên cạnh không nhẫn nại được nữa liền hỏi.
"Mẹ, cha muốn đứng bên ngoài bao lâu nữa?"Cậu bé còn lại cũng lên tiếng.
"Tinh Nhã, tớ đói sắp chết rồi !"
"Mẹ, cha . . . . . ."
"Tinh Nhã . . . . . ."
Thở dài, Cổ Tinh Nhã cuối cùng cũng không chịu được đành phải bỏ từ báo đang đọc dở cuống đứng dậy.
"Ai! Tiểu động vật thật là khó hầu hạ!" Liễu Thuần Đình nói vu vơ.
Cổ Tinh Nhã hung hăng trừng mắt nhìn cô.
Liễu Thuần Đình không để ý tới ánh mắt cảnh cáo kia, ánh mắt đùa cợt đắc ý .
"Dì Sở, mẹ có con nuôi động vật sao?" Hai cậu bé khó hiểu hỏi .
"TinhNhã có nuôi sủng vật sao, thế nào mình lại không biết nhỉ? Thuần Đình, cậu có biết sao?" Tâm tư khó giải, Sở Thiến mang khuôn mặt nghi vấn.
Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của ba người, Liễu Thuần Đình rốt cuộc nhịn không được ôm bụng cười cười to.
Cổ Tinh Nhã đi ra mở cửa. Trọng Suất Ngụy nghệt mặt nhìn cô.
"Anh vào đi!"
"Ân, nha!" Anh hơi giật mình vội trả lời. Vô ý thức theo cô vào nhà.
Vừa vào đến cửa, hình ảnh đầu tiên anh nhìn thấy là hai cậu bé trắng trẻo đáng yêu. Nhưng là. . . . . .Bọn chúng nhìn rất quen. . . . . .
Được mẹ đồng ý, hai anh em liền hướng Trọng Suất Ngụy đồng thanh chào.
"Cha !"
Trọng Suất Ngụy khó hiểu nhìn bọn chúng. Đột nhiên anh giật mình ngồi ngây tại chỗ. Đầu óc hoàn toàn trống rỗng………..
"Nhã nhi, chúng, bọn chúng. . . . . ." không dám khẳng định, chỉ biết quay sang Cổ Tinh Nhã chờ mong đáp án.
"Bọn chúng là con anh." cô bình tĩnh lên tiếng.
"Con anh?" Anh nghi ngờ hỏi lại.
"Hơn nữa là con ruột!" cô sợ anh không đủ rõ ràng, bổ sung thêm một câu.
"Ruột ? !" Anh kinh ngạc hét lên.
Con của cô là con của anh, hơn nữa lại là con ruột .
Đầu óc trống rỗng,Trọng Suất Ngụy trong mắt chỉ nhìn thấy hai cậu bé giống nhau như đúc đang nhìn anh mỉn cười.
cô thế nhưng vi anh sinh ra hai đứa nhỏ, vì anh. . . . . .
Hai cô gái đứng bên xem kịch vui thảo luận tại chỗ.
"Cậu cảm thấy anh ta ngạc nhiên được bao lâu?" Sở Thiến hưng phấn hỏi.
"Mình cược khoảng một giờ, 200 tệ." Liễu Thuần Đình khôn khéo nhìn biểu hiện của Trọng Suất Ngụy đặt cược.
"Tớ đặt 100 tệ, chỉ vài phút thôi." Sở Thiến cười cười cũng vội vàng đặt cược.
"Chỉ cần một giây!" Cổ Tinh Nhã không chịu nhân nhượng cũng đặt cược.
Cổ Tinh Nhã vuốt nhẹ lên cổ Trọng Suất Ngụy, rồi nói nhẹ bào tai anh: "Anh không tỉnh lại em đi à!"
cô vừa nói xong, Trọng Suất Ngụy tỉnh liền, vội ôm lấy cô sợ cô chạy mất như lần trước.
Cổ Tinh Nhã cười cười đưa tay về phía hai người bạn. Sở Thiến nhìn vẻ mặt đắc ý của cô, không tình nguyện rút tiền ra. Liễu Thuần Đình nhún vai cũng lập tức rút tiền đặt vào tay cô.
Cổ Tinh Nhã vung vẩy mấy tờ tiền trong tay, vẻ mặt đắc ý cười nhạo các cô.
"Có ai có thể giải thích một chút chuyện này là sao không ?" Trọng Suất Ngụy trầm thấp lên tiếng báo hiệu giông bão sắp đến.
"A! Này Tinh Nhã, Tinh Nhã sẽ giải thích." Sở Thiến lo lắng nói.
"Mẹ biết." Hai cậu bé cũng đồng thanh.
"Hỏi cậu ấy." Liễu Thuần Đình liếc về phía Cổ Tinh Nhã ra vẻ không quan tâm.
Nhất thời mọi người đều chĩa mũi dùi về phía Cổ Tinh Nhã làm cô giật mình.
"Ân. . . . . . Này, để em. . . . . . em giải thích. . . . . ." Giải thích phải đợi một chút, 36 kế chuồn là thượng sách.
"Tốt. Anh chờ em giải thích." Anh âm lãnh cười. Vươn tay liền bắt được ai đó đang muốn chạy.
"A —— Bỏ em xuống!" Cổ Tinh Nhã không ngừng đấm lưng anh, hai chân thì đạp lung tung. Vừa đấm, vừa đá, vừa kêu.
"Phòng cô ấy ở đâu?" Trọng Suất Ngụy lạnh lùng hỏi. Mọi người cùng một động tác chỉ về phía cầu thang.
"Phòng đầu tiên tầng hai." Liễu Thuần Đình nhanh miệng bổ sung.
Xem ra cô có nhiều bạn tốt nhỉ! Đưa bạn tốt vào miệng cọp.
"Cám ơn." Anh tỏ ra rất có thành ý rồi bế cô đi thẳng lên tầng.
Cổ Tinh Nhã khuất sau cầu thang rồi mà mọi người vẫn còn nghe tiếng cô kêu la. Mọi người chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho cô một giây. Sau đó liền đi thẳng đến bàn ăn dùng bữa không chút hổ thẹn.
Chương 3.2 18
Cửa phòng vừa mở, Trọng Suất Ngụy không chút thương hoa tiếc ngọc ném cô xuống giường. Mặc kệ cô có đau hay không, anh đứng yên bên giường, vẻ mặt âm trầm chờ cô giải thích.
"Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?" Anh nhìn cô, nhịn xuống ý muốn giết người.
Cổ Tinh Nhã lấy hai tay bịt lỗ tai, lầm rầm oán giận, "Tại sao tiếng lớn vậy? Em không bị điếc mà."
"Em nói lại!" Anh đã hết chịu đựng lại hét lên với cô.
Nhịn xuống! Nhất định phải nhịn xuống! Bằng không, anh nhất định vì cô mà gây ra tội sát nhân mất.
Trọng Suất Ngụy không ngừng tự trấn an, để tránh động thủ bóp chết cô.
"Anh làm gì mà quát to thế hả ?" cô lại không sợ chết t.iếp tục nói.
Nghe cô nói, Trọng Suất Ngụy tức hết chịu nổi.
"Cổ Tinh Nhã. Em phải trả giá về chuyện này!"
Anh xoa tay hướng cô tới gần, bắt lấy cô đang muốn chạy đặt nằm sấp trên đùi mình. Rồi đánh mạnh lên mông cô.
"Trọng Suất Ngụy, anh dám đánh em?" cô liều mình vùng vẫy, thật vất vả mới thoát khỏi anh, đau đến phát khóc.
Nhìn cô khóc, lửa giận trong lòng Trọng Suất Ngụy cũng lập tức bị dập tắt. Anh vội vàng ôm cô vào lòng an ủi.
"Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét. . . . . ." Cổ Tinh Nhã kháng cự, hai tay không ngừng đấm lên người anh.
"Là tại anh, tại anh. Anh đáng ghét rồi !" Anh không ngừng nịnh nọt cô.