háo cái bịt mắt ra ném xuống đất, chạy đến đúng chỗ Phong Ấn, cướp lấy cái cốc: “Đừng uống!”
Phong Ấn tóm lấy cái cánh tay cô, lấy lại cái cốc: “Có nhớ anh nói gì với em không? Ở đâu thì có quy định riêng ở đó!”
Lôi Vận Trình còn chưa kịp nói thêm đã bị một cánh tay kéo lại, lưng va phải một lồng ngực rắn chắc. Giọng nói của Lục Tự vang lên trên đầu cô: “Đến lượt em bị phạt rồi cô bé, chúng ta cần ngồi riêng với nhau mười lăm phút đấy!”
- Tôi không thích! – Lôi Vận Trình bực bội gạt tay hắn ra: “Phong Ấn, rượu để em uống thay anh, anh đi riêng với anh ta đi!”
Lục Tự cười khùng khục: “Định chơi ăn gian à, cậu ta đã đồng ý là không có ý kiến gì rồi, em còn nhỏ nên anh sẽ không so đo đâu!”
Phong Ấn cũng cười không nói gì, đưa tay lên xoa đầu cô: “Trình Trình, có phải sợ rồi không? Đối với anh mà nói mười cốc anh cũng chấp nhận!” Bàn tay Phong Ấn trượt xuống gáy cô, kéo cô lại gần, thì thầm vào tai cô: “Anh đã nói gì, em còn nhớ không? Chơi không được thì đừng theo anh ra ngoài, chúng ta không phải người ở cùng một thế giới, em cứ cố ép buộc mình. Em khinh thường Hạ Viêm Lương đúng không, nhưng lúc này chí ít cô ta cũng không làm cho anh mất mặt!”
Thái độ thù địch của cô dành cho Hạ Viêm Lương bắt đầu ngay từ khi hai người qua lại với nhau, Phong Ấn hiểu rõ điều đó.
Trái tim Lôi Vận Trình như thắt lại, mắt trân trân nhìn anh, hai bàn tay siết chặt lại. Khóe môi Lục Tự khẽ nhếch lên, vẫy tay với Chu An Đạt: “Tính thêm năm cốc của cô bé này cho Phong Ấn!”
- Hài, lần đầu tiên có người chơi bẩn thế này đấy! – Chu An Đạt oán thán rồi bắt đầu pha rượu.
Lôi Vận Trình thở dài, cúp mắt xuống, nói: “Ai chơi bẩn? Chỉ có mười lăm phút thôi mà, tôi chơi đến cùng là được chứ gì!”
Lục Tự hào hứng búng tay đánh tách một cái rồi kéo tay cô vào một căn phòng nhỏ ở bên cạnh. Bên trong không bật đèn, rất tối. Lôi Vận Trình vừa vào bên trong đã bị Lục Tự ấn vào tường, tay nâng cằm cô lên. Lôi Vận Trình đã sớm có sự chuẩn bị, giơ tay lên chặn lại nhưng sức cô làm sao chọi lại một gã đàn ông trưởng thành? Tay cô nhanh chóng bị Lục Tự giữ chặt.
- Cảnh cáo anh chớ có động tay động chân với tôi! – Lôi Vận Trình lạnh lùng đe dọa, chẳng chút sợ hãi, điều này khiến Lục Tự hơi kinh ngạc, nhìn cô thăm dò qua ánh đèn nhập nhoạng:
- Có thể nói cho anh biết em thích Phong Ấn nhiều đến đâu không?
- Liên quan quái gì đến anh?
- Đúng là không có liên quan gì, chỉ có điều anh nói cho em biết, trong mười lăm phút này, anh có làm gì em đi nữa cũng được coi là hành động trừng phạt hợp lí! – anh ta cúi đầu: “Là Phong Ấn đồng ý đấy!”
Cô chẳng có cơ hội nói gì thêm đã bị môi anh ta bịt chặt lại. Phản ứng đầu tiên của cô không phải là phản kháng, cuối cùng cô cũng hiểu ra tại sao mình lại cảm thấy kì quái lúc ở rạp chiếu phim rồi: Phong Ấn từ đầu đến cuối không hề hôn lên môi cô…
Trong tim trào lên một cảm giác đau đớn như bị kim đâm, còn cả cảm giác tê tái đủ để cô cảm thấy thê lương.
Phong Ấn ở bên ngoài dưới sự cổ động của mọi người đã uống liền năm cốc rượu mạnh pha trộn. Thứ chất lỏng ấy chảy qua cổ họng, vào trong dạ dày, thiêu đốt toàn thân anh.
Chu An Đạt đưa cho Phong Ấn một cốc nước lọc: “Nếu có Hạ Viêm Lương ở đây, chắc chắn cậu thà uống đủ mười cốc chứ không chịu để cô ấy ở riêng với Lục Tự đúng không?”
- Thế ư?
Anh nhếch mép cười, Chu An Đạt vỗ vỗ vai anh: “Có đúng hay không tự cậu hiểu rõ!”
Trong bữa tiệc mừng ngày thành lập công ty, Lôi Khải dẫn theo vợ đi tham dự đến tận nửa đêm mới về đến nhà. Lôi Dật Thành đang ngủ lơ mơ trên ghế sô pha bị ông đá dậy: “Trình Trình đâu?”
Lôi Dật Thành dụi mắt giả bộ ngốc: “Đang ở trên gác đọc sách ạ!”
- Trên lầu đọc sách ư? – Lôi Khải cố ý hỏi vặn lại, đưa tay kéo cà vạt ra, bởi vì uống nhiều rượu nên mắt ông sáng quắc lên, ánh mắt sắc lạnh khiến Lôi Dật Thành phải rùng mình. Lôi Khải lúc này khó đối phó hơn bình thường nhiều.
Lôi Dật Thành như tội phạm nhận được lệnh đặc xá, vội vàng phi ngay vào bếp, tránh xa tầm tấn công của Lôi Khải: “Còn ít cơm đấy, cơm rang mẹ nhé!”
- Cũng được! – Thương Tiểu Thuyền nhón chân hôn lên mặt con trai một cái: “ai mà lấy được con trai ta thì thật là có phúc!”
Lôi Khải tìm đến số của Lôi Vận Trình, chần chừ hồi lâu chưa gọi đi. Điếu thuốc trên khóe miệng đột nhiên bị giật ra, thay vào đó là một quả nho đã bóc vỏ. Ông đón lấy chùm nho trên tay bà, bóc vỏ cẩn thận rồi bón vào miệng bà: “Con gái đúng là con của em, lì lợm khủng khiếp!”
Thương Tiểu Thuyền nhoẻn miệng cười, lông mày nhướng lên: “Lì lợm là cách nói của các anh thôi, cái này phải gọi là kiên trì! Em rất mừng vì nó giống em!”
Hồi đầu nếu không phải nhờ sự kiên trì này thì làm sao bà có thể khiến cho người đàn ông từng một thời là công tử hào hoa, phong độ ngời ngời như ông lại chịu ngồi bóc vỏ nho cho bà ăn như thế này?
Lôi Khải cố nén giận, Thương Tiểu Thuyền vuốt vuốt hai hàng lông mày đang nhíu chặt của chồng: “Em không cho rằng Trình Trình làm sai chuyện gì, anh cáu không hẳn vì chuyện nó muốn làm phi công mà cáu gì người con bé thích chính là Phong Ấn đúng không?”
- Anh biểu hiện rõ ràng thế cơ à?
- Còn phải biểu hiện hay sao, có dùng gót chân mà nghĩ cũng đoán được! – Thương Tiểu Thuyền bĩu môi: “Đàn bà cứng đầu, đàn ông nhỏ nhen; câu này quả không sai. Anh cứ nhất định phải trút hết thù oán với Phong Hạo lên người Trình Trình hay sao? Lá đơn đăng kí của Trình Trình em kí rồi. Em không biết nó với Phong Ấn sau này sẽ ra sao, chỉ biết nếu anh không để nó đi, nó sẽ tiếc nuối cả cuộc đời. Nhưng nó sẽ không hận anh đâu, vì nó là con gái của anh mà!”
Thương Tiểu Thuyền khẽ thở dài, cởi cà vạt ra cho Lôi Khải: “Cũng giống như trước đây nếu anh không cho em cơ hội ở lại bên anh, em cũng sẽ không hận anh! Nhưng sẽ nuối tiếc cả đời, có chết cũng không nhắm mắt được!”
Bên ngoài nhà họ Lôi, người lái xe thuê đang đứng ở bên ngoài chờ đợi.
Lôi Vận Trình nhìn chăm chăm vào cái đồng hồ hiển thị giờ, cuối cùng đồng hồ cũng hiển thị con số 0, cuộc hẹn hò cuối cùng đã chấm dứt. Phong Ấn ngả ghế xe ra, gối đầu lên tay, mắt nhắm nghiền nghỉ ngơi. Buổi tối uống nhiều quá, dạ dày như đang thiêu đốt.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, Lôi Vận Trình đã bình tĩnh hơn nhiều: “Anh đỡ hơn chưa? Có cần đi bệnh viện không?
- Không cần, không to tát như Lục Tự nói đâu!
Lôi Vận Trình cụp mắt xuống trong vài giây: “Em có chuyện muốn nói với anh!”
- Anh đang nghe đây! – Phong Ấn uể oải đáp.
Lôi Vận Trình mở cửa xe đi về phía bên Phong Ấn, kéo cửa xe ra: “Anh ra đây!”
Phong Ấn mở mắt ra, ra khỏi xe theo lời Lôi Vận Trình yêu cầu: “Nói đi!”
Anh một tay chống vào nóc xe nhìn cô. Trên môi cô đến giờ vẫn còn dấu tích của việc bị hôn, đấy là kiệt tác của Lục Tự. Phong Ấn lấy tay chạm vào: “Oái, sưng lần rồi, Lôi Dật Thành mà biết sẽ đánh anh chết!”
Phong Ấn tưởng rằng cô sẽ tặng cho anh một bạt tai, nào ngờ cô lại nhoẻn miệng cười: “Em sẽ nói